Hoa Tuyết - Triều Lộ Hà Khô

Chương 7




18.

Ta đang đợi tới lễ tốt nghiệp của trường học vào đầu hạ.

Theo sắp đặt lúc đầu, ngày hôm ấy, ngay sau lễ tốt nghiệp ta sẽ thành thân với Thôi Chiêu. Còn hiện tại, đương nhiên ai cũng hiểu trong ngày đó người ta thành thân sẽ là Chu Cố Đường.

Nhưng trong khoảng thời gian này, ta lại thường xuyên không thấy hắn đâu cả.

Chu Cố Đường có lẽ đang bận rộn xử lý mấy việc buôn lậu ở Giang Nam, những lúc rảnh rỗi ta đều chẳng thấy hắn đâu. Mấy lần gặp mặt đều là vô tình bắt gặp trên đường, hắn phi ngựa vút qua, quan phục đỏ rực tung bay như cánh bướm.

Ta đứng nép ở ven đường, hắn vừa hò hét vừa phi qua, không một lần ngoảnh đầu, cũng chẳng hề chạm mặt.

Giống như thật lâu về trước, chúng ta chỉ là những người qua không quen không biết.

Chu Cố Đường gầy đi nhiều rồi.



Nghe nói, vì bản án đó rất lớn, nên hắn sẽ phải rời kinh, chưa biết khi nào mới quay về.

Ta nghĩ, cho dù như thế nào, trước khi hắn rời đi, ta cũng phải gặp hắn một lần. Nhưng giờ ta mới chợt nhận ra, những cách liên lạc giữa ta và hắn ít đến thảm thương.

Có lẽ do hắn quá bận rộn, nên cho dù thị nữ cố gắng truyền tin bằng cách nào cũng không thấy có hồi âm.

Ta chỉ còn biết dậy sớm, đến bên ngoài phủ làm việc của hắn để đợi.

Vào một buổi sáng cuối xuân, khi trời tờ mờ sáng, không khí vẫn hơi se lạnh, sau khi đợi hơn nửa canh giờ, ta mới thấy hắn bước ra.

Chu Cố Đường vốn được mệnh danh là Tu La cười, nhưng gần đây trên mặt hắn lúc nào cũng như phủ một lớp sương lạnh.

Khi ấy, hắn chuẩn bị đi Giang Nam điều tra.

“Chu Cố Đường.”

Động tác lên ngựa của hắn khựng lại, quay sang nhìn. Ánh mắt của hắn xuyên qua làn sương dày đặc mịt mù đầy cô liêu của buổi sáng sớm, nhìn thẳng vào ta.

Ta quay lại xe ngựa lấy bọc hành lý đã chuẩn bị cho hắn xuống, khi nhìn lại thì thấy Chu Cố Đường đang đi bộ về phía ta.

Hắn rất ít khi đi bộ trước mặt ta.

Chu Cố Đường vốn là bị mắc bệnh từ khi còn nhỏ, nhưng do gia tộc lụn bại nên chỉ có thể thuê được một tên lang băm, cuối cùng chân trái mời thành tật, dáng đi rất khó coi.

Nhưng hiện giờ hắn lại kiên trì bước về phía ta.



Ta cố nén nước mắt, khẽ nói:

“Chu Cố Đường, nhớ mang hoa sen đầu hạ của Giang Nam về cho ta.”

“Ta chờ chàng quay lại. Nhớ trở về sớm.”

19.

Chuyến đi Giang Nam này của Chu Cố Đường vô cùng vất vả.

Nhưng trong thư hắn gửi về cho ta, lại nói mọi chuyện coi như đã ổn rồi, có thể sẽ đón lễ tốt nghiệp cùng ta.

Ta chỉ biết mong đợi.

Mãi cho tới một ngày, ta đột nhiên thấy trong lòng bồn chồn không yên, vô cùng bứt rứt.

Không lâu sau, có tin tức truyền tới. Đoàn thuyền của Chu Cố Đường trên đường quay về phương Bắc gặp thuỷ phỉ, bị đánh chìm trên sông Trường Giang, không thấy tung tích.

Thân tín của Chu Cố Đường ở kinh thành gửi đến cho ta một bức thư hắn đã viết từ trước.

Chu Cố Đường thường bị gọi là tay sai của triều đình, nhưng nét chữ của hắn lại vô cùng cứng cáp, ngập tràn khí khái.

Hắn viết: “Con người sống ở trên đời này, không phải chuyện gì cũng được như ý muốn. Ta ngày ngày sống dựa vào đao kiếm, cũng đã sớm đoán được sẽ có ngày phải chết. Mọi cơ ngơi và thân tín của ta, ta đều giao cho nàng, thư từ hôn gửi nàng, không cần phải thủ tiết vì ta. Chúc nàng đời này tìm được lang quân như ý, suốt cuộc đời còn lại không phải tiếc nuối điều gì.”

Chỉ có mấy dòng vỏn vẹn như vậy, không biết hắn phải suy nghĩ bao lâu mới viết ra được.

Một giọt sáp nến nhỏ lên mặt giấy.

Giúp cho danh tiếng của ta một lần nữa lại vang dội khắp kinh thành, bắt ta luyện cưỡi ngựa để được Trưởng Công chúa coi trọng, để lại sản nghiệp cho ta dưỡng già.

Chu Cố Đường đã tính toán kỹ lưỡng mọi đường lui cho ta từ lâu.

Vị thân tín kia nói với ta: “Không biết tiểu thư còn nhớ hay không, khi trước ở dưới Thiên Môn Sơn, chỉ vì thọt chân mà công tử phải chịu sự đánh đập, nhục nhã của những người học cùng. Đúng lúc đó tiểu thư đi ngang qua, đã nói với công tử mấy câu.”

“Tiểu thư nói, con người sống trong cuộc đời này, không phải chuyện gì cũng được như ý muốn. Cho dù có thọt chân, nhưng khi đứng lên vẫn có thể là người chiến sĩ lừng lẫy đất trời. Những lời này của người đã động viên công tử suốt mười năm qua.”

Ngoài cửa sổ đột nhiên đổ xuống một trận mưa xuân rất lớn, nước bắn toé tung, ta chợt nhận ra nước mắt đã rơi đầy mặt từ bao giờ.

Chúc ta tìm được lang quân như ý, sống yên ả cả đời.

Chu Cố Đường, vậy còn chàng?

Vậy còn chàng thì sao?