Hoa Tuyết Lấp Lánh

Chương 39: Thích




Hành động của Tuyết Nhi như là minh chứng cho lời nói vừa rồi hoàn toàn là lời thật lòng mà bấy lâu nay cô đã luôn giấu sâu trong tim mình.

Thực ra thì, trước đây đối với một người luôn nói những lời sến sẩm như cô thì dĩ nhiên Trương Minh Quân đều đã nghe nhiều thành quen, bởi mỗi lần nghe cô nói "em yêu anh" thì Trương Minh Quân đều mặc định cho rằng lời nói đó không phải là lời thật lòng của cô. Bởi anh hiểu rõ rằng trước đó hai người đã đến với nhau bằng cách nào, và cách đó cũng là cách điên rồ nhất mà cả hai người đã từng thực hiện.

Một người vì chịu sức ép từ gia đình.

Và một người vì người thân duy nhất còn sống bên cạnh mình trên đời này.

Nhưng ở thời điểm hiện tại, cách mà cô thể hiện ra lại khác hẳn so với những gì anh từng nghe, bởi vì cô đang bị mất trí nhớ, thậm chí vào cái ngày cô tỉnh lại, cô đã ngây thơ hỏi anh một câu rằng: "Anh là ai vậy?"

Lời nói của một cô gái với thân xác hai mươi lăm tuổi nhưng tâm hồn hiện mới mười chín tuổi, khi nói ra lại làm cho người nghe như anh có một trải nghiệm hoàn toàn khác nhau.

Những lời nói ngọt ngào ấy đã từng được cô nói ra nhẹ tựa như lông hồng, mà hiện tại cô lại thể hiện điều đó một cách ngại ngùng e thẹn, đến chính bản thân anh - một người đã có kinh nghiệm tình trường từ trước tới giờ cũng phải cảm thấy bối rối không ít.

Cô không nói thích anh, nhưng lại nói ghen, đây là có ý gì vậy? Trêu chọc anh hay là đang nói lời thật lòng?

Kỳ thực thì Trương Minh Quân anh cũng có chút mong đợi nào đó...

"Tuyết Nhi, em.."

Còn chưa kịp nói tiếp Trương Minh Quân đã bị cô hắt hủi bằng một cái quay đầu né tránh.

Mang tai cô còn đỏ ửng hết lên, khi chạm nhẹ đầu ngón tay anh đã cảm nhận được độ nóng nực bên tai của người con gái này rồi.

Không nghe thấy tiếng động gì từ người đàn ông nọ càng khiến cho Tuyết Nhi cảm thấy tò mò, nhưng cô ngại, cô không dám đối mặt với anh.

Lần đầu tiên trên đời bày tỏ với một người mà mình mới gặp cách đây không lâu, thậm chí người đó lại chính là "người chồng từ trên trời rơi xuống" nữa.

Vốn là một con người, việc tò mò về chuyện gì đó là điều không thể tránh khỏi.

Lúc Tuyết Nhi quay đầu lại, âm thanh "chụt" nhẹ phát ra từ đôi môi mình.

Trương Minh Quân ở ngay trước mặt cô, từ nãy tới giờ anh vẫn nhìn cô như vậy, không hề nhúc nhích quay người đi đâu cả.

Gương mặt Tuyết Nhi đỏ bừng như quả cà chua, cô mím chặt môi, đôi mắt long lanh tựa như xấu hổ tới mức sắp khóc đến nơi rồi vậy.



Ánh sáng từ phía cửa sổ chiếu thẳng xuống nơi hai người đang ngồi, sâu thẳm nơi đôi mắt của cô ấy đang dần lộ ra vẻ ngại ngùng lại có đôi chút yếu ớt, tựa như không biết phải làm gì tiếp theo.

Bên ngoài có ba con chim đang đậu trên cành, chúng bắt đầu hót lên những âm thanh vang vọng khắp nơi, nơi chúng hướng đến là căn hộ nhỏ của hai người.

Âm thanh cất lên rất hay, giống như một lời cổ vũ cho cặp vợ chồng đang sắp trở thành một đôi uyên ương thật sự vậy.

Nghe có vẻ ngược đời, nhưng ở đời, không gì là không thể xảy ra.

Tuyết Nhi chú ý đến những con chim ấy, ánh mắt không ngừng chăm chú mà nhìn thẳng, có lẽ cô đã bị thu hút bởi những giai điệu ngân nga đó rồi.

"Chim hót hay đến vậy sao?" Trương Minh Quân ngồi bên cạnh yên lặng này giờ, cuối cùng cũng chịu lên tiếng.

Cô gái nhỏ lúc này bỗng nhiên trở nên giật mình, giống như là bị phát hiện ra vẻ kỳ quái của bản thân vậy.

Trương Minh Quân cũng nhìn ra bên ngoài cửa kính, anh chống hai khuỷu tay lên đùi, nở ra nụ cười mỉm: "Em xem, đến đàn chim kia cũng muốn em nói rõ ràng ra cho anh nghe đấy"

Một lời nói dối không khác gì trêu đùa mấy đứa trẻ con vậy mà lại hữu hiệu lên bản thân cô, Tuyết Nhi chớp mắt liên tục, biểu cảm linh hoạt tới mức anh chỉ liếc mắt thôi cũng cảm thấy buồn cười.

Cô gái nhỏ giờ đây bối rối lắm rồi.

Tuyết Nhi ngẫm nghĩ lại, người đàn ông này thật sự rất cáo già.

Vô cùng biết đánh đòn tâm lý, có lẽ trong khoảng thời gian sống chung hơn một năm kia đã khiến anh càng ngày càng thêm hiểu rõ về cô hơn rồi vậy.

Cô thở dài, rốt cuộc cũng cảm thán trong lòng: "Người này đã ba mươi lăm tuổi rồi, còn không cáo già được hay sao?"

Sau một cuộc "thao túng tâm lý" của Trương Minh Quân tới mức khiến cả đầu cô quay mòng mòng thì rốt cuộc, Tuyết Nhi cũng phải chào thua anh.

Không nói thì không được, mà nói thì cũng không xong, trong đầu cô cứ rối rắm giống như băng cát sét vậy.

Gỡ không ra, càng gỡ nó chỉ càng thêm rối thôi.

Tuyết Nhi dựa lưng vào ghế sofa, cô hơi hướng mắt lên nhìn trần nhà, trong đầu không khỏi suy nghĩ.



Suốt thời gian qua anh đối với cô như thế nào, cô đều biết, cô đều hiểu cả.

Những gì cô vừa nói là sự khẳng định chắc chắn, là kết quả sau những ngày tháng mà anh tận tình chăm sóc cô.

Vừa nãy cô đã dùng gần như toàn bộ dũng khí của mình để nói ra lời nói đó rồi. Thế nhưng người đàn ông này cũng rất biết đòi hòi, lại cũng biết trêu chọc cô nữa.

Quả thực không thấy điểm dừng ở đâu cả.

Tuyết Nhi cúi đầu xuống, thẹn thùng, cô ôm chặt lấy đôi chân mình, giọng cô nhỏ nhẹ, cũng hơi run run cất lên.

"Vừa nãy em nói là... e-em thích anh"

Tiếng chim đồng thời cũng đã ngừng hót lại, chẳng bao lâu sau chúng cũng liền tung cánh lên mà bay đi, đổi lại trên bầu trời, tuyết đã bắt đầu rơi.

Ánh mắt cô rơi vào tầm nhìn của quang cảnh bên ngoài, khi có được câu trả lời thỏa đáng, đất trời, thú vật dường như đã được thỏa mãn lại.

Theo tầm mắt của cô mà Trương Minh Quân hướng ánh nhìn ra bên ngoài cửa kính, có lẽ đã hiểu ra được chút ngụ ý nào đó.

Anh quay đầu lại, vươn cánh tay ra rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng mình.

Trương Minh Quân khẽ vuốt nhẹ mái tóc cô, một lát sau, liền thủ thỉ bên tai cô gái nhỏ.

"Anh cũng thích em"

Vốn anh định để dành lời nói này cho tới khi cô khôi phục trí nhớ hoàn toàn, thế nhưng vào thời khắc này, vào thời điểm cô nói ra lời thật lòng ấy, anh lại không thể đợi thêm được nữa.

Tuyết Nhi ngẩn ngơ trong vòng tay anh, còn chưa kịp định thần lại thì cơn đau đầu bất chợt ập đến, cô không kìm được mà rên lên một tiếng.

Trương Minh Quân nghe thấy âm thanh bên tai lập tức liền kiểm tra và hỏi han cô: "Em sao vậy?"

Cô đưa tay lên ôm lấy đầu mình, cơn đau đầu tự nhiên lại đến thêm lần nữa, đau đến mức nước mắt rơi xuống không có điểm dừng.

Mà so với trước đây thì lần này lại đau hơn rất nhiều.

Trương Minh Quân lập tức lấy áo khoác đắp lên người rồi bế xốc cô lên, nhanh chóng đưa tới bệnh viện.