Hoa Tuyết Lấp Lánh

Chương 46: Bông tuyết nhỏ của anh




Đã mấy tháng rồi Tuyết Nhi chưa từng trở lại nơi này, là nơi mà cô và bà nội đã trải qua quãng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời.

Mỗi khi trở lại cô đều nhớ về quá khứ đầy đau thương ấy, nhưng không vì vậy mà cô trốn tránh hay chối bỏ nó.

Đơn giản cô vẫn còn người bà kính yêu của mình, một người mà cô vô cùng yêu quý.

Và một người chồng vẫn luôn quan tâm tới cô, luôn giúp đỡ cô trong những lúc cô khó khăn nhất.

Tuyết Nhi khẽ nhìn trộm anh, cô cảm thấy, không biết bản thân đã phải tích đức bao nhiêu lâu mới có được người đàn ông tốt với mình đến như vậy.

Cô vẫn nhớ lần trước bản thân đã hứa rằng sẽ trở về thăm bà thường xuyên hơn, nhưng cô chỉ hứa suông thôi, trên thực tế thì cô lại không thực hiện được.

Nghĩ thế nào cô cũng cảm thấy có lỗi vì đã để bà một mình như vậy, dù sao bà chỉ còn mỗi cô là người thân duy nhất trên đời này mà thôi.

Đó là suy nghĩ của cô trong suốt quãng đường trở về quê nhà mình.

Chiếc xe bắt đầu tiến vào bên trong con đường nhỏ.

So với trước đây thì bây giờ nơi này chỉ bao phủ tuyết dày trắng xóa, cây cối chẳng còn tí lá nào trên cành, bầu trời cũng vô cùng ảm đạm.

Mới buổi chiều mà đã không có bóng người nào quanh đây, chắc có lẽ vì trời lạnh nên mọi người hạn chế ra đường.

Sự im lặng đã bao trùm trong suốt một quãng đường ngắn, khi ấy Tuyết Nhi bỗng nhiên lên tiếng phá tan đi sự im lặng, cô gọi tên: “Anh Quân.”

Giọng nói có phần nghiêm túc và kiên định, Trương Minh Quân chỉ cần liếc mắt qua cũng đoán được phần nào nội tâm của cô hiện giờ.

“Sao vậy em?”

Tuyết Nhi đan tay rồi nắm chặt lại vào nhau, trong lòng cô dường như đang rất hỗn loạn, yên lặng một lát, nét mặt trở nên ảm đạm vô cùng, nhưng đâu đó

vẫn thấy được sự kìm nén trong lòng để không thể hiện ra bên ngoài vẻ mặt lo lắng của cô gái nhỏ.

“Em định sẽ nói cho bà biết công việc thực sự mà em đang làm hiện giờ.” Giọng cô khẽ run.

Trương Minh Quân nghe xong chỉ ừm một tiếng.

Cô quay đầu lại, thấy phản ứng của anh khác xa so với suy đoán của mình, Tuyết Nhi ngạc nhiên: “Ừm? Anh không định nói gì à?”

Anh chỉ nói: “Anh tôn trọng quyết định của em.”

Tuyết Nhi ngả người xuống lưng ghế, một lát lại thấy cô lí nhí nói: “Em cứ nghĩ, với tính cách của anh sẽ hỏi cho ra lẽ rằng, tại sao em lại quyết định như vậy? Thậm chí còn chẳng hỏi qua ý kiến của anh.”

Trương Minh Quân vẫn chuyên tâm vào việc lái xe, nhìn về phía trước, trầm giọng nói với cô: “Bình thường đều hỏi em là vì muốn biết em đang suy nghĩ gì, còn giờ thì anh cảm thấy bản thân không cần phải hỏi em nữa.”

Cô quay đầu nhìn anh, gương mặt hiện rõ hẳn ra dấu chấm hỏi: “Tại sao?”

Đúng lúc chiếc xe đi vào trong sân nhà bà Phượng, anh dừng xe lại, mỉm cười ôn hoà nói: “Anh hiểu em đang nghĩ gì và hiển nhiên sẽ quyết định lựa chọn như thế nào, và đó cũng là điều anh mong muốn giống như em.”

Tuyết Nhi chớp mắt liên tục: “Gì cơ...

“Đến nhà rồi.”

Còn chưa cho cô biết rõ câu trả lời thì anh đã xuống xe mất rồi.

Ngẫm lại khoảng một phút, Tuyết Nhi cuối cùng cũng hiểu ý trên mặt chữ, thoáng chốc miệng nhoẻn cười: “Ha... thật là..”

“Chúng ta đã hiểu nhau tới mức này rồi sao?”

Tuyết Nhi đi theo sau anh, đúng lúc bà Phượng cùng với cô giúp việc từ trong nhà đi ra ngoài cửa. Thấy hai vợ chồng cô đã ở đây, bà Phượng vui mừng ra mặt: “Ôi hai đứa về rồi à, mau mâu vào trong nhà đi kẻo lạnh.

Trương Minh Quân nhanh chóng tiến tới đỡ bà: “Bà ơi, trời lạnh như thế này bà không cần phải ra đón bọn con đâu ạ”

Cô giúp việc đứng bên cạnh, không ngừng rôm rả mà nói hết ra: “Khi biết tin hai đứa sẽ về thì bà Phượng rất mong ngóng đấy, cứ cách vài phút lại hỏi tôi hai người về tới đâu rồi...

Anh dìu bà bước vào trong nhà, bà hỏi gì anh cũng đều thành thật trả lời.



Tuyết Nhi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng không khỏi dâng trào lên cảm giác của sự hạnh phúc.

Cô giúp việc đi pha trà, chỉ còn lại ba người đang ngồi nói chuyện ở phòng khách.

Bẵng đi một thời gian không gặp, Tuyết Nhi trò chuyện với bà rất nhiều, hầu

hết đều hỏi thời gian qua bà Phượng hay làm gì.

Bà kể rằng, ở đây ngoài cô giúp việc ra còn có những ông bà bạn hàng xóm để cùng bầu bạn trò chuyện nữa. Mặc dù một vài cụ già sống ở gần đây đã mất do tuổi già, nhưng vì ngày xưa bà kết giao với gần như toàn bộ những người ở cái khu này nên có thể nói bà không hề cô đơn kể cả khi ở đây một mình.

Tuyết Nhi cũng nghe cô giúp việc kể qua rất nhiều chuyện khi cô không có ở đây, sau khi biết được thì cô cũng vơi đi phần nào chút lo lắng.

Khi nghe bà hỏi thời gian qua hai vợ chồng cô sống như thế nào, đến đây tự nhiên cổ họng cô cảm giác như bị ứ nghẹn lại.

Lúc nãy khi nói chuyện với Trương Minh Quân trên xe, cô đã hạ quyết tâm sẽ nói cho bà biết sự thật, thế nhưng khi ngồi trước mặt bà, cô cảm thấy như mình vẫn còn đang do dự.

Trương Minh Quân thấy vậy, anh khẽ vỗ nhẹ lên bả vai cô, mỉm cười, hàm ý rằng có anh ở đây, không cần phải quá lo lắng.

Đúng vậy, trước sau gì cô cũng phải nói cho bà biết, không thể cứ định giấu giếm cả đời như thế này được.

“Bà ơi, có chuyện này con muốn nói với bà.”

Bà Phượng hửm một tiếng: “Sao vậy con?”

“Là...” Cô mím môi, đôi bàn tay nắm lại thật chặt, cô hít một hơi thật sâu rồi sau đó mở miệng ra nói với bà.

“Thực ra, trước đây con nói với bà rằng con là một nhân viên bình thường hiện làm việc trong một công ty bình thường trên thành phố.

“Bà còn nhớ trước đây con về với chồng con, bên cạnh còn có một cô gái

khác không ạ?”

Bà Phượng gật đầu: “Bà vẫn nhớ”

“Vâng, cô ấy là trợ lý của con.”

Giọng cô trở nên run hơn nữa: “Thực ra con không phải là một nhân viên văn phòng bình thường, mà con là một diễn viên..."

“Con vào giới giải trí đã hơn năm năm rồi ạ.”

Tuyết Nhi thầm nghĩ, chắc chắn bà Phượng sẽ mắng cô, sẽ chất vấn cô tại sao

lại vào giới giải trí, nơi đó là một vũng lầy tăm tối, chỉ vì hào quang và tiền bạc mà phải đánh đổi rất nhiều thứ, liệu có đáng không?

Nhưng khác xa so với suy nghĩ của cô, ngược lại bà mềm mỏng, áp lên tay cô mà nói: “Bà biết.”

“Dạ?” Tuyết Nhi như ngơ ra vài giây.

“Bà cứ ngỡ rằng mình sẽ không được nghe cô cháu gái nói ra sự thật này chứ.” Bà thở hắt ra một hơi, bàn tay còn vỗ nhẹ lên theo nhịp điệu: “Con nổi tiếng như thế, cả khu này ai ai cũng biết, con nghĩ chỉ cần giấu bà thôi là xong à? Con có giấu bà thì những người xung quanh đây cũng sẽ nói cho bà biết thôi.”

Bà Phượng đưa tay lên xoa đầu cô, trìu mến nói: “Con bé này, gặp khó khăn đến mấy cũng không nói cho bà biết. Mặc dù bà không thích cái giới giải trí đó vì lắm chiêu trò bẩn thỉu, nhưng không có nghĩa là bà không ủng hộ quyết định của con.”

“Bà biết mục đích con vào giới giải trí là gì, bà không thể trách con được, dù sao sau khi trở nên nổi tiếng thì sẽ có rất nhiều tiền bạc, có thể lo được mọi thứ trong cuộc sống mà không cần phải lo nghĩ.”

Cắm Tuyết Nhi bất giác run lên, cô mím chặt môi, nước mắt rưng rưng, không kìm được nữa mà liền ôm chầm lấy bà, nức nở nói: “Bà, con xin lỗi... con xin lỗi vì đã giấu bà chuyện này suốt nhiều năm qua, con xin lỗi bà...

Bà Phượng cười thành tiếng, đưa tay vỗ về cháu gái mình: “Con bé này, không sao, bà không trách con."

Cô giúp việc đứng một bên thôi cũng cảm thấy cảm động, còn Trương Minh Quân, khi anh chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm giống hệt như cô vậy.

Sau khi ăn tối, bà Phượng theo giờ giấc sinh hoạt thường ngày liền đi nghỉ trước, còn hai vợ chồng cô cùng nhau ra ngoài đi dạo để tiêu cơm.

So với ban ngày thì buổi tối thời tiết lạnh hơn rất nhiều, thời gian này đã bước vào cao điểm của mùa đông nên trời càng lúc càng lạnh.



Tuyết Nhi nhìn lên màn hình di động, thoáng chốc lại thở dài: “Lạnh âm mười hai độ, nhiệt độ càng ngày càng giảm”

Vì nơi này là làng quê nên không có nhiều người đi lại, nhất là trời tối lại còn lạnh như thế này, quanh đây thật hiếm khi thấy có người ra đường.

Tuyết rơi trắng xoá bao phủ lấy toàn bộ mặt đường, mỗi bước đi của cả hai đều để lại những dấu chân to nhỏ không đồng đều trên từng centimet.

“Tuyết Nhi” Anh nhẹ giọng gọi cô lại.

“Hmm?” Cô ngoảnh lại nhìn anh, ánh mắt trong veo sáng bừng giữa trời đêm.

Nơi này tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy cả hơi thở của nhau hòa lẫn vào trong không khí, chỉ có hai người nên bất giác cảm thấy mọi thứ có vẻ hơi ngượng ngùng. một chút.

Cô mỉm cười trong sự bối rối, né tránh ánh mắt của anh, vén tóc lên mang tai hỏi: “A-anh định nói gì với em vậy?”

Tuyết Nhi có linh cảm rằng, lát nữa anh sẽ nói ra những lời ngọt ngào nhất mà cô chưa từng được nghe.

Dấu hiệu của một người có sở thích đọc ngôn tình như cô đây, ngoài đóng phim ngôn tình ra thì cái này cũng gọi là có kinh nghiệm đi nhưng mà chưa áp dụng vào thực tế nên chung quy cũng gà mờ cả thôi. Chính xác thì sẽ gọi là có kiến thức nhưng thiếu tính hành động thực tế.

Trương Minh Quân nhìn gương mặt cô gái nhỏ, đôi má hơi hồng lên, môi mím chặt lại.

Việc cả hai sống chung trong vòng hơn một năm qua đã khiến anh ngày càng hiểu thêm về cô hơn.

Khi cô vui vẻ, đôi mắt sẽ cong lên cùng với khuôn miệng cười tươi như hoa. Khi cô buồn rầu sẽ ủ rũ mặt mày, khi tức giận cô sẽ cố gắng kiềm chế hết mức có thể, miệng sẽ “tụng kinh”: “Mình là diễn viên nổi tiếng, không được đánh người, mình là diễn viên nổi tiếng, không được đánh người.”

Hầu hết, những xúc cảm đó cô đều tìm đến anh để bộc lộ hết cho anh nghe, vì mỗi khi về nhà chỉ có anh là người để chia sẻ, giải tỏa mọi cảm xúc trong một ngày của mình với anh.

Thực ra, từ thời điểm hai người sống chung, cô thực sự coi anh như một người trong gia đình vậy, nhưng cô hiểu rằng, điều đó lại không hoàn toàn như vậy.

Nhưng cho đến bây giờ, cô có thể coi điều đó là thực rồi.

Nhiều lúc Trương Minh Quân tự hỏi, sao cô luôn bám dính mình mỗi khi có cơ hội như vậy?

Kể cả thế thì khi ở trước mặt người khác cô vẫn giữ khoảng cách với anh như chẳng có gì xảy ra giữa hai người cả.

Thời gian đầu khi mới sống chung, cô có phần e dè với anh, nhiều khi lại ngại ngùng vì ngủ chung với nhau. Dĩ nhiên, hai người cũng chẳng hề tiến xa hơn, chỉ ngủ với nhau theo đúng nghĩa đen.

Nhớ lại lúc còn đang bàn thoả thuận hợp đồng hôn nhân, anh có nói rằng cả hai sẽ sống chung trong một căn hộ nhỏ, khi cô hỏi tại sao thì anh trả lời rằng để tránh bị chú ý hơn. Loại bỏ sự lo lắng của cô ngay từ ban đầu, anh cũng nói rằng nơi này tuy nhỏ nhưng an ninh rất tốt, và cũng không cần thiết phải ở căn nhà quá rộng.

Trên thực tế thì, nơi này thực ra chan chứa rất nhiều kỷ niệm của anh trước đây, nhưng anh lại muốn cùng cô sống trong căn hộ nhỏ đó.

Giàu như anh mà ở trong căn hộ nhỏ thế này, người ta thường hay gọi là người có đức tính khiêm tốn.

Trong khoảng thời gian sống chung với nhau, anh cũng cảm thấy mình có gì đó khác lạ, nhiều khi luôn tự hỏi: “Mình có cảm giác gì đó, nhưng lại chẳng biết đó là cảm giác gì.”

Cho đến vài tháng gần đây, sau khi nhận ra được cảm giác đó là gì, anh tự giễu cợt chính mình: “Có phải ngay từ đầu mình đã muốn như vậy?”

Cảm giác yêu một ai đó, len lỏi dần vào trong trái tim từng chút một.

Anh đã thích cô từ bao giờ nhỉ?

Tới lúc này, trong không gian đêm tối rộng rãi tĩnh mịch, chỉ có ánh đèn đường thi thoảng cứ nhấp nháy chập chờn, tuyết rơi xuống thật nhẹ nhàng dần khiến cho mặt đường trở nên trắng xoá. Đứng trước mặt là một cô gái nhỏ, làn da trắng hồng, xinh đẹp tựa như một thiên thần.

Giống như cái tên, cô là bông tuyết nhỏ của anh, và cũng là vợ của anh.

Trương Minh Quân giơ tay lên, dùng ngón tay của mình để cảm nhận làn da hồng hào của cô, vừa mềm lại vừa mịn, thật không thể không liên tưởng tới chiếc bánh mochi dẻo dai mềm mại đó được.

Vốn là định nói ra thành lời, nhưng anh lại cất giấu nó ở sâu trong lòng.

“Không có gì.” Anh rút tay lại, mỉm cười nói với cô: “Nếu có, anh sẽ nói với em vào một thời điểm mà anh đã chuẩn bị sẵn sàng”

Trương Minh Quân nắm lấy bàn tay nhỏ của cô: “Chúng ta quay lại nhà thôi, ngoài này lạnh lắm.”

Tuyết Nhi không nói gì, cô chỉ âm thầm gật đầu.

Mùa đông năm nay bỗng nhiên có cảm giác không quá lạnh lẽo, được ở bên cạnh người mình thương, cảm giác mọi thứ đều trở nên ngọt ngào.