Bên trong biệt thự nhà họ Quách, là một mớ hỗn độn, giống như bị châu chấu càn quét. Mười mấy tên côn đồ chiếm lấy phòng khách, dáng vẻ kiêu ngạo hung hăng. Quách Ly ốm yếu, bị những tên côn đồ này vây quanh, cuộn mình ở góc tường.
Mắt cô khóc sưng đỏ, trên gương mặt không tránh khỏi sự ngây thơ, còn có một dấu vết tát rõ ràng, thê thảm vô cùng. Mà ở bên cạnh trên mặt đất, còn có một thi thể nắm đó! Dùng vải trắng đắp lên, che đi dáng vẻ.
“Con nhỏ kia, cái tát còn chưa đủ sao? Hay là phải lột một lớp da, mới chịu nghe lời hả?"
Người cầm đầu mặt sẹo cao lớn, vung bàn tay lên, hung hăng tát vào mặt cô.
"A!"
Quách Ly kêu lên, cô rơi vào trong tuyệt vọng, căn bản là không cách nào né tránh.
“Muốn chết à?"
Đột nhiên, một tiếng phẫn nộ thét lên, giống như sấm sét nổ tung. Tần Vũ Phong thân hình giống như gió lớn, trong nháy mắt lướt qua mấy chục mét, tới trước mặt Quách Ly.
Anh thẳng thừng nắm lấy cổ tay của tên mặt sẹo, mạnh mẽ dùng sức bẻ lại. “Rắc rắc!”. Tiếng gãy xương, vang vọng toàn bộ nơi ấy.
"A!"
Mặt sẹo kêu lên, tiếng kêu thảm thiết giày vò tâm can, máu chảy đầm đìa, lộ ra nhiều xương trắng, trong nháy mắt đau đớn mà ngất đi. |
Mà mười mấy tên côn đồ khác, thì đứng im tại chỗ cũ, ngây ra như phòng kinh hãi gần chết.
Nhanh! Quá nhanh!
Tất cả đều xảy ra nhanh như chớp. Bọn họ chỉ cảm thấy bị hoa mắt, thậm chí còn chưa nhìn thấy rõ động tác của Tần Vũ Phong, thì mặt sẹo đã bị phế rồi, Khoảng vài giây trôi qua, mới có người lấy lại được tinh thần.
“Mẹ kiếp! Tên này từ đầu chui ra vậy?”
“Thẳng thừng phể đi anh mặt sẹo, thân thủ thật là lợi hại, nhất định không thể khinh thường!”.
“Sợ cái gì? Hắn chỉ có một người, đơn thương độc mã! Chúng ta mỗi người một bãi nước miếng, cũng có thể dìm chết hắn!”
Chính lúc này, Quách Ly ngẩng đầu, nhìn vị cứu tinh dũng cảm đứng ra cứu mình, lộ ra vẻ mặt không thể ngờ nổi. “Anh...anh chính là anh Phong sao?” Giọng của cô có chút run rẩy, giống như không dám xác nhận.
Năm đó, cô đã từng đến đội quân cảm tử ở biên giới phía Bắc thăm Quách Thường Lân, và có duyên gặp Tần Vũ Phong một lần.
Nhưng thời gian qua đi lâu như vậy, trí nhở khó tránh có chút mơ hồ. “Quách Lỵ, là anh đây! Nhiều năm trôi qua, em giờ đã trở thành một thiếu nữ rồi...”
Tần Vũ Phong xoa đầu của cô, lộ ra một nụ cười ấm áp như ánh mặt trời. “Huhuhu...anh Phong, anh trai em.” Quách Ly lao vào trong lòng của anh, khóc không thành tiếng.
Cô chỉ là một cô bé mười tám tuổi, đáng lẽ là một cô bé ngây thơ hồn nhiên, tuổi mà vô lo vô nghĩ, được Quách Thường Lân nâng niu trên tay.
Ai biết được chị trong một đêm, anh trai cô ấy nhảy lầu chết một cách bi thảm, du côn tới cửa ép trả nợ... Trong lúc cô tuyệt vọng, đột nhiên nhìn thấy người quen, càng không thể kìm nén được cảm xúc trong lòng. “Ngoan, đừng sợ! Anh sẽ bảo vệ em thật tốt, cũng sẽ thay Thường tân báo thù!” Tần Vũ Phong nói xong câu cuối, trong mắt toát ra sự lạnh lẽo, sát khí sôi trào.
Thật ra trước nhận được tin tức, trong lòng anh vẫn ôm một tia hi vọng, cho rằng Quách Thường Lân nhảy lầu là một tin đồn nhảm nhí,
Nhưng lúc này, cải thi thể cách đó không xa kia, hoàn toàn gạt bỏ đi ảo tưởng của anh. Người anh em tốt của anh, đã qua đời rồi! Người chết không thể sống lại! Có điều, Quách Thường Lần cũng không thể chết vô ích! Chân tướng phía sau, nhất định phải tra ra rõ ràng. “Anh Phong, anh không sao chứ?" Đúng lúc này, Lâm Kiều Như cũng thở hổn hển chạy vào biệt thự.