Không ngờ ngay lúc sau, Nguỵ giận dữ, trợn mắt nhìn cô, lớn tiếng quát mắng: "Cô là cái thá gì, còn muốn giả mạo làm người yêu của Tân Thiên Vũ?
Mạo danh?
Nghe thấy lời này, nụ cười trên khuôn mặt của Lâm Yến Vân lập tức đông cứng lại, thay vào đó là choáng váng sững sờ không thể che giấu được.
“Làm sao... làm sao có thể chứ!”.
Giọng cô ta trở nên lắp bắp, cô ta nghi ngờ hỏi: “Người mà Tân Thiên Vũ cầu hôn, không phải tôi sao? Nếu không, sao anh ấy mới gia đình chúng tôi tới tham gia buổi lễ?”
“Đương nhiên không phải cô rồi, tránh sang một bên đi!” Nguy thô bạo đẩy cô ra. “Cái!” Lâm Yến Vân né tránh không kịp, ngã sấp xuống, xây xát da trên trán và bị bầm tím một mảng. Nhìn thấy cảnh tượng xung đột này, không ai cảm thấy hành động của Nguy là không thích hợp. Suy cho cùng, người phụ nữ ngu xuẩn này, hôm nay muốn giả làm "nữ chính", té lộn nhào cũng chỉ nhẹ thôi! “Thật nực cười!" “Muốn nổi tiếng, suy nghĩ điên rồi, tự cho rằng ai cũng say mê mình sao!” “Người phụ nữ này, chỉ là có chút nhan sắc chứ có chỗ nào khác xứng với Tân Thiên Vũ?” Mọi người bắt đầu dị nghị bàn tán. Lâm Yến Vân ngã xuống đất, khuôn mặt lộ ra biểu cảm vô cùng phức tạp. Không cam chịu, uất ức, đặc biệt là kinh ngạc nhiều hơn.... Tại sao? Tại sao không phải là cô ấy? Rõ ràng cô được mới tới trước, vừa rồi Nguy cũng mời “cô Lâm". Ở đây ngoài cô ra, còn có cô Lâm nào thứ hai? Đợi đã! Lẽ nào là... Đột nhiên, Lâm Yên Vũ dường như nhớ ra điều gì đó, toàn thân run lên giống như bị điện giật. Cô đột ngột quay đầu lại, ánh mắt toát ra vẻ thù hận, nhìn chằm chằm vào Lâm Kiều Như cách đó vài mét. Đúng lúc này, Nguy cũng tiến tới vài bước, cúi đầu chào Lâm Kiều Như lần nữa, cao giọng nói: “Cô Lâm Kiều Như, theo mệnh lệnh của Tân Thiên Vũ, mời cô lên sân khấu!” “Đợi một lát, khi Tần Thiên Vũ xuất hiện, anh ấy sẽ cầu hôn cô!”
Những lời nói này giống như một hòn đả phá vỡ đi sự yên lặng của mặt nước, khiến cho tầng tầng mặt nước gợn sóng. “Loạch xoạch! Loạch xoạch! Loạch xoạch!" Ánh mắt của khán giả ngay lập tức tập trung vào Lâm Kiều Như. Cho dù là Tứ hoàng tử, tảm gia đình tài phiệt hoặc là những người có chức quyền giàu có. Trước TV, cũng có vô số khán giả nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của Lâm Kiều Như. “Wow! Trên đời còn có người đẹp như vậy sao!"
“Vẻ đẹp trắng mịn, thanh cao thoát tục, quốc sắc thiên hương, đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Quả không hổ danh là người phụ nữ trong lòng của Tần Thiên Vũ”
“So với cô ấy, những ngôi sao trong làng giải trí showbiz kia đơn giản là những kẻ chỉ biết tô son điểm phấn mà thôi, không có tu dưỡng cũng không có văn hoá”
“Mẹ, con lỡ yêu mất rồi...” Vào lúc này, hàng chục triệu người ở Đại Ninh đã vô cùng ngạc nhiên vì Lâm Kiều Như. Vẻ đẹp của cô ấy không thể diễn tả bằng lời, nhưng nó có thể sánh ngang với mặt trời và mặt trăng!
Cô ấy không diện trang phục lộng lẫy nào, cũng không đeo trang sức đắt tiền bởi vì những thứ đó đối với cô, tất cả đều là dự thừa.
Những bộ quần áo dù lộng lẫy, đẹp đẽ đến đâu cũng không thể tô điểm thêm cho cô chút rực rỡ được. Trang sức dù đắt tiền đến đâu cũng không thể làm tăng thêm vẻ đẹp mỹ lệ của cô. Nếu như trên thế gian này thực sự có thần tiên, sợ rằng cô ấy chính là hiện hữu của thần tiên vậy. Tuy nhiên, dù với tư cách là nữ chính của buổi lễ trọng đại này, Lâm Kiều Như vẫn hoàn toàn bàng hoàng. “Tần Thiên Vũ, anh... có phải là nhầm người không?" Cô không thấy vui mừng tí nào, ngược lại còn lo lắng, hai tay không ngừng nắm lấy góc ảo. “Đương nhiên là em rồi!” Nguy cũng gật đầu liên tục.
“Nhưng mà, tôi với Tân Thiên Vũ, căn bản không có mối quan hệ gi, làm sao mà anh ta thích tôi được?” Lâm Kiều Như hỏi những câu mà cô đang vướng mắc trong lòng.
“Cái này...” Nguy do dự một lúc, sau đó yên lặng nhìn Tần Vũ Phong bên cạnh. Thấy Tân Vũ Phong gật đầu, Nguỵ mới dám nói, kể ra một bí mật đã chôn giấu nhiều năm.