Hoa Tử Đằng - Tiểu Oa Oa

Chương 9




Kỳ nghỉ hè cũng đã kết thúc. Lúc này, Đăng Khoa đáp máy bay về nước cũng đã hơn 10 giờ tối. Vừa ra khỏi sân bay thì một chiếc xe hơi sang trọng màu đen đã đợi sẵn từ lâu, vừa nhìn thấy Đăng Khoa, tài xế vội xuống xe đi đến chỗ anh, rồi kéo vali của anh để vào trong cốp xe.

Trên đường của thành phố lúc này người xe vẫn còn tấp nập, thành phố về đêm lung linh, rực rỡ khiến người ta choáng ngộp, đúng như cái danh của nó là thành phố sầm uất bậc nhất cả nước.

Đăng Khoa ngồi trong xe, mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Anh đang xem lại tài liệu và giáo trình để chuẩn bị cho năm học mới. Đăng Khoa vốn dĩ là người rất tham vọng trong sự nghiệp, anh biết rõ mình sẽ kế thừa công ty của ba nên anh luôn cố gắng để bản thân có đủ năng lực kế thừa và phát huy gia sản đó, anh cũng muốn tạo dựng nên cơ nghiệp của riêng mình và trở thành người có quyền lực nhất trong lĩnh vực mà anh làm việc.

Vì thế nên, việc yêu đương hay kết hôn sẽ không hề nằm trong dự định của anh, dù bây giờ hay sau này cũng vậy. Bây giờ Đăng Khoa chủ muốn tập trung tất cả mọi thứ cho sự nghiệp của mình.

Về đến nhà anh sắp xếp đồ đạc trong phòng mình, vệ sinh cá nhân xong thì lại tranh thủ tìm kiếm tài liệu và đọc sách về kinh tế hay tài chính, xem đến tận 12 giờ đêm thì mới chịu lên giường đi ngủ.

...----------------...

Sáng hôm sau, khi còn đang ngáy khò khò trên giường thì Kỳ An bị tiếng chuông báo thức lôi cậu dậy từ giấc mơ đang được ở cạnh Đăng Khoa trở về với thực tại. Cậu với tay tắt chuông điện thoại, mặt mũi nhăn nhó, đưa tay dụi mắt vài cái rồi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.



Hôm nay cậu được nghỉ làm một ngày, nên định bụng sẽ ở nhà nghỉ ngơi cho thoải mái. Lúc này, thông báo tin nhắn từ điện thoại vang lên, cậu cầm lên đọc thì miệng cười ngây ngốc, mừng rỡ như đứa trẻ được cho kẹo vậy.

Ài biết sao được người trong lòng đi xa lâu như vậy, bây giờ mới trở về, cậu vui vẻ một chút thì có sao đâu chứ. Tin nhắn từ Đăng Khoa gửi đến cậu kèm icon vẫy tay xin chào:

- Hôm nay cậu rảnh không???

- Rảnh, cả ngày

- Vậy đi đâu đó không?

- Cậu về rồi à?

- Ừm, vừa về hôm qua

- Vậy sao

- Ừm



- Vậy cậu muốn đi đâu?

- Đi thư viện được không

- Được, sẵn tiện tôi cũng muốn tìm vài cuốn sách

- Vậy được, lát nữa gặp

- Ok lát nữa gặp

Kỳ An vừa bỏ điện thoại xuống thì mặt mày hớn hở đi lựa quần áo. Bây giờ cậu chỉ muốn gặp Đăng Khoa nhanh nhất có thể thôi. Không biết mấy tháng qua anh ấy như thế nào rồi, có sụt mất cân nào hay không nữa. Tên nhóc vô tình đó, đi xa mấy tháng trời cũng không thèm nhắn cho cậu được một tin. Làm ông đây chờ trông mòn mỏi như vậy.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, ánh nắng nhẹ nhàng không quá chói chang hay gắt gỏng. Không khí se lạnh đi kèm với cái nắng âm ấm da, thời tiết hôm nay thật là biết chiều lòng người.

Đâu đó ở một góc vắng người trong thư viện, có hai chàng trai tuấn tú đang ngồi chăm chú đọc sách. Đăng Khoa thì đang đắm mình vào thế giới của tài chính và kinh tế, còn Kỳ An thì lại đắm chìm vào vẻ đẹp của Đăng Khoa.

Hai người ngồi ở bàn gần cửa kính, ánh nắng nhè nhẹ chiếu sáng vào bên trong thư viện. Không quá gắt, nhưng cũng đủ để làm vẻ đẹp của Đăng Khoa trở nên lấp lánh như ngôi sao trên bầu trời đêm.

Kỳ An cầm quyển sách trên tay đọc được một vài câu, lại liếc nhìn Đăng Khoa một cái. Thật sự cậu rất nhớ anh, rất nhớ gương mặt vừa điềm tĩnh vừa dịu dàng này.

Rời xa Đăng Khoa một khoảng thời gian lâu như vậy, cũng đã làm cho Kỳ An biết rằng, cậu thật sự đã yêu anh nhiều như thế nào. Dù vậy thì, khi tình cảm dành cho anh càng lớn, nỗi lo sợ trong lòng cậu cũng dần lớn theo.

Cậu sợ anh sẽ không chấp nhận cậu, cậu sợ nếu thổ lộ lòng mình với anh, cậu sẽ mất luôn cả người bạn tốt này. Kỳ An cũng không biết, cậu có thể âm thầm đơn phương anh, dưới danh nghĩa bạn bè này được thêm bao lâu nữa.

Cậu luôn trấn an bản thân rằng, mình cần thời gian để xác định tình cảm của mình. Nhưng chính cậu cũng biết rõ đó chỉ là những lời cậu tự nói ra để đánh lừa bản thân mình mà thôi.

Cậu chỉ sợ rằng Đăng Khoa sẽ không thích cậu, thậm chí còn có thể ghét cậu. Dù mối quan hệ đồng giới bây giờ cũng đã được bình thường hóa hơn trước, nhưng khôg có nghĩa là không có người ghét nó.

Nhưng nếu bây giờ cậu không thổ lộ ra lòng mình thì cậu có thể yêu đơn phương anh như thế này bao lâu, cậu có đủ can đảm để nhìn anh hạnh phúc và yêu đương với một người khác không, cậu có cam tâm tình nguyện chúc phúc cho anh không.

Có quá nhiều từ " nếu " và " như " trong đầu của Kỳ An. Cậu không dám liều lĩnh cũng không đủ can đảm để chờ đợi. Cứ mỗi lần cậu nghĩ về Đăng Khoa một phần là nhớ, một phần là yêu, phần còn lại có lẽ là sợ hãi và lo lắng.