Hoa Tử Đằng

Hoa Tử Đằng - Chương 3





Bầu trời xanh lam như được tẩy sạch, từng áng mây nhàn nhã dao động trên bầu trời. Tần Phong chạy xe đạp, cô ngồi ghế sau ôm anh. Trên đường hai người tươi cười vui vẻ, có đôi khi anh sẽ cởi nút áo sơ mi trắng, chiếc áo liền đón gió bay lên mặt cô, phía sau anh là mùi hương trong lành dễ chịu.


Quần áo của anh đại đa số là màu trắng, áo thun trắng, áo sơ mi trắng, tay dài hoặc tay ngắn.


Khi Tử La tò mò hỏi anh, sao lại thích màu trắng vậy, anh chỉ cười không đáp. Cô không hài lòng, quấn quýt anh hỏi mãi, anh liền cúi người vỗ cái đầu bé nhỏ của cô, cười nói, bớt phiền thôi! Không như em, mặc màu tím đẹp như vậy.


Xem, anh chính là người có thể nói như thế.


Cô nghe vậy, trong lòng vui vẻ, ngoài miệng vẫn nói, anh lừa em. Đâu có lừa em, anh đi đằng trước, cô bám theo sau. Thuận tiện đỗ xe trên đường, ra khỏi trấn nhỏ chính là đồng ruộng, người nông dân giản dị, cho dù không ai trông chừng cũng sẽ không vô duyên vô cớ trộm xe người khác.


Miền Giang Nam nhỏ bé, đồng bằng và đồi núi đan xen lẫn nhau, tuy rằng hẻo lánh, nhưng cảnh sắc rất đẹp. Đồng cỏ xanh ngát, núi rừng rậm rạp, mùa hè trong núi còn nở rộ loài hoa không biết tên.


Anh là sinh viên khoa sinh, đối với thực vật đương nhiên cũng có nghiên cứu, Tử La ngắm nhìn những đoá hoa nhỏ nhưng không biết tên, anh liền kể ra một tràng, còn giải thích tỉ mỉ cho cô thuộc tính của loài hoa đó, thời kỳ nở hoa, giá trị dược liệu.


Có một lúc trông thấy một bụi hoa nhỏ màu tím, anh ngắt một đoá cài lên tóc cô, “Mọi người đều gọi em là Tử La, anh gọi em là A Tử được không?”


“A Tử? Là nhân vật trong Thiên Long Bát Bộ ư?” Tử La biết trong Thiên Long Bát Bộ có một người tên là A Tử, cũng thích mặc quần áo màu tím, cũng rất hung ác.


“Đương nhiên không phải, cô ấy đâu có ngoan như em.” Anh sờ tóc cô, nhìn về phía xa.


Người khác du xuân, bọn họ đạp hạ, chuyến đi ngắn ngủi, có sự thú vị khác biệt. Sau đó, ngắm nghía núi rừng xong, Tử La dẫn anh tới bờ sông chơi. Vùng sông nước Giang Nam có rất nhiều sông ngòi, một số hội tụ thành ao, như một ao gương sáng.


Lúc trời nóng bức, anh nhảy xuống bơi lội, cô thì mở dù, ngồi trên đồng cỏ xanh ngát ở xa xa chờ. Hạ Tử La nhát gan, không dám nhìn bóng dáng trong nước, cô luôn đưa lưng về phía ao nước, lắng nghe tiếng anh chơi đùa trong đó.


Hồi lâu sau không nghe thấy âm thanh, cô sợ tới mức hô to, chỉ lo anh gặp chuyện không may.


“Anh ơi, anh ơi, anh ở đâu?” Âm thanh trong trẻo lan khắp bốn phía. Sau đó anh đột nhiên từ trong ao lao tới, vẫy nước trên người.


“A Tử, A Tử, anh ở đây.”


“Làm em sợ muốn chết, còn tưởng rằng anh đã xảy ra chuyện.” Cô không biết bơi, nếu anh thật sự có chuyện, cô không biết làm sao bây giờ, ngẫm lại cả người đầy mồ hôi lạnh.


“Không có việc gì, anh chỉ muốn coi thử mình có thể nín thở trong nước được bao lâu.” Anh dỗ dành nói, khi nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt cô, sóng mắt anh khẽ động.


Sau đó Tử La không chịu dẫn anh ra bờ sông nữa, đương nhiên cô không nổi giận với anh, nhưng cơ bản không thể cúi đầu, ngộ nhỡ thực sự xảy ra chuyện thì làm sao chứ? Nhưng cuối cùng cô vẫn không chống nổi tính nhõng nhẽo bướng bỉnh của anh, anh nói không bơi, không doạ cô, cô liền nhượng bộ. Ai ngờ lần sau đi anh vẫn bơi lội.



Có lẽ những cậu con trai đều thích nước, anh nói trở về trường, điều kiện thiên nhiên không có chất nước tốt như vậy, anh nói chẳng dễ dàng đến được chỗ này, sao lại không tự trải nghiệm đầy đủ. Những lời này vừa nói ra Tử La liền mềm lòng.


Năm ngoái ba của Tử La tìm việc trong thành phố, không đi làm thì cũng bận những việc khác, một mình mẹ nhàn rỗi, không có việc gì thì đi cùng với các dì trong trấn, đối với bọn họ cũng rất yên tâm.


Hạ Tử La và Tần Phong, một người cô độc lâu dài, một người lạc vào thị trấn nhỏ, quên đi phiền muộn, tuy rằng hai người kém nhau sáu tuổi, nhưng lại hoà thuận vui vẻ. Sáng sớm tản bộ, sau khi ăn sáng thì đạp xe đi chơi, đến núi rừng, đến bờ sông, đến ruộng đồng, đi tất cả những chỗ có thể đi, tháng tám giữa hè, tiếng cười làm đẹp cuộc sống của Tử La.


Thỉnh thoảng khi không đi đâu, hai người nghỉ ngơi trong sân nhà, giàn hoa tử đằng che khuất ánh mặt trời, nhắm mắt nằm trên giường tre tán gẫu cũng là chuyện rất thoải mái, hai người như là bạn già đã quen biết nhiều năm, bàn chuyện đời người và lý tưởng.


Có khi Tử La cũng sẽ hỏi chuyện tình cảm của anh, anh chỉ cười ảm đạm, em nhỏ như vậy, biết cái gì. Cho nên bọn họ nói nhiều như vậy, chỉ không nói đến chuyện tình yêu. Khi ấy Hạ Tử La quả thực còn nhỏ, nếu không cô làm sao hiểu được cảm giác chua chát trong lòng mình là cái gì.


Nhiều ngày liên tiếp trong nhà vẫn không có khách, thời gian lâu dài, bà Hạ hoàn toàn coi Tần Phong là người một nhà, ngay cả hàng xóm cũng cho rằng chàng trai trẻ tuổi đến nhà bọn họ là thân thích, thường thường còn có các cô gái tìm đến, nhưng lúc ấy Hạ Tử La và Tần Phong đang ở bên ngoài vui chơi.


Ngày tháng tốt đẹp yên bình, nói đến gợn sóng cũng chỉ có sự kiện kia.


Lúc ấy hai người vẫn ở trong núi hái quả dâu, lần đầu Hạ Tử La có kinh nguyệt lại xảy ra vào lúc này, tuy rằng sớm đã biết con gái sẽ có ngày này, nhưng lúc thật sự đến vẫn doạ cô không biết làm sao. Anh thì ngược lại, nhanh chóng cởi áo sơ mi trắng trên người rồi buộc ngang hông cô, nói, đừng sợ, chúng ta lập tức trở về.


Gương mặt Tử La đỏ bừng, lại không dám nhìn thân trên trần trụi của anh. Anh liền cười trêu ghẹo, sợ gì chứ, anh chính là chủ lực của đội bóng rổ tại trường, vóc dáng rất tốt, không sợ mất mặt.


Sau khi về nhà, bà Hạ lại đi mua đồ ăn không có ở nhà, ngay cả đồ dùng vệ sinh cũng là do anh mua, trước trước sau sau bận rộn một hồi mới xong. Vừa nghỉ ngơi chưa được mười phút thì bụng cô đau âm ỷ, một lúc sau trên mặt đã đổ đầy mồ hôi. Anh bưng nước qua, vô cùng hoảng sợ. A Tử, A Tử, em làm sao vậy?


Đau bụng, cô rên rỉ nói.


Đừng sợ, chúng ta đến bệnh viện, anh ở đây. Anh ôm lấy cô lao ra ngoài, vừa lúc gặp được bà Hạ mua đồ ăn trở về, bà thấy cô thế này liền hết hồn mặt trắng bệch.


Anh giải thích: không sao đâu ạ, là đau bụng kinh.


Lúc này bà Hạ mới yên lòng, ném giỏ sang một bên chạy theo sau. A Phong, may mà có cháu ở đây, may mà còn có cháu. Dọc đường đi những lời này không biết nói bao nhiêu lần, mỗi một lần đều ghi khắc vào trái tim Hạ Tử La.


Treo bình truyền dịch, anh vừa đứng dậy Hạ Tử La liền giữ chặt anh, anh ơi, anh ơi…


Anh ở đây, đừng sợ. Anh nói, bàn tay to nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, trấn an lần này đến lần khác, ánh mắt dịu dàng.


Mẹ ở bên cạnh trông thấy cảnh này, bà mở miệng muốn nói gì, cuối cùng thở dài một hơi, nói: “A Phong, cháu trông chừng Tiểu La, dì trở về nấu cơm đưa tới.”


Đây là ngày thứ mười hai anh ở nơi này.



Buồn cười cỡ nào, ngay cả kinh nguyệt đầu tiên cũng là anh giúp đỡ, mẹ ở bên cạnh cũng không dùng tới. Sau đó Hạ Tử La suy nghĩ rất nhiều, chuyện cẩu huyết như vậy đừng xảy ra nữa, mỗi lần nhớ lại liền đau một lần.


Sáng hôm sau Hạ Tử La xuất viện. Mẹ trông chừng bên cạnh, càng yêu thương hơn. Nhưng vệt đỏ trên chiếc áo sơ mi trắng kia giặt thế nào cũng không ra. Anh chẳng thèm để ý, không mặc được thì bỏ đi. Bỏ đi? Cô làm sao bỏ được, cô lén lấy lại, cất vào trong rương của mình.


Sau đó có một tối, khi Hạ Tử La sắp đi vào giấc ngủ, anh lại gọi cô đi ra, hai người ngồi bên phải sân nhà cạnh cây nho hóng mát. Cây nho mới trồng chưa được mấy năm, bóng râm rất nhỏ, Tử La không hiểu đêm nay anh nghĩ gì mà hóng mát ở đây.


Anh dùng âm thanh trầm thấp đọc một bài thơ, “Trước bình phong lạnh nến thu quang, quạt lụa xua bay đóm nhẹ nhàng. Khoảng tối thềm trời như nước mát, nằm xem Chức Nữ gặp Ngưu Lang”. Khi đó tâm trí mơ màng, sau khi nghe xong cô cũng chẳng nhớ.


(*) Đây là bài thơ “Thu tịch” của Đỗ Mục [Nguồn: Đường thi tuyển dịch, NXB Thuận Hoá, 1997]


Anh giảng giải, không phải nói ở dưới giàn nho có thể nhìn thấy Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau sao? Tinh thần cô mới hơi tỉnh táo một tí, ôi chao! Anh còn chưa thấy, hôm nay xem thử thôi!


Tử La nghĩ rằng anh hăng hái đến đây muốn ngắm sao, thế nên cùng anh ngắm nhìn một lúc. Anh rõ ràng có lời muốn nói, do dự vài lần, khi chuẩn bị mở miệng thì cô đã ngủ say. Anh thở dài, ôm cô trở về phòng, thấp giọng nói gì đó. Đáng tiếc, Hạ Tử La không nghe được gì.


Sáng hôm sau, Tần Phong thu dọn hành lý, anh phải đi.


Đi? Sắc mặt Hạ Tử La nhất thời tái nhợt, trái tim đau nhói âm ỷ, mấy ngày qua, cô cho rằng thời gian tốt đẹp chính là thiên trường địa cửu.


Đúng vậy! Anh đã ở đây nhiều ngày, cũng nên đi thôi. Anh nhìn cô, trong đôi mắt có bao nhiêu luyến tiếc, A Tử, em chăm chỉ học hành nhé! Thi đậu đại học T, có lẽ chúng ta có thể gặp nhau.


Hạ Tử La nghiêng đầu ngẫm lại, mười bốn ngày, suốt mười bốn ngày. Nghe được câu nói tiếp theo của anh, trong lòng cô dâng lên niềm hy vọng vô hạn.


Em tiễn anh nhé!


Lần đưa tiễn này, từ thị trấn đưa đến nội thành, đứng ở lối vào nhà ga, nước mắt Hạ Tử La tuôn trào.


Tần Phong không ngừng lau nước mắt cho cô, đến cuối cùng, anh lấy ra một đoá hoa tử đằng cài lên tóc cô. Khóc nữa sẽ không đẹp, A Tử, A Tử… Anh dùng sức ôm lấy cô, em vẫn là một cô bé, sau này còn trải qua rất nhiều rất nhiều.


Anh nén lòng xoay người rời khỏi, hình bóng màu trắng lập tức chìm ngập trong đám người.


Hạ Tử La lau nước mắt, lúc này mới nhận ra gì đó, cô bối rối hô to một tiếng “Phong…”


Không phải anh ơi, không phải Tần Phong, là Phong, cô theo bản năng mà hô lên. Trước đây xem “Phong Vân”, khi nghe được Đệ Nhị Mộng nhu tình dịu dàng gọi Nhiếp Phong, trong lòng cô suy nghĩ, sau này nếu gặp một chàng trai tên là Phong, cô chắc chắn sẽ nhu tình dịu dàng hô lên lần này tới lần khác.


Giờ đây, Hạ Tử La hô lên, cũng là lúc ly biệt.


Đất nước Trung Quốc rộng lớn, hơn mười triệu dân cư, Tần Phong cứ thế vượt qua muôn sông nghìn núi xuất hiện trước mặt cô, làm bạn với cô suốt mười bốn ngày. Sau đó biến mất bặt vô âm tín, không để lại bất cứ phương thức liên lạc nào.


Chàng trai ưu tú kia, xuất hiện như gió lại rời khỏi như gió. Trái tim Hạ Tử La giống như bị con dao cùn cắt xén, đau nhói khôn cùng.


Về đến nhà, bà Hạ thấy dáng vẻ thất thần của cô, bà đau lòng nói: “Sau này có duyên thì sẽ gặp lại.” Cô hiểu được, một cô gái luôn luôn ngây thơ, lúc này đã hiểu rồi.


Vừa tròn mười bốn tuổi, ở phương diện tình yêu nam nữ cô còn chưa hiểu biết, quả là hơi muộn, rất nhiều cô gái mười một mười hai tuổi đã hiểu được tình yêu. Nhưng sau mùa hè đó, những việc trước kia chưa từng trải qua, Tử La đều đã trải qua tất cả, trước đó không hiểu gì giờ đã hoàn toàn hiểu rõ.


Thời kỳ trưởng thành của một người con gái thật sự rất nhanh.


Từ đau lòng khắc cốt ghi tâm đến nhớ nhung muôn thuở, có một số việc dần dần càng hiểu hơn.


Chẳng hạn như, cô thường nhớ tới khuôn mặt quá tuấn tú của Tần Phong, vẻ mặt anh sinh động nhảy nhót, dáng vẻ hào quang bắn ra bốn phía, trên người anh là mùi hương trong lành sạch sẽ, mỗi lần khi anh gọi “A Tử” ánh mắt dịu dàng yêu chiều, còn có cảm giác ở trong ngực anh.


Lại như là, cô rốt cuộc hiểu được tối đó vì sao Tần Phong gọi cô ra ngắm sao, bởi vì hôm đó là ngày bảy tháng bảy âm lịch, là đêm thất tịch.


Còn như là, cô đã biết ngôn ngữ của loài hoa tử đằng, tình yêu ngây ngất, nhớ nhung sâu sắc. Chấp nhất với bạn, thời khắc ngọt ngào nhất.


Còn có…tình yêu say đắm.


Những điều này, cho dù qua bao lâu cũng không thể quên được, nhớ đến, nửa đau lòng nửa ngọt ngào, đây là tình yêu.


Lúc đầu khi hiểu ra những điều này, cô khóc lóc vô cùng đau khổ, nhưng dù có bao nhiêu nước mắt cũng không thể gọi người kia trở về, đổi về mùa hè mười bốn tuổi không thể quay lại.


Ông trời ưu đãi cô biết bao, đưa một chàng trai tốt như vậy đến bên cạnh cô, cho cô giấc mộng cho cô hy vọng, khiến một cô gái nhỏ chưa từng biết gì trở thành một thiếu nữ tơ tưởng yêu đương.


Ông trời lại ngược đãi cô cỡ nào, khi cô chưa hiểu sự đời liền quen biết một chàng trai ưu tú như vậy. Từ đó nhược thủy tam thiên, chỉ có thể chích thủ nhất biều*.


(*) nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều: Từ “nhược thủy” trong Hồng Lâu Mộng ý chỉ bể tình biển yêu. Giả Bảo Ngọc nói với Lâm Đại Ngọc: “Mặc cho nhược thủy tam thiên, ta chỉ lấy một bầu nước”, sau này trở thành lời thề tình yêu son sắt giữa nam và nữ. (monggiaiky wordpress)


Anh dạy cô hiểu được thanh xuân, cô liền trao cả thanh xuân của mình cho anh.


Sau khi thi vào cao trung, gia đình cô liền dọn đi, dọn đến thành phố cách xa thị trấn nhỏ, bởi vì cô thi tốt, trong lòng ba vui mừng, dẫn cả nhà đi du lịch. Khi trở về, kỳ nghỉ hè chỉ còn vài ngày, cô vội vàng quay về thị trấn, không đợi được anh. Cũng không ai biết, cô trở về là vì chờ đợi một người, mùa hè hàng năm, cô đều về một ít ngày, cứ như vậy dưỡng thành thói quen.