Vài ngày sau.
Vào ngày này hằng năm, hoàng thượng của Ngụy quốc luôn tổ chức một chuyến đi săn cùng hoàng thân quốc thích và các bá quan trong triều. Đây cũng được xem như là một thú vui tiêu khiển của thiên tử.
Chỉ là để tổ chức cuộc săn bắn này thì mọi người phải khởi hành từ sớm đi đến nơi có nhiều thú, dựng liều ở đó nghỉ ngơi một đêm rồi ngày hôm sau sẽ tổ chức cuộc thi săn bắn. Khi cuộc thi kết thúc cũng chính là lúc mở yến tiệc và thưởng thức thịt của thú rừng.
Trên đầu bầu bầu trời đêm đầy trăng sao, xung quanh là tiếng gió xào xạc và núi rừng. Một yến tiệc ở nơi hoang dã, thoả thích ăn uống, thoả thích rượu chè, nghe thôi cũng đã cảm thấy thú vị.
Mà điều không ngờ rằng thất vương gia lại dẫn Phương Nghi đi theo.
Nàng rất vui cũng rất háo hức với chuyến đi này, vì nàng rất thích ngắm cảnh thiên nhiên và hưởng thụ cảm giác tự do tự tại.
Nhưng để đến được chỗ săn bắn thì phải đi một đoạn đường rất xa, hoàng thượng, hoàng hậu và thái hậu thì ở trong xe ngựa. Các văn quan cũng ở trong xe ngựa, còn các võ tướng, vương gia thì đều cưỡi ngựa. Phận làm binh lính hay nô tỳ thì phải đi bộ suốt chặn đường.
Nhưng chỉ đi được một nửa thì chân nàng đã mỏi nhừ, không bước thêm nổi dù chỉ một bước.
Mục Vân Kiêu thấy vậy liền hỏi ý kiến của hoàng thượng có nên dừng lại nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp không. Vì hoàng thượng đồng ý nên mọi người mới được nghỉ ngơi, nếu không, chỉ sợ là nàng không chịu nổi mà ngất giữa đường.
Nàng mệt mỏi ngồi dựa vào một góc cây và uống một ngụm nước.
Đột nhiên có người đi đến và đưa cho nàng một chiếc bánh nướng, nàng ngẩng đầu lên nhìn người đó, thì ra không phải ai xa lạ mà là Vệ Hàn.
"Sao lại là huynh?" Nàng có chút thất vọng.
Hắn ra mỉm cười ngồi cạnh bên nàng: "Sao không thể là ta? Phương Nghi đang đợi ai à?"
Nàng cầm lấy chiếc bánh nướng: "Không có, ta chỉ không ngờ là huynh cũng có mặt ở đây."
"Ta là tùy tùng thân tín của vương gia, cuộc săn bắn này nguy hiểm trùng trùng nên ta đương nhiên phải đi theo để bảo vệ vương gia rồi." Hắn ta nói.
"Cũng phải." Nàng cắn một miếng bánh, đồ ăn ngập tràn trong miệng khiến tâm trạng nàng vui vẻ hơn.
"Ăn chạm thôi, không ai dành với ngươi đâu."
Vệ Hàn vừa nói dứt lời thì Phương Nghi đã bị nghẹn, hắn ta vừa bất lực lại vừa lo lắng đưa nước cho nàng.
"Ta đã bảo mà." Vệ Hàn vỗ vỗ vào lưng Phương Nghi, vẻ mặt vô cùng căng thẳng, còn Phương Nghi thì cười hì hì bảo không sao.
Mục Vân Kiêu đứng ở gần đó đã nhìn thấy tất cả, lúc này trên tay hắn vẫn còn cầm một túi bánh bao. Bình thường đi đường xa hay hành quân thì mọi người chỉ đem theo nước, bánh nướng hay là lương khô, nhưng trong chuyến đi này hắn lại đặt biệt mang theo bánh bao cho nàng vì sợ rằng bánh nướng quá khô khan.
Vậy mà xem ra hắn đã suy nghĩ nhiều rồi, không những Phương Nghi đang ăn rất vui vẻ mà còn không thèm để ý đến hắn.
Trong lòng hắn chợt dâng lên một cơn sóng thần dữ dội, hắn quay lưng bỏ đi rồi ném túi bánh bao đó cho một tên nô tài gần đó.
Tên nô tài đó mừng rỡ, không ngừng đa tạ hắn.
...
Một lúc sau, khi nàng chỉ vừa mới ăn xong chiếc bánh nướng thì lại phải bắt đầu đi tiếp.
Lúc mọi người đang chuẩn bị khởi hành thì Vệ Hàn dắt ngựa đến chỗ nàng, hắn ta nói: "Nếu đi không nổi nữa thì cùng ta cưỡi ngựa đi."
"Không... không phải chứ? Vậy thì kì cục lắm. Mọi người đều đi bộ mà." Nàng cũng muốn lên ngựa của Vệ Hàn nhưng lại cảm thấy không thoả đáng cho lắm.
"Không sao đâu, ngươi cứ lên ngựa đi, với cơ thể này của ngươi mà còn đi tiếp thì sao có thể chịu nổi chứ."
Phương Nghi vẫn còn đang lưỡng lự, không biết có nên lên ngựa hay không thì chợt Mục Vân Kiêu cưỡi ngựa ngang qua rồi dừng lại ở phía trước.
Hắn không quay đầu lại, lớn tiếng gọi: "Phương Nghi, lại đây!"
Nàng mím môi, nói nhỏ với Vệ Hàn: "Ta đi trước, huynh không cần lo cho ta." Sau đó lại đi đến chỗ của Mục Vân Kiêu.
"Người có gì dặn dò sao?"
Hắn liếc nhìn nàng, không nói không rằng gì, đột nhiên hắn ôm lấy eo nàng bằng một tay rồi bế lên ngựa.
"Vương... vương gia?" Nàng không hiểu là hắn đang muốn làm gì, nàng cựa quậy muốn đi xuống thì hắn lại thổi hơi vào tai nàng, thì thầm: "Ngồi im, nếu còn cử động lung tung thì ta sẽ hôn ngươi."
Nàng đỏ mặt, ngoan ngoãn ngồi im lặng, không dám động đậy.
Mục Vân Kiêu hài lòng, hắn nhếch mép rồi quay đầu nói với Vệ Hàn: "Phương Nghi là tỳ nữ thân cận của ta, không cần ngươi phải nhọc lòng."
Vệ Hàn nắm chặt dây dắt ngựa, cúi đầu không nói gì. Nhưng có thể nhìn ra, hắn ta đang rất khó chịu.
...
Đi được một đoạn đường, Phương Nghi cảm thấy có chút ngượng ngùng, tuy đây không phải là lần đầu họ ngồi chung ngựa nhưng... khoảng cách gần như vậy, nàng sợ hắn sẽ nghe thấy nhịp tim đang loạn nhịp của nàng.
"Vương gia, còn bao lâu nữa mới đến vậy? Hay là người để nô tỳ xuống đi."
"Cưỡi ngựa cùng ta khiến ngươi ghét bỏ đến vậy à? Có phải là ngươi muốn đi cùng Vệ Hàn không?" Hắn lạnh lẽo nói, hình như ngữ điệu có chút không đúng.
Nàng lắc đầu: "Nô tỳ không có."
"Không có? Vậy thì tại sao? Ngươi cho ta một lí do hợp lí đi." Hắn nói.
"Nô tỳ... nô tỳ... nô tỳ."
"Không nói được thì đừng nói nữa. Ngoan ngoãn ngồi yên đi. Nếu ngươi còn nghĩ đến chuyện xuống ngựa thì đừng trách ta bỏ ngươi lại đây cho thú dữ ăn thịt."
Nàng biết là hắn không làm vậy nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Đi được một đoạn đường nữa thì nàng lại vì mệt quá mà dựa vào người hắn ngủ thiếp đi.
"Ở đâu cũng có thể ngủ được, cứ như một đứa trẻ ba tuổi vậy." Hắn lầm bầm than vãn cơ mà ánh mắt nhìn nàng lại dịu dàng như nước.
Hắn sợ nàng bị ngã nên đã ôm lấy eo nàng và phi ngựa chậm hơn.