Hoa Vô Tư

Chương 3




Cơ thể ta hiện tại đang trong tình trạng khá suy yếu, đi được vài ba bước thì thở dốc một lần. Có lẽ do đạo hạnh của ta chưa đủ lại còn cưỡng ép biến thân nên mới xuất hiện việc ngoài ý muốn như thế này. Mặc dù Nghiêm Cảnh chưa quen với sự có mặt của ta trong nhà nhưng vẫn đối xử với ta rất tốt. Buổi sáng, hắn tranh thủ thời gian để phơi thảo dược. Buổi trưa, hắn tự mình nấu cơm và khuyến khích ta đi tới đi lui, hoạt động tay chân để giãn gân giãn cốt.

“Ta nghe nói yêu qu… ý ta là những kẻ như cô có phép thuật và thích ăn thịt người, nhưng nhìn cô thật sự không giống lắm.”

Nghiêm Cảnh đưa cho ta một ly nước, thấy ta nhìn hắn chằm chằm, hắn liền cúi đầu trông mũi giày không dám đối mặt với ta. Ta uống một hơi hết sạch, đem ly rỗng trả lại cho hắn, đưa tay lên lau mồ hôi rồi nói:

“Xin lỗi. Ta làm phiền huynh rồi. Đợi khỏe hơn, ta sẽ biến trở lại nguyên hình...”

Hắn thở dài một tiếng, phất phất tay áo vẻ mệt mỏi:

“Ta không có ý đó. Cô không cần phải như vậy. Được rồi, cô nghỉ ngơi đi. Lát nữa ta phải đến y quán phụ việc, cô giúp ta trông nhà. Nếu có chuyện gì thì cứ la lên, A Ngưu ở nhà đối diện sẽ giúp cô.”

“A Ngưu?”

Thấy ta tò mò, hắn chỉ vào một nam nhân cơ bắp đang chẻ củi ở nhà đối diện. Ánh nắng ban trưa chiếu rọi lên da dẻ màu đồng khỏe mạnh của hắn, trông khá là cuốn hút. Nghiêm Cảnh sợ ta gây chuyện nên cố ý dặn dò thật kĩ:

“A Ngưu là bạn tốt của ta. Dạo trước hắn về quê thăm bà con, vừa trở về sáng nay đó. Cô cứ ở nhà làm gì tùy thích, đừng đi lung tung ra ngoài. Lúc trở về ta sẽ đưa cô đi may y phục. Hiểu chưa?”

Ta ngoan ngoãn gật đầu tỏ ý mình đã biết, đôi mắt thì cứ dán chặt vào thân hình tráng kiện ở bên kia hàng rào. Không biết làm thế nào mà A Ngưu với cơ thể đầy bắp thịt thô to lại có thể trở thành người trong mộng của các thiếu nữ xung quanh đây nhỉ? Khẩu vị của họ thật đặc biệt. Ta là người đơn giản, vì vậy tương đối thích nam nhân có dáng vẻ thư sinh nhưng làn da khỏe mạnh như Nghiêm Cảnh. Cơ bắp quá lại thành ra khẩu vị nặng…

A Ngưu thấy Nghiêm Cảnh đi ra khỏi nhà liền chạy ra chào, hai người có vẻ thân thiết lắm.

Lúc ta đang nằm trên giường Nghiêm Cảnh thiêm thiếp ngủ thì có tiếng bước chân vang lên, lỗ tai ta thính hơn cả đám động vật bốn chân hay tè bậy ở đầu làng, tiếng bước chân cách hàng rào chừng năm mét thì ta đã ngồi dậy, nói vọng ra:

“Ai đó?”

Đáp trả lại giọng nói bình tĩnh của ta là một tiếng hét thất thanh và gương mặt phủ đầy phấn đang tái mét của một nữ nhân. Bộ quần áo đỏ tươi đầy hoa mĩ trên người càng tôn lên nét dữ tợn trên mặt nàng. Đôi môi đỏ mọng cất tiếng chất vấn:

“Ngươi là ai? Tại sao lại ở trong nhà Nghiêm Cảnh?”

Bởi vì ngôi nhà nhỏ này chỉ có một cái hàng rào gỗ xiêu vẹo, một phòng khách kiêm phòng ngủ và một nhà bếp ở phía sau, cửa phòng lại mở nên nữ nhân áo đỏ kia vừa vặn thấy ta nghiêng đầu ra ngoài. Ta mệt mỏi nhưng vẫn rất lịch sự trả lời nàng:

“Ta là người quen của Nghiêm Cảnh. Huynh ấy không có ở nhà, cô tìm huynh ấy có chuyện gì? Nếu cô có chuyện gấp thì có thể đến y quán ở đầu đường tìm.”

Nàng nhìn ta, sửng sốt rất lâu mới tìm lại được giọng nói của mình, ngón tay thon dài bám vào hàng rào ra sức lay mạnh.

“Ngươi chỉ là người quen mà dám mặc y phục của một nam nhân? Còn nằm ở trên giường của hắn? Ngươi ra đây! Mở cửa cho ta! Ta muốn nói chuyện với ngươi!”

Ta thật sự rất muốn ngủ thêm một giấc, bởi giữa trưa là thời điểm ta lười nhất trong ngày. Thế nhưng Nghiêm Cảnh dặn ta không được gây chuyện, phải cư xử như người thường, ta đành bĩu môi trèo xuống giường. Đôi giày màu nâu đất của Nghiêm Cảnh khá to, chân ta lại thuộc kích cỡ nhỏ, căn bản mang không vừa. Đợi ta lết thân mình yếu ớt ra tới cửa thì đầu đã đầy mồ hôi, quần áo trên người xộc xệch.

Giữa trưa, ánh nắng mặt trời bỏng rát chiếu thẳng lên người ta, mặc dù ta tự nhận là da mặt mình rất dày nhưng vẫn vội muốn tiễn khách, ta đứng cách nàng một mét, cất giọng ngái ngủ:

“Huynh ấy bảo ta trông nhà, mà ta không biết cô là ai nên không thể giúp gì được, phiền cô đợi buổi chiều lại tới được không?”

Ta không biết mái tóc đen dài có chút rối của mình, cộng thêm dáng đi nghiêng ngả lúc nãy đã làm ai đó hiểu lầm. Ta chỉ nghe thấy một tiếng “rắc” vang lên, hàng rào cao tới ngực ta đã bị bàn tay ngọc ngà của nàng bóp nát. Nếu là bình thường thì ta sẽ không lo nàng có thể làm cái gì, nhưng lúc này ta đang suy yếu nên không khỏi sợ hết hồn, vội hét to:

“A Ngưu! Cứu mạng!”

Nàng ta rõ ràng không phải tiên hay là yêu, vậy mà có khả năng bẻ gãy một cái thân gỗ to bằng cổ tay người bình thường thì... chắc chắn nàng là người trong giang hồ rồi. À, ta nghe một vài tên công tử làng này từng nói thế.

Chẳng biết A Ngưu đang làm cái gì, ta hét xong rồi đợi một lúc lâu hắn mới chạy qua. May mà nữ nhân trước mắt không có ý định xông lên giết người. Ta đoán nàng là tình nhân của Nghiêm Cảnh, tên này trông ngốc ngốc nhưng lại đào hoa ấy nhỉ? Bóng dáng cao to của A Ngưu xuất hiện trong tầm mắt, hắn thô bạo đẩy nữ nhân áo đỏ sang một bên, nhìn chằm chằm vào ta:

“Nương tử của Nghiêm Cảnh, ai dám ức hiếp ngươi?”

Nương tử của Nghiêm Cảnh? Cái gì cơ? Đầu óc ta quay mòng mòng, mặt đơ ra không phản ứng, trái tim nhỏ đập thình thịch.

“Ngươi là nương tử của huynh ấy?” Áo đỏ cô nương rốt cuộc bò dậy từ trên đất, sắc mặt tái mét nhìn ta.

Ta thành thật định lắc đầu, nhưng A Ngưu đã nhanh hơn, trước chắn ngang giữa ta và nàng, sau đó khó chịu nói:

“Ái Liên, muội muốn làm gì? Muội đã gả đi rồi, sao lại chạy tới đây tìm Nghiêm Cảnh nữa? Còn gây khó dễ cho nương tử của hắn?”

Dù trong thâm tâm ta cũng chẳng ưa gì Ái Liên nhưng để người khác bị mắng oan như thế là không được. Ta vội đưa tay, từ phía sau túm lấy áo A Ngưu:

“A Ngưu, huynh bình tĩnh đã. Nàng ấy không có làm gì ta cả. Hơn nữa, ta đâu phải nương tử của Nghiêm Cảnh.”

Sự thật là ngươi đối tốt với một người nào đó không có nghĩa họ sẽ biết ơn ngươi, có đôi khi dẫn tới kết quả không mong muốn. Tình hình lúc này chính là như thế. Ta giữ A Ngưu lại để giải thích, Ái Liên cô nương lại không nghe vào, nàng ta cắn chặt môi, run rẩy một lúc mới hét lên:

“A Ngưu, huynh nghe rồi chứ? Cô ta không phải nương tử của Nghiêm Cảnh! Ta chưa từng nghe, cũng chưa từng thấy cô ta xuất hiện ở đây!”

A Ngưu khó xử gãi đầu, bị Ái Liên kéo sang một bên không biết phải làm sao. Nàng đưa tay mở cửa, vừa cố kéo chốt cửa vừa mắng:

“Cô đúng là đồ nữ nhân vô liêm sỉ! Ngủ với một nam nhân xa lạ, cô không thấy xấu hổ sao? Chết tiệt! Mở cửa ra!”

Ta có lòng tốt nói giúp mà sao nàng ấy lại nổi giận chứ? Nàng cũng đã gả ra ngoài rồi còn tới tìm tình nhân cũ của mình, còn nói ta sao? Ta hung dữ trợn mắt nhìn nàng, giữ chặt chốt cửa:

“Ta… đúng là không biết xấu hổ đó. Thì sao chứ? Ta đã nói cô muốn tìm huynh ấy thì chờ đến lúc chiều kia mà?”

Trời nắng làm tâm tình ta không tốt lắm, mặt cũng không còn chút máu. Tâm trạng Ái Liên càng khó chịu hơn, tay đã đưa lên vận lực muốn phá cửa. A Ngưu bất đắc dĩ phải kéo nàng ta lại.

“Muội bình tĩnh, có chuyện gì từ từ nói. Buổi chiều lại đến tìm Nghiêm Cảnh được không?”

Ái Liên còn định nói gì đó thì bên này ta đã xoay nửa vòng, dùng tư thế khiếm nhã ngã phịch xuống đất, mồ hôi chảy dọc theo gò má của ta làm hai người bọn họ đều giật mình. Khổ không nói nổi! Ta mới hồi phục được một chút đã phải đứng phơi nắng, còn tốn sức với nàng ta, nói nhiều như vậy làm ta mệt kinh khủng. Đầu ta đau quá! Cảm giác này tuyệt đối không dễ chịu tí nào, dường như có thứ gì đang cố đục ra một cái lỗ trên đầu ta vậy.

Lúc quan trọng thế này ta lại nghĩ tới mấy lời nói của Nghiêm Cảnh, rằng Ái Liên dịu dàng như thế nào, rằng nàng xinh đẹp thùy mị ra sao. Đúng là một tên ngốc mà. Ta vừa tiếp xúc đã biết nàng không phải dạng tốt lành gì, mặc dù ta cũng chẳng khá hơn, nhưng ít nhất ta sẽ không vô cớ kiếm chuyện với ai đó.

Ta nằm trên đất nhìn A Ngưu hoảng sợ bay qua hàng rào, tư thế vội vã làm hắn suýt té nhào. Hắn mà thật sự té lên người ta thì ta sẽ chết không nhắm mắt cho xem. A Ngưu cẩn thận đỡ ta ngồi dậy, thấy ta thở gấp liền sốt ruột hỏi:

“Này, nương tử của Nghiêm Cảnh, làm sao thế?”

Đối với cái tên còn đầu đất hơn cả Nghiêm Cảnh như hắn, ta nên làm thế nào đây? Hắn nên đỡ ta vào chỗ mát mới đúng chứ? Ai đời lại để ta ngửa mặt đón nắng thế này? Ông trời ơi, làm ơn thương ta một chút được không? Ta cố hết sức mới có thể giữ cho đầu ngừng quay, thân thể mảnh mai không còn chút sức, đứt quãng nói:

“Đ-đỡ ta vào…”

Hắn à lên một tiếng, lúc này mới quay sang nhìn Ái Liên:

“Buổi chiều lại tới. Ta sẽ chuyển lời cho Nghiêm Cảnh.”

Nói xong, hắn xốc ta một cái thật mạnh làm ta muốn lịm đi ngay tức khắc. Dù hắn có ý tốt muốn bế ta vào nhà nhưng cách làm quá bạo lực, ta liền ghi thù. Đợi ta hồi phục hoàn toàn, ta sẽ cho hắn biết tay! Tên khốn này!

Trước khi vào nhà, ta cố căng mắt nhìn bóng dáng hùng hổ của Ái Liên đang rời đi, nàng có vẻ không cam lòng lắm. Màu đỏ rực thật sự không hợp với vẻ đẹp thanh tú của nàng ấy, cả cái cách trang điểm lòe loẹt kia cũng vậy, nó đã phá hỏng khí chất của nàng rồi. Thật đáng tiếc làm sao.

A Ngưu cẩn thận đặt ta lên giường, vẻ mặt chất phác hiện rõ nét lo lắng, hắn cắn ngón tay nhìn ta, không dám chớp mắt.

Ta không rảnh nói nhiều với hắn, chỉ nằm đó nhắm chặt mắt. Nàng là người mà Nghiêm Cảnh yêu sâu đậm sao? Nàng đã là thiếp thất của người khác còn đặc biệt tới tìm hắn, chuyện này không bình thường tí nào. Dạo trước ta nghe trưởng làng bảo Ái Liên phu nhân về thăm nhà, nhưng có vẻ như nàng đang có chuyện cần tới Nghiêm Cảnh mới đúng. Xem bộ dáng lúc nàng mắng ta thì hẳn là nàng cũng rất thích Nghiêm Cảnh. Trông nàng cũng đáng thương thật, ta độ lượng thế này nên bỏ qua mấy lời khó nghe vừa rồi của nàng nhỉ?