Một tháng sau đó, Mục Vân Kiêu vẫn luôn chăm sóc cho Phương Nghi, không rời khỏi dù chỉ một bước, thậm chí hắn còn không vào cung thượng triều hay thỉnh an thái hậu, hoàng thượng.
Tiểu Bảo đã nhiều lần khuyên hắn nhưng hắn không muốn cũng không có tâm trạng. Thế giới của hắn bây giờ dường như chỉ xoay quanh Phương Nghi, ngoài ra thì chẳng còn gì.
Cũn vì vậy mà chuyện này đã truyền đến tai của thái hậu, hoàng thượng, lại thêm việc Phàn Chiếu Như thêm mắm dặm muối nên thái hậu đã vô cùng tức giận.
Bà ấy triệu hắn vào cung với lí do là nhớ nhi tử, nếu hắn không đi há chẳng phải là mang tội bất hiếu. Hắn đành phải đi.
Nhưng từ khi hắn bước vào cung thì vẻ mặt đã hậm hực không mấy tình nguyện.
Hắn đến thỉnh an thái hậu nhưng hoàng thượng và bát vương gia cũng ở đó.
Hắn nhìn qua một lượt, định hành đại lễ thì thái hậu ngăn cản: "Đều là người một nhà, không cần phải câu nệ như vậy, ngồi đi."
Hắn tuân lệnh và ngồi ở đối diện bát vương gia.
"Thất đệ, lâu rồi không gặp, trẫm thấy đệ hình như đã gầy hơn trước rất nhiều." Hoàng thượng nói.
"Khiến hoàng huynh phải lo lắng, đó là lỗi của đệ."
Bát vương gia nói chen vào: "Chuyện thích khách đệ cũng đã nghe nói. Thất ca đại nạn không chết đúng là may mắn. Chỉ tiếc cho tỳ nữ đỡ đao giúp huynh, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh."
"Đệ muốn nói gì?" Hắn gằn giọng.
"Đệ cảm thấy huynh không cần phải vì một tỳ nữ mà bỏ bê triều chính, ở bên cạnh chăm sóc tận tình như vậy. Cái mạng thấp hèn đó được dùng để chắn đao cho thất vương gia chính là may mắn, có chết cũng không đáng tiếc. Huynh cần gì phải đau lòng." Bát vương gia - Mục Dự thờ ơ nói ra những lời này.
Quả thật, nếu là một nữ nhân khác thù Mục Vân Kiêu cũng không cần lo lắng, với tính tình cổ quái và tàn bạo như hắn thì e là một chút áy náy cũng không có. Nhưng Phương Nghi thì khác. Mà sự khác biệt này, người thông minh ai cũng nhìn ra.
"Bát đệ ăn nói cho cẩn thận, đó là mạng người." Mục Vân Kiêu nói.
"Ể? Huynh từ bao giờ mà lại coi trọng mạng của người khác như vậy? Hay là... chỉ đối với ả ta?" Mục Dự nói lời châm chọc, đáng lẽ trước đây tình cảm của hai huynh đệ này rất tốt nhưng không biết từ khi nào mà bát vương gia lại thích kiếm chuyện với thất ca mình đến vậy.
Có lẽ là xuất phát từ lòng khinh thường, trước kia, hắn ta luôn ngưỡng mộ hắn là một người tàn nhẫn, vô tình, ra tay dứt khoát, lập được nhiều chiến công. Nhưng bây giờ lại chỉ vì một tỳ nữ mà thành ra bộ dạng thế này. Hắn ta vừa cảm thấy chán ghét thất ca của hắn ta vừa căm phẫn đối với Phương Nghi.
"Đủ rồi, ta vẫn còn ở đây mà hai đứa đã như vậy, nếu không có ta thì có phải là lao vào đánh nhau luôn không?" Thái hậu tức giận.
"Nhi thần không dám." Mục Vân Kiêu và Mục Dự đồng thanh nói.
"Được rồi, nhưng ta thấy Mục Dự nói không sai. Kiêu nhi, con thay đổi nhiều quá rồi, laik vì một nữ nhân mà thay đổi? Không phải con từng nói với ta, con chỉ muốn chơi đùa với ả thôi sao? Thế nào? Từ giả thành thật rồi?" Thái hậu cau mày, sắc mặt không mấy dễ chịu.
Mục Vân Kiêu im lặng không nói, hoàng thượng cảm thấy bầu không khí càng lúc càng không ổn nên cười cười nói giúp cho hắn: "Không đâu, mẫu hậu nghĩ nhiều rồi. Thất đệ, sao có thể chứ. Đệ ấu bình thường không gần nữ sắc, ngay cả nữ nhân đẹp nhất kinh thành cũng khong thèm liếc nhìn một cái thì làm sao có thể để ý đến một tỳ nữ. Dù sao tỳ nữ đó cũng vì đệ ấy mà chịu một đao, đệ ấy cũng chủ là nhất thời cảm động, trong lòng áy náy."
Nhưng Mục Vân Kiêu lại không hiểu cho tấm lòng của vị huynh trưởng này, trực tiếp bác bỏ đi lời nói của hoàng thượng: "Đệ không phải nhất thời cảm động, cũng không áy náy mà là đau lòng. Nàng đối với đệ không phải chỉ là một tỳ nữ, càng không giống như nữ nhân của hoàng thượng, dùng để thoả mãn, dùng để giữ vựng ngôi vị, dùng để nối dõi. Đệ... yêu nàng thật lòng."
Lời nói của hắn khiến mọi người đứng hình năm giây.
Đột nhiên thái hậu tức giận đập bàn một cái rầm, sau đó lớn tiếng: "Ăn nói hàm hồ! Yêu? Con biết thế nào là yêu? Lúc trước chiếu như nói ta còn không tin, bây giờ được nghe những lời này thốt ra từ miệng của con ta mới thật sự phải suy nghĩ lại. Rốt cuộc là ả ta đã cho con uống bùa mê thuốc lú gì? Con lại nói con yêu mọt tỳ nữ? Hoang đường, đúng là hoang đường."
"Thất ca, huynh lại dễ dàng bị ả mê hoặc vậy sao? Huynh không nhìn ra thứ ả muốn là gì à? Là cái danh thất vương phi, là vàng bạc châu báu, ăn xung mặc sướng. Ả chỉ đỡ cho huynh một nhát mà huynh đã mềm lòng?" Bát vương gia nói, lúc trước hắn ta không dám tin chắc là hắn đã động lòng, bây giờ còn dám chống đối cả thái hậu, hoàng thượng thì đúng là quá quắc.
"Mục Vân Kiêu, hôm nay mẫu hậu ra lệnh cho con, lập tức đuổi ả hồ ly tinh đó ra khỏi phủ, ta mặc kệ là ả sống hay chết. Dù sao ta cũng sẽ không cho phép con yêu đương một một kẻ thân phận thấp hèn như vậy đâu, làm thiếp thất cũng không xứng. Cho dù không còn đại tiểu thư của phủ thừa tướng thì vẫn còn những cô nương tốt hơn, tất nhiên không phải ả." Thái hậu cố gắng kiềm chế cơn tức giận, cho Mục Vân Kiêu một đường lui. Nếu hắn đuổi nàng đi thì chuyện hôm nay, bà ấy có thể xem như chưa xảy ra chuyện gì.
"Thái hậu, chuyện của thần, người không cần xen vào đâu. Bây giờ thần đủ trưởng thành để chịu trách nhiệm với quyết định của mình. Thàn xin cáo lui trước."
Hắn lạnh nhạt bỏ đi, thậm chí còn gọi mẫu hậu của hắn bằng thái hậu và xưng thần, vô cùng xa cách.
Nhưng là vì một tiện tỳ?
Thái hậu tức giận đến mức lòng ngực cảm thấy khó thở, sau đó ngất đi. Nhưng lúc này ở bên cạnh bà ấy chỉ có hoàng thượng và bát vương gia. Còn hắn, hắn đã đi xa, không hề ngoảnh mặt lại nhìn một cái.