Hoa Tử Đằng - Tiểu Oa Oa

Chương 1




Dưới gốc cây hoa tử đằng,đang nở rộ những bông hoa màu tím nhạt đung đưa trong gió chiều hoàng hôn. Ánh nắng nhàng nhạt chiếu rọi qua tán cây, làm khung cảnh lung linh như cổ tích.

Phía sau khu nhà ăn của cô nhi viện. Có hai con người đã đứng bất động nhìn nhau hơn năm phút. Một người đứng một người ngồi.

Hành động theo phương châm ngươi không động, ta không động. Bỗng một giọng nói trầm ấm vang lên, làm vỡ đi bầu không khí cứng nhắc ấy.

- Cậu cũng là sinh viên tình nguyện à?

Đăng Khoa vừa hỏi vừa nhìn thật kỹ chàng trai đang đứng trước mặt mình. Một dáng người cao ráo nhưng lại mảnh khảnh như con gái. Khuôn mặt cũng rất điển trai.

Kỳ An nhìn người con trai đang ngồi dựa lưng vào gốc cây tử đằng, cậu thầm nghĩ trong đầu " ồ là sinh viên tình nguyện à. Đã đẹp trai cao to lại còn tốt bụng nữa " dù tâm trí rất muốn nhào vào lòng người con trai cơ bắp ấy, nhưng vẻ mặt Kỳ An vẫn rất nghiêm túc trả lời câu hỏi.

- Không phải

Đăng Khoa nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc tiếp tục hỏi:

- Vậy sao cậu lại ở đây?

Kỳ An bước đến vài bước và ngồi xuống nhìn Đăng Khoa:

- Đây là nhà của tôi mà, ở nhà của mình thì có gì không đúng à?

Ánh mắt của Đăng Khoa chợt hiện lên một tia bất ngờ nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi anh đã mỉm cười và nhìn cậu:

- Nhà là nơi để về mà có gì không đúng chứ. Vậy cậu có thể cho tôi biết cậu tên gì không?

- Tại hạ tên là Kỳ An. vậy còn thí chủ?

Đăng Khoa bật cười rồi nói:

- Thí chủ gì chứ cậu là thầy tu trên núi sao. tên của tôi là Đăng Khoa rất vui được biết cậu

- Tôi cũng vậy

- Cậu lớn lên ở đây sao

- Đúng vậy

- Nhưng hình như mấy lần trước tôi đến cũng không thấy cậu

- Từ năm trước tôi đã dọn khỏi đây rồi

Kỳ An vừa nói vừa nhìn vào những bông hoa tử đằng đang đung đưa trong gió và nắng chiều.

- Sao vậy

Đăng Khoa hỏi cậu và nhìn cậu đang ngắm hoa. Những cánh hoa đung đưa, làm tia nắng len lỏi chiếu qua gương mặt thuần khiến như thiên thần của cậu. Sao lại có chàng trai mang vẻ đẹp như trong tranh bước ra như vậy chứ. Anh cảm thán trước vẻ đẹp của cậu như thế.

- Năm đấy tôi đỗ đại học, nên phải rời cô nhi viện đến trung tâm thành phố để học.

Giọng nói của Kỳ An làm cho Đăng Khoa chợt tỉnh lại trước vẻ đẹp của cậu ấy. Anh vẫn nhìn cậu, vẫn muốn biết nhiều điều về cậu hơn nữa:

- Ồ vậy cậu là sinh viên trường nào?

- Trường Đại Học Thành Phố X

- Vậy chúng ta cùng trường rồi

- Vậy sao, cậu học chuyên ngành gì

- Tôi học quản trị kinh doanh, còn cậu

- Luật

- Ồ đúng rồi, trường chúng ta rất nổi tiếng trong việc đào tạo về ngành luật

Sau câu nói đó của Đăng Khoa cả hai người lại rơi vào im lặng. Kỳ An say sưa ngắm nhìn những bông hoa tử đằng, còn Đăng Khoa thì mải mê nhìn ngắm thật kỹ chàng thiên thần trước mắt mình.

Hai người cứ im lặng như thế, cho đến khi có một bạn sinh viên khác đến gọi Đăng Khoa ra sân chơi với các em nhỏ ở cô nhi viện. Đăng Khoa đứng dậy đưa tay về phía Kỳ An, ngỏ ý muốn cậu đi cùng mình. Kỳ An cười nhẹ nhìn Đăng Khoa rồi nói:

- Cậu cứ ra kia chơi với các em đi. Tôi muốn ngồi đây hóng gió một lát

Sau khi Đăng Khoa rời đi, Kỳ An dựa lưng vào gốc cây, nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. Cũng đã gần một năm rồi cậu mới quay lại đây, cậu rất nhớ nơi này nhưng không thể nào sắp xếp được thời gian để về thăm.

Vì là sinh viên năm nhất nên phải học rất nhiều, thời gian rảnh rỗi còn phải tham gia hoạt động của trường và của câu lạc bộ, cậu còn phải đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi kiếm chút tiền sinh hoạt phí cho mình.

Cậu là trẻ mồ côi được các cô ở đây mang về và nuôi dưỡng. Cậu rất biết ơn và trân trọng nơi này vì đã cưu mang cậu. Mong ước lớn nhất của cậu có lẽ là, phải thật thành công và kiếm thật nhiều tiền, để cùng với cô nhi viện chăm sóc các em ở đây.

Đó cũng là động lực rất lớn, giúp cậu luôn nổ lực hết sức mình trên con đường mà cậu đã chọn, nhưng có lẽ dù là người hùng thì cũng cần có lúc được nghỉ ngơi.

Trong suốt một năm qua cậu đã cố gắng rất nhiều, nên hôm nay khi quay trở về nơi này, cậu cho phép bản thân mình được nghỉ ngơi.

Ngồi dưới gốc cây cả buổi chiều và trong đầu suy nghĩ nhiều thứ, Kỳ An đã ngủ quên lúc nào không hay.

Khi trời tờ mờ tối, Đăng Khoa đã đến gốc cây tìm cậu. Nhìn thấy cậu đang ngủ rất ngon, Đăng Khoa không nở đánh thức cậu dậy nhưng dù sao cũng không thể để cậu ngủ ở đây được.

Anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu. Lại một lần nữa đắm chìm trước gương mặt ấy. Nước da trắng, đôi môi mỏng có chút đỏ, đôi mi cong.

Gương mặt thanh thoát khiến ai nhìn thấy cũng phải trầm trồ khen ngợi. Anh nhìn cậu một lúc lâu, sau đó gọi cậu dậy. Cậu nhíu mày dụi mắt vài cái rồi nhìn anh:

- Cậu quay lại đây làm gì

Đăng Khoa cười nhẹ rồi xoa đầu Kỳ An

- Lúc chiều tôi đi hơi vội, không kịp xin cách liên lạc với cậu nên mới quay lại tìm cậu đây. Cứ tưởng cậu đã về rồi, ai ngờ đến nơi lại thấy cậu ngáy khò khò thế này

Kỳ An chỉnh lại tóc tai và quần áo rồi đứng dậy, đưa tay về phí Đăng Khoa đang ngồi dưới đất. Đăng Khoa cũng nắm lấy tay cậu đứng dậy. Kỳ An vừa đi vừa nói:

- Trời cũng đã tối rồi, nhóm sinh viên tình nguyện của các cậu định ở lại đây qua đêm sao?

- Chúng tôi đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về đây. Còn cậu thì sao?

- Tối này tôi ngủ lại đây

- Vậy sao. Vậy tôi có thể xin số điện thoại của cậu không?

- Cũng được

Sau đó, nhóm tình nguyện của Đăng Khoa cũng trở về lại thành phố X. Còn Kỳ An thì ngủ lại với các em nhỏ ở đây một đêm, sáng hôm sau cậu cũng tạm biệt các em và cô ở cô nhi viện để trở về thành phố.