Hoa Tử Đằng - Tiểu Oa Oa

Chương 7




Chớp mắt một cái thì một năm học nữa cũng trôi qua. Kỳ thi kết thúc học kỳ cuối của năm hai đã hoàn thành xong.

Sinh viên ở ký túc xá trong trường cũng đã vội vàng chuẩn bị đồ đạc về quê để bắt đầu kỳ nghỉ hè của mình.

Lúc này Kỳ An và Đăng Khoa đang đi về cùng nhau trên con đường quen thuộc mà gần một năm qua họ đã cùng nhau đi đi về về trên con đường này.

Dạo gần đây thì hai người họ có thêm một bạn đồng hành nữa đó là Thanh Phòng. Có lẽ là vì học cùng lớp với nhau, tiếp xúc với nhau nhiều hơn, nên Kỳ An và Thành Phong cũng bắt đầu trở nên thân thiết hơn lúc ban đầu rất nhiều.

Vì hôm nay Thanh Phong có việc bận nên đã về trước, bây giờ chỉ còn cậu và Đăng Khoa cùng đi về.

Trong lòng cậu thầm nghĩ " Như vậy cũng tốt, có thêm chút thời gian bên cạnh crush của mình, được nhìn anh ấy lâu thêm chút nữa ". Chắc là si mê quá rồi...

Đi được một đoạn thì Đăng Khoa hỏi cậu:

- Kỳ nghỉ hè này cậu có về cô nhi viện không??



- Có chứ, sao vậy?

- À không có gì

- Cậu thì sao, có dự định gì cho kỳ nghỉ hè này chưa?

- Ừm tôi dự định sẽ đến thăm ông bà ngoại ở Mỹ

- Vậy sao

- Ừm dữ định là sẽ ở lại khá lâu

- Ừm

Sau câu ừm của Kỳ An thì cũng không ai nói gì nữa chỉ im lặng cùng nhau bước đi chầm chậm.

Lúc thì ngắm phong cảnh xung quanh, lúc thì vô tình nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của đối phương rồi vô thức mỉm cười.

Sau cuộc trò truyện ấy thì trong lòng của Kỳ An bỗng nhiên bồn chồn không thôi. Vốn dĩ cậu cũng biết, nếu nghỉ hè thì sẽ có rất ít thời gian để gặp nhau, nhưng cứ nghĩ chỉ cần lúc rảnh rỗi nhất định cậu sẽ rủ Đăng Khoa cùng đi chơi.

Vậy mà anh lại đi nước ngoài, còn đi lâu như vậy. Muốn gặp anh thì chắc cũng phải đợi đến lúc vào năm học mới.

Thực sự trong lòng cậu không muốn xa anh lâu như vậy chút nào. Cậu biết rõ tình cảm của mình dành cho anh, nên càng không nỡ lòng xa anh.



Dù trong lòng rất nuối tiếc muốn giữ anh lại nhưng cậu làm gì có lý do chính đáng chứ. Nên cũng đành ngậm ngùi chấp nhận việc xa Đăng Khoa gần hai tháng.

Hôm nay Kỳ An tranh thủ đi mua quà bánh để mang về cho các em trong cô nhi viện.

Lúc nhìn thấy Kỳ An đến thì các em đều rất vui vẻ mà chạy thật nhanh về phía cậu. Đứa thì ôm chân, đứa thì nắm tay, đứa thì cứ nhảy nhảy đưa hai tay lên đòi cậu bế.

Cậu ôm lấy mấy đứa nhỏ rồi ngồi xuống hành lang trong viện chia bánh và kẹo cho các em.

Chơi với các em được một lúc thì cũng đến giờ cơm trưa và nghỉ trưa của các em. Cậu bảo các em vào ăn rồi ngủ một giấc đến chiều sẽ chơi với các em tiếp.

Tụi nhỏ rất ngoan và nghe lời, nghe Kỳ An nói như vậy thì cũng lần lượt vào ăn trưa và đi ngủ.

Cậu thì đi dạo một vòng quanh cô nhi viện nhìn ngắm mọi thứ xung quanh. Có những nơi từ lúc cậu vừa được đưa đến đây trải qua hơn chục năm vẫn như vậy chỉ cũ kỹ hơn mà thôi.

Cậu đi loanh quanh một lúc lại vô thức đi đến cây hoa tử đằng phía sau cô nhi viện.

Cậu đứng nhìn nó một lúc rồi đi đến ngồi dưới gốc cây, lưng tựa vào thân cây nhìn ngắm những bông hoa thuông dài, cánh hoa nhỏ nhắn mỏng manh.

Vài cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo chút hương thơm nhè nhẹ từ hoa. Thật dễ chịu làn sao. Cậu nhắm mắt nghiêng đầu vào gốc cây.

Trong đầu lại hiện lên khung cảnh khi đó, khung cảnh lần đầu tiên anh và cậu gặp nhau đến bây giờ mọi thứ vẫn đẹp như vậy.

Tuần trước Đăng Khoa đã sắp xếp hành lý để lên máy bay sang Mỹ thăm ông bà. Suốt một tuần qua cậu dường như lại quay về cuộc sống u uất như trước kia của mình.

Cậu đã trải qua cuộc sống như vậy rất nhiều năm nhưng bây giờ lại cảm thấy sống như thế rất ngột ngạt, rất khó chịu. Cậu cũng không biết làm cách nào để thay đổi nó. Thứ mà cậu giỏi nhất chắc chỉ có thể là chịu đựng cuộc sống ấy mà thôi.

Hôm nay khi quay về cô nhi viện và nhìn thấy cây hoa tử đằng này cậu lại nhớ đến anh.

Thực lòng mà nói cậu đã nhớ anh rất nhiều nhưng lại không thể làm gì được. Chẳng dám nhắn tin để tìm anh vì cậu cũng chẳng biết phải nói gì.

Cậu nhắm hờ hai mắt, tựa đầu vào gốc cây. Trong đầu đều là hình bóng của Đăng Khoa. Hình ảnh anh đi về phía cậu vừa đi vừa nở một nụ cười thật rạng rỡ, hay hình ảnh anh cùng cậu chơi những trò chơi mạo hiểm cứ xuất hiện chầm chậm như một bộ phim chiếu trong đầu cậu.

Thì ra cậu đã thích anh nhiều như vậy, càng giấu đi tình cảm của mình đối với anh, cảm xúc trong cậu càng mãnh liệt. Đến giờ phút này kỳ thực cậu đã nhớ anh rất nhiều.

Kỳ An lại ngủ thiếp đi dưới gốc cây tử đằng từ bao giờ. Hoàng hôn cũng dần buông xuống trên bầu trời rộng lớn.

Những ánh nắng vàng từ từ chiếu xuống nơi gốc cây xuyên qua những bông hoa chiếu rọi vào mắt Kỳ An. Làm cậu nheo mắt khó chịu mà thức giấc.