Hoa Vũ Chiến Thần

Chương 229




“Ánh sáng của hạt gạo, dám cạnh tranh với mặt trời và mặt trăng!”

Tần Vũ Phong khoanh tay mà đứng đó, khóe môi nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Dáng vẻ hời hợt của anh, giống như không xem Đường Tam Hoàng ra gì.

“Bùm!”

Cuối cùng, Tần Vũ Phong giơ nằm đấm phải của mình ra.

Trong phút chốc, mây gió đổi màu, lật tung cả bầu trời.

“Không ổn rồi Trái tim của Đường Tam Hoàng chấn động, cảm thấy khủng hoảng chưa từng có, hơi thở của tử thần đã cận kề..

Anh ta muốn trốn thoát nhưng đã chậm một bước!

Trong tâm mắt của anh ta, mọi thứ trên đời dường như biến mất..

Anh dường như đã đi qua chín tầng mấy, đánh xuyên qua thiên hạ một phát!

Quả đấm chưa tới, ý nghĩ đã tới!

Đường Tam Hoàng ngơ ngác mà đứng ở tại chỗ, không thể động đậy, thậm chí sinh ra ảo giác mãnh liệt rằng ba hồn bảy vía của mình sẽ bị nằm đấm này cho nổ tung, bị đánh tan tành!

Đây không phải là một môn võ thuật bình thường!

“Hết rồi!”

“Sắp chết!”

“Cuộc sống của tôi…nó sẽ kết thúc ở đây sao?”

Đường Tam Hoàng đã từ bỏ chống cự, giống như là cá nằm trên thớt, mặc người khác xâu xé Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc!

Quả đấm thép của Tần Vũ Phong, lại dừng lại ở trước mặt anh ta một tấc, vẫn chưa đám thẳng vào mặt anh ta!

Mặc dù vậy, cái nằm tay đáng sợ đó, giống như một ngọn núi và một cơn sóng thần, bao trùm lấy anh ta từ mọi hướng, nhấn chìm, nuốt chứng…

Hộc… Hộc… Hộc.

Đường Tam Hoàng thở hồng hộc, cảm thấy từng tấc da, từng thớ thịt, từng đốt xương đều phải chịu một áp lực cực lớn, như: thể vừa đi trước một cánh cổng ma quái, linh hồn run rẩy.

Kẻ yếu giết người, kẻ mạnh đoạt hồn!

Tần Vũ Phong tuy rằng không có giết chết anh ta, nhưng cũng đã phá hủy ý chí của anh ta.

Ngay sau đó, Đường Tam Hoàng chỉ cảm thấy “cửa” của bàng quang bụng dưới bị mở ra, anh ta liều mạng khống chế nó, nhưng cơ thể lại không nghe theo.

“Rào rào…”

Chất lỏng ấm áp chậm rãi chảy xuống, kéo dài hơn nửa phút, đã hoàn toàn làm ướt quần, mùi tanh nồng tràn ra Đường Đường là cậu chủ của Liên đoàn Tây Hải!

Làm tên đồ tể mà nhắc tới kẻ thù nào cũng phải sợ hãi!

Thế nhưng vào giờ phút này, lại tiểu ra quần!

“Chết tiệt! Hừ hừ hừ..

Đường Tam Hoàng cuồng loạn thét gào, đan xen nổi giận, điều này quả thực so giết hẳn còn tốt hơn nhiều.

Vô cùng nhục nhã, cả đời không bao giờ quên!

Từ nay về sau, chỉ cần không khắc phục được nỗi sợ này, anh ta sẽ khó có thể luyện tập võ nghệ nữa.

“Cái gì mà Đồ Tể Huyết Thủ, cũng chỉ được như thế thôi!”

Tần Vũ Phong ngạo nghễ mở miệng, trong giọng nói để lộ ra sự tự tin.

Loại này tự tin, cũng không phải là có tiền tài quyền thế có thể bồi dưỡng ra được.

Tiền tài quyền thế, những cái đó đều là hư vô!

Cho dù là vua của một nước, cũng sẽ có bị lật đổ xuống trong một ngày nào đó.

Nhưng các chiến binh thì khác!!

Chiến binh là dựa vào là tự thân khổ tu, ý chí kiên định, đánh vỡ xiềng xích, sở hữu sức lực đều từ bản thân mà ra, thậm chí còn dám chống lại trời!

Ngay cả khi giàu có và quyền lực, thì sao?

Một đấm đánh bay tất cả!

Bởi vì như vậy, Tần Vũ Phong mới có thể kiêu ngạo tứ phương, bất bại, không sợ mọi kẻ địch!

“Phần khởi động đã kết thúc! Tiếp theo, đã đến lúc đi vào chủ đề chính!”

Tần Vũ Phong trên cao nhìn xuống mà nhìn Đường Tam Hoàng, giống như con rồng thần nhìn xuống con kiến Luồng sát khí mạnh mẽ, tràn ngập…

“Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!”

Đúng lúc này, ở phía xa bỗng nhiên bộc phát ra bốn khí thế khủng khiếp, tựa như con rồng ra khơi, quét tới phía trước.

“Dừng tay!”

“Hãy dừng tay lại!”

“Mau thả cậu chủ nhà tôi ra! Nếu không anh sẽ chết không có chỗ chôn!”

- ------------------