Hoa Tử Đằng - Tiểu Oa Oa

Chương 27




5 giờ sáng, mặt trời vẫn đang say giấc nồng dưới những áng mây, Kỳ An đeo tai nghe bật nhạc hòa tấu dương cầm, mắt ngắm nhìn mọi thứ xung quanh.

Không khí ở sân bay dù còn sớm nhưng vẫn đông đúc người qua lại. Kỳ An ngồi ở hàng chờ, đợi đến giờ bay. Chuyến bay của cậu đến Thụy Điển sẽ bắt đầu lúc 6h sáng.

Sau khi hoàn thành những công việc cần thiết cuối cùng thì Kỳ An cũng đã chính thức nghỉ việc từ hôm qua. Cả ngày hôm qua cậu cứ thẩn thơ suy nghĩ mãi về việc có nên đi du lịch một chuyến trước khi bắt đầu công việc mới hay không.

Cậu muốn đến một nơi mà từ trước đến nay cậu chỉ có thể nhìn thấy qua hình ảnh, một nơi mà cậu vẫn hằng ngưỡng mộ sự xinh đẹp của nơi ấy.



Chuyến đi này cũng coi như là một khởi đầu mới trong cuộc đời của cậu.

Nhưng nghĩ đi thì cũng nghĩ lại. Từ trước đến nay cậu chưa từng đi đâu xa một mình, thậm chí là đi đến những nơi rộng lớn sang trọng cậu cũng chưa.

Trước giờ ngoài đi chơi cùng với Đăng Khoa thì cậu cũng chỉ cùng Ngọc Lam đi làm việc. Vì vậy nếu muốn đến một nơi xa lạ cậu phải chuẩn bị rất nhiều thứ, và phải đối mặt với rất nhiều sự cố có thể xảy ra.

Đấu tranh một lúc lâu thì cậu cũng quyết định đặt vé máy bay đi Thụy Điển vào sáng sớm, và bắt đầu thu dọn hành lý trong đêm.

Quay về với hiện thực thì Kỳ An đã ngồi yên vị trên máy bay, mắt cậu chăm chú nhìn vào quyển sách trước mặt, ngón tay thon dài lật vở từng trang sách.



Ánh sáng từ cửa kính máy bay xuyên qua hàng mi cong dài của cậu, gương mặt lãnh đạm chăm chú nhìn vào sách. Phía sau cửa sổ là bầu trời xanh và những đám mây trắng bây vờn vũ, với khung cảnh ấy nhìn Kỳ An như một thiên thần vừa dịu dàng vừa lạnh lùng.

8 giờ tối cùng ngày, Kỳ An đã đặt chân đến sân bay Stockholm, thủ đô của Thụy Điển. Cậu tìm cho mình một khách sạn gần đó và thuê phòng ở một vài ngày, cậu dự định thời gian cho chuyến đi của mình chỉ khoản một tuần nên sẽ cố gắng đi tham quan thật nhiều nơi nhất có thể.

Vốn dĩ tính cách của cậu rất ngại tiếp xúc với người lạ và rất khó để bắt được tầng sóng của mọi người xung quanh, đó cũng là điều mà cậu lo lắng nhất khi đi đâu đó một mình, dù không muốn nhưng phải thừa nhận rằng cậu rất kém về giao tiếp xã hội.

Nhưng có lẽ đặc thù công việc của cậu phải tiếp xúc với nhiều người và nhiều kiểu tình huống khác nhau nên việc giao tiếp với mọi người cũng dần trở nên tốt hơn trước kia rất nhiều. Vì thế nên khi đến một nơi xa lạ việc giao tiếp với người ở đây cũng không khiến cậu gặp nhiều khó khăn.

Vì đến nơi còn khá sớm nên Kỳ An muốn tranh thủ thời gian đi dạo một vòng trong thành phố.

Stockholm về đêm thật yên bình với những ánh đèn đường màu vàng ấm áp, nhưng cũng không kém phần lộng lẫy nguy nga từ những công trình mang đậm phong cách cổ điển của châu âu.

Thành phố này được biển cả ôm trọn vào lòng và len lỏi qua từng ngóc ngách lớn nhỏ của nơi đây. Kỳ An dạo bước trên cầu nhìn ngắm thật kỹ mọi khoảnh khắc xung quanh. Nơi này thật xa lạ nhưng cũng thật xinh đẹp, mọi cảnh quan trước mắt đều khiến người ngắm phải sững sờ.

Những cây cầu đơn giản nhưng bắt mắt, những ngôi nhà cổ kính có, hiện đại cũng có, mọi thứ như hòa vào nhau tạo nên một thành phố làm nức lòng người đến thăm.

Lang thang một lúc lâu cũng đã khuya, Kỳ An rảo bước quay về khách sạn để nghỉ ngơi, chuẩn bị cho một ngày mới và tiếp tục chiêm ngưỡng cảnh đẹp của thành phố này.