Thời gian trôi qua từng ngày, khoảng cách đến lễ trao quân hàm càng ngày càng gần.
Các quan chức cấp cao của Đại Ninh, nhiều người nắm rõ thông tin, đã nhận được tin báo và sẵn sàng đi đến Đông Hoa.
Chiến thần Thiên Vũ một lần nữa rời núi!
Đây là một sự kiện chấn động quốc gia, nếu được tận mắt chứng kiến, chắc chắn đây sẽ là vinh quang lớn nhất trong đời.
Mà phía chiến doanh Đông Hoa, công tác chuẩn bị cũng đã được rục rịch từ trước.
Nhiều nhân vật lớn ở Đế Đô sẽ đến Đông Hoa, họ đảm trách nhiệm vụ an ninh, không thể mắc sai lầm.
Ngược lại, chính là “nhân vật chính” Tần Vũ Phong gần đây rất nhàn nhã. Lâm Gia đã sụp đổ và gia đình họ không trở thành những con quỷ nữa!
Lâm Yến Vân cũng bị ông Kim giam cầm, muốn sống không được muốn chết cũng không xong, và cô ta đã phải trả giá cho sự ngu ngốc của mình.
Đột nhiên có một ngày, Dương Bách Xuyên gọi điện thoại tới, giọng nói vô cùng hoảng sợ.
“Chủ tịch, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Sao vậy?” Tần Vũ Phong hỏi lại.
“Vừa rồi, Liên đoàn Tây Hải trong truyền thuyết, gửi tới một thư mời, đề nghị anh tham gia!” Dương Bách Xuyên run rẩy nói. Trong lòng người bình thường, Liên đoàn Tây Hải chính là tổ chức ngầm vô cùng đáng sợ.
Làm nhiều việc ác, hoành hành ngang ngược, bất chấp cho mình quyền quyết định sinh mạng!
Bất cứ ai bị chúng nhắm đến chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
“Thời gian, địa điểm!”
Tần Vũ Phong từ từ mở miệng, trong giọng nói không có bất kì sự sợ hãi nào.
Anh đã sớm biết, chỗ dựa của ông Kiều Bát, chính là
Long Chủ của Liên đoàn Tây Hải.
Điều gì nên tới thì cũng sẽ tới thôi!
Mất đi thị trường Đông Hoa màu mỡ, Liên đoàn Tây Hải không thể nào thờ ơ, mà đứng mũi chịu sào, chắc chắn muốn trả thù Tần Vũ Phong! “7 giờ tối nay, khu Diên Ba ở trên Tĩnh Hồ! Chủ tịch, anh có muốn tìm một số cao thủ đến bảo vệ anh không?” Dương Bách Xuyên nhịn không được hỏi.
“Không cần! Trên đời này người có thể làm tôi bị thương, có thể đếm được trên đầu ngón tay! Đến Đường Từ Hải đích thân đến, cũng không làm gì được tôi!”
Trong giọng nói của Tần Vũ Phong có chút coi thường thiên hạ, coi thường thường người khác. Sự tự tin của anh ấy đến từ sức mạnh tuyệt đối, mà còn từ những trận chiến đã phân thắng bại.
Anh đi lính nhiều năm, trải qua các trận chiến lớn nhỏ, có hàng nghìn trận, gần như bất bại.
Liên đoàn Tây Hải tuy rằng thế lực khổng lồ, nhưng đối mặt với hàng triệu đội quân tinh nhuệ ở phía Bắc, vẫn không tính là bao nhiêu!!
Bảy giờ tối, bên hồ Tĩnh Hồ, sóng xanh lăn tăn, dòng sông chảy róc rách.
Khu Diên Ba nằm ở trung tâm hồ Tĩnh Hồ, ban đầu là một khu danh lam thắng cảnh mở ra cho bên ngoài, nhưng ngày nay nó đã được dọn sạch sẽ và không cho phép bất kỳ khách du lịch nào vào.
Bởi vậy cũng có thể nhìn ra, Liên đoàn Tây Hải thực lực vô cùng hùng hậu!
Tần Vũ Phong đến đúng giờ hẹn, mang theo một cái mặt nạ ánh kim đặc trưng.
Bởi vì anh không muốn tiết lộ danh tính của mình..
Khi đến khu Diên Ba, anh thấy bên trong chỉ có một thanh niên đẹp trai..
Người đàn ông mặc quần áo màu đen, lông mày kiếm bay xéo, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, dường như không nhìn thẳng vào người khác một chút nào..
Cho dù cách một khoảng cách nhất định, đều có thể cảm nhận được hơi thở cực kì nguy hiểm, trong tay không biết dính bao nhiêu máu tươi.
“Anh là ai?”
Tần Vũ Phong nhìn thanh niên hỏi.
“Tôi tên là Đường Tam Hoàng, chính là cậu chủ của Liên đoàn Tây Hải! Chủ tịch Phong Vân, anh thật là can đảm khi đi gặp tôi mà chỉ đi có một mình!” Đường Tam
Hoàng cười nói.
“Có gì phải sợ?”
Tần Vũ Phong nhẹ giọng nói, ám chỉ như không có quan tâm đến Liên đoàn Tây Hải
Nghe được lời này, Đường Tam Hoàng trong mắt hiện lên một tia phần nộ, nhưng vẫn nén sự tức giận xuống: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám Chủ tịch Phong Vân, Kiều Tam Chính, là do anh giết chết sao?”
“Không sai!” Tần Vũ Phong gật gật đầu, hỏi ngược lại: “Như thế nào? Anh muốn thay hắn bảo thù, cùng tôi đánh nhau sao?”