Cuộc thi săn bắn kết thúc, các vương gia và võ tướng đều trở về.
Tuy kết quả vẫn chưa được định đoạt nhưng ai ai cũng biết chắc phần thắng sẽ thuộc về tay của thất vương gia, hắn không những săn được một con báo đen quý hiếm mà còn săn được những ba con sói, trong đó có cả sói đầu đàn.
Nhưng hắn không quan tâm đến giải thưởng cho lắm mà chỉ muốn nhanh chóng tặng cho Phương Nghi ba con thỏ trắng trẻo, mập mạp mà hắn đã bắt được.
Săn thỏ thì dễ chứ để bắt thỏ thì hắn đã phải tốn không ít công sức, cơ mà có bỏ nhiều tâm tư hơn nữa thì hắn cũng bằng lòng, chỉ cần mọt nụ cười của nàng, hắn đã có cảm giác mãn nguyện.
Mọi người vẫn đang tụ tập, nhốn nháo, chợt, một tiếng la thất thanh vang lên làm bầu không khí trở nên trầm mặc.
Ai nấy đều hướng mắt về phía tiếng kêu la, không biết là có chuyện gì xảy ra.
Hoàng thượng cau mày, cử cho một thái giám đi xem thử, khi thái giám trở về thì sắc mặt tái mét, úp úp mở mở không nói nên lời, ánh mắt lo sợ cứ hướng về phía thừa tướng.
Ông ta bị nhìn đến mất tự nhiên, khó chịu lên tiếng: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Thái giám kia lắc đầu, giọng nói trăm phần run rẩy và sợ hãi: "Thừa tướng vẫn nên tự mình đi xem thì hơn."
Thừa tướng cau mày.
Rốt cuộc thì liên quan gì đến ông ta?
Thấy hoàng thượng không nói gì nên ông ta đã đi xem thử, các bá quan và vương gia cũng vì tò mò mà đi theo.
Còn hoàng thượng chả hiểu sao lại tối sầm mặc, một lúc sau mới thở dài đứng dậy cà bước về phía mọi người đang ồn ào.
Thì ra người la hét làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người là tỳ nữ thân cận của Chu Khanh Ưu, nét mặt ả ta sợ hãi té ngã ở dưới đất vẫn chưa đứng lên.
Thừa tướng bực dọc bước đến gặn hỏi: "Có chuyện gì mà ngươi làm ầm ĩ lên vậy? Không biết phéo tắc, còn không mau đứng lên?"
Khuôn mặt ả ta hốt hoảng đến trắng bệch, cắt không còn giọt máu, nói không thành lời, ú ớ chỉ tay về phía trước, chính là căn lều ở trước mặt.
Ông ta thấy vậy liền cho người vén lều ra, một khung cảnh u ám đập vào mặt ông ta.
Trong căn liều nhỏ đó, có một đôi nam nữ đang trần nằm ở trên giường, nam là tên chăn ngựa dơ bẩn, nữ...!là Chu Khanh Ưu.
Cơ thể thừa tướng run rẩy đến cực độ, vừa cảm thấy mất mặt vừa tức giận.
Những người ở sau lưng không ngừng xì xầm to nhỉ khiến cho ông ta nổi cơn thịnh nộ.
"Chuyện này là sao?" Ông ta hét lớn.
Đúng vậy, chuyện này rốt cuộc là sao đây? Ả tỳ nữ đó thật sự không biết, rõ ràng người ở trong căn lều này phải là Quách Phương Nghi mới đúng.
Tiếng ồn ào đã là cho cặp đôi nam nữ bên trong thức giấc, nam nhân kia tỉnh dậy liền thấy có gì đó không đúng, vội vàng bước xuống giường mặc lại quần áo.
Thừa tướng bước vào đã liền đá cho hắn ta một phát: "Khốn kiếp!"
"Thừa tướng, thừa tướng tha tội.
Nô tài không biết gì cả, nô tài bị oan! Nô tài không biết tại sao mình và tiểu thư lại..."
Nam nhân đó sợ hãi quỳ rạp xuống đất không ngừng đập đầu xuống đất, cơ thể run lẩy bẩy vì quá hoảng sợ.
Nhưng như vậy sao có thể làm cơn thịnh nộ của thừa tướng giảm xuống.
Trừ phi...
Ông ta lấy một thanh kiếm đã có sẵn ở trong lều, trực tiếp rút ra đâm thẳng một nhát vào ngực phải của nam nhân đó, ngay tức khắc, hắn ra dã gục xuống tại chỗ, chết không nhấm mắt.
Chu Khanh Ưu lúc này vẫn chưa tỉnh táo, nàng ta mở hồ ngồi dậy.
"Phụ thân?"
Nàng ta vừa dứt lời thì thừa tướng đã cho nàng ta một bạt tay không hề nhẹ, sau bạt tay đó dường như tai trái của nàng ta đã trở nên ù ù không nghe được.
"Mày còn dám gọi ta là phụ thân? Mày nhìn xem mày đang làm cái gì kia?" Ông ta quát lớn.
"Con...! phụ thân...!con không biết, rõ ràng có người hãm hại con, con...!con...! Phải rồi, là Quách Phương Nghi, là ả, rõ ràng đây là cái bẫy mà con chuẩn bị cho ả.
Rõ ràng ả đã bị trúng xuân dược, sao có thể bỏ chạy được." Nàng ta níu giữ tay áo của ông ta, run rẩy kịch liệt.
"Đủ rồi, còn nói nhảm? Mày thấy như vầy còn chưa đủ mất mặt sao?" Ông ta hất tay áo quay lưng bỏ ra ngoài: "Từ nay ta không có đứa con gái như mày."
Nàng ta sợ hãi, gương mặt xinh đẹp bây giờ chỉ còn lại sự nhếch nhác và ti tiện đến tột cùng, nàng ta muốn vươn ray ra giữ lấy người phụ thân trước mặt nhưng lại không với tới còn khiến bản thân ngã nhào xuống đất vô cùng chật vật.
"Phụ thân...!phụ thân..." Nàng ta kêu la trong tuyệt vọng và thảm thiết, trông rất thảm hại.
Nhưng mà những người bên ngoài nhìn vào lại cười hả hê như xem được một bọ kịch hay.
Chu đại tiểu thư của phủ thừa tướng xinh đẹp như hoa, nết na thùy mị bây giờ lại trở thành một con ả mất nết, một người lòng dạ rắn rết muốn hãm hại người khác.
Quách Phương Nghi, ai mà không biết nàng là tỳ nữ thân cận của thất vương gia, được thất vương gia sủng ái.
Nàng ta ra tay không phải là vì đố kị, ghen ăn tức ở sao? Chỉ là hại người bị trời hại.
Thừa tướng tức giận một mạch bỏ ra ngoài thì gặp hoàng thượng.
Ông ta xấu hổ, cúi đầu tội: "Là thần không biết dạy con, là ảnh hưởng đến nhã hứng của hoàng thượng.
Xin hoàng thượng trách phạt."
Trong lúc mọi người đang ồn ào vây quanh thừa tướng và hoàng thượng thì Mục Vân Kiêu lại thoáng nhìn thấy bóng dáng của Vệ Hàn.
Lúc nãy Chu Khanh Ưu cũng đã nói vở kịch này là bày ra cho Phương Nghi, vậy tại sao nàng lại thoát thân được? Tại sao kẻ thay thế lại là Chu Khanh Ưu?
Chắc hẳn là phải có người nhúng tay vào.