Mấy tên lính tuần tra lập tức chạy tới, cố gắng còng tay Tần Vũ Phong lại.
“Làm càn!”. Tiêu Mặc Chiến không che giấu được vẻ tức giận.
“Mặc Chiến, đừng kích động, tôi đi sẽ có cơ hội gặp được Dương Thiên Hải!”.
Tần Vũ Phong lại hạ giọng, nói thầm với Tiêu Mặc Chiến: “Loạn tin này ra ngoài, bản soái đã đến Thạch Trì rồi”
Bản soái?
Nghe thấy tên gọi này, toàn thân Tiêu Mặc Chiến sửng sốt, mặt lộ vẻ vui mừng khôn xiết.
Anh ta biết Tân Vũ Phong lần này không muốn hạ mình, trực tiếp bại lộ thân phận.
Chiến thần Thiên Vũ, vua của phương Bắc, cả tỉnh Thạch Trì đều phải cúi đầu.
“Tuân mệnh!” Tiêu Mặc Chiến liều mạng gật đầu, trong lòng có chút mong đợi.
Khi những tên lính tuần tra này và Dương Thiên Hải biết được thân phận thật sự của Tần Vũ Phong, không biết liệu biểu hiện của bọn họ sẽ như thế nào.
Nửa giờ sau, dưới sự hộ tống của đội lính tuần tra, Tần Vũ Phong đã được giải đến phủ tổng đốc.
“Ông Dương, đã bắt được nghi phạm!” La Chí Kiến đứng trước cửa phòng sách, kính cẩn thông báo. “Vào đi!” Một giọng nói ồm ồm, uy nghiêm từ trong phòng vọng ra.
Sau đó La Cường Kiệt mới dám mở cửa, hộ tống Tần Vũ Phong đi vào phòng làm việc.
Lúc này, Dương Thiên Hải đang ngồi trước bàn làm việc, trên tay cầm một chiếc quạt giấy, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã.
Ông ta hơi ngẩng đầu nhìn Tần Vũ Phong, đôi mắt đục ngầu đột nhiên sáng lên, tựa hồ muốn nhìn thấu người thanh niên này.
Mặc dù Tần Vũ Phong tay đang đeo còng nhưng anh vẫn ngẩng cao đầu, không khiêm nhường cũng không hống hách.
Dường như không có sự rụt rè hay sợ hãi trong cái nhìn điềm tĩnh đó. “Gì chứ?” Dương Thiên Hải nhíu mày, thoáng chút kinh ngạc. Ông ta thân là phó tổng đốc tỉnh Thạch Trì, quanh năm chỉ biết ra lệnh.
Ngay cả La Cường Kiệt cũng run lên khi nhìn thấy ông ta, thậm chí còn không dám đánh rắm.
Thật sự là hiếm thấy một thanh niên can đảm như Tần Vũ Phong!
Điều này làm cho Dương Thiên Hải cảm thấy uy nghiêm của ông ta dường như bị khiêu khích, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.
“Chàng trai trẻ, cậu có phải chính là tên nhóc đã xé bỏ bức thư pháp của tôi và viết ra câu đối kia đúng không?”.
“Không sai!” Tần Vũ Phong gật đầu. “Rầm”
Dương Thiên Hải đột nhiên đập bàn, giận dữ nói: “Tôi đã có ý tốt, thưởng cho cậu một bức thư pháp, cũng đủ cho cậu đem làm đồ gia truyền rồi. Đằng này cậu lại không biết tốt xấu, chẳng lẽ cậu không nể mặt cả tôi hay sao?”.
“Tôi không nể mặt ông thì ông làm gì được tôi?” Tần Vũ Phong cười hỏi.
Ngay khi Tần Vũ Phong vừa dứt lời, cả căn phòng xôn xao.
La Cường Kiệt, đội tuần tra và những người hầu trong nhà họ Dương đều tỏ ra vô cùng sững sờ và không thể tin vào tai mình.
Bọn họ không bao giờ nghĩ rằng Tần Vũ Phong lại thật sự dám nói ra những lời kiêu ngạo như vậy trước mặt Dương Thiên Hải, giống như hoàn toàn không coi phó tổng đốc ra gì.
Sắc mặt Dương Thiên Hải càng thêm tái nhợt, cả người run lên vì tức
giận.
“Láo xược! Ông đây là người có quyền lực thứ hai ở đất Thạch Trì này, nắm quyền lớn trong tay, là người đứng trên triệu người. Tôi biết, cậu có thế lực phương Bắc chống lưng nhưng chí ít trên đất Thạch Trì này, vẫn phải do ông đây định đoạt cho dù phương Bắc có ai đến tôi cũng mặc kệ”
“Ha ha...tổng đốc Dương, ông thật là oai phong!”.
Vẻ mặt của Tần Vũ Phong vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt chợt lạnh và trở nên sắc bén: “Đêm nay, tôi chính là cố ý để bị các người bắt, không phải để xem ông bày binh bố trận ra sao, mà là để hỏi tội ông!”
“Hoang đường! Chỉ dựa vào một tên nhóc như cậu mà dám đến hỏi tội tôi hả? Vậy cậu nói xem tôi đã phạm phải tội gì?” Dương Thiên Hải cười khinh bỉ hỏi.
Đột nhiên, Tân Vũ Phong đứng thẳng người. “Ầm!”
Khí thế trên người anh đột nhiên thay đổi, mang đến cảm giác áp chế mạnh mẽ cho tất cả những người đứng trong phòng.
“Ông lạm dụng quyền hành diệt trừ những kẻ đối đầu nhà họ Lăng, đây là tội thứ nhất”
“Ông ủy thế hiếp người, bức ép tôi giao ra “Sơn Hà Xã Tắc Đồ” đây là tội thứ hai”
“Ông lạm dụng quyền hạn, tùy ý điều động đội tuần tra đến bắt người, đây là tội thứ ba”
“Dương Thiên Hải, tôi hỏi ông một lần cuối cùng, ông đã biết tội chưa?”