Lễ hội vào buổi tối vô cùng náo nhiệt và thú vị.
Trên đường phố tấp nập người đi lễ, cười cười nói nói rôm rả, những cặp tình nhân tay trong tay, ánh mắt nhìn nhau ẩn chứa lửa tình. Những chiếc đèn lồng đủ màu sắc được treo ở khắp nơi, ánh sáng lấp lánh vô cùng đẹp mắt, làm đỏ rực cả vùng trời, một khung cảnh lãng mạn và diễm lệ khiến cho lòng người xao xuyến và náo nức đến lạ.
Ở trong đám đông, có một nam một nữ cùng nhau đi dạo quanh phố xá. Ánh mắt của cô nương kia lấp lánh nhìn mọi thứ xung quanh một cách đầy háo hức, cảm giác như tất cả đều mới lạ mà nàng chưa nhìn thấy bao giờ. Còn nam nhân kia, ánh mắt thâm tình chưa từng rời khỏi nàng dù chỉ một giây, một nụ cười của nàng cũng khiến hắn vui vẻ.
"Vương gia, đây là thứ gì vậy? Lần đầu tiên nô tì được thấy." Nàng cầm trên tay chiếc mặt nạ có hình thù kì lạ, thoạt đầu cảm giác có chút không đẹp mắt nhưng nhìn lâu thì cũng không phải là xấu, màu sắc rất sặc sỡ.
"Ngươi không cảm thấy xưng hô như vậy rất kì lạ sao? Chúng ta ra ngoài đi chơi, không cần phải gò bó, quy củ như vậy. Cứ gọi ta là... Vân Kiêu đi." Hắn cướp lấy chiếc mặt nạ rồi đeo lên giúp cho nàng. Hắn cũng tiện tay lấy một chiếc rồi trả tiền cho ông chủ.
"Vương gia, như vậy không được đâu." Nàng bị hắn dắt tay kéo đi.
"Có gì mà không được." Hắn đột nhiên dừng lại sau đó cúi người xuống, thỏ thẻ vào tai nàng: "Ngươi thấy có cặp tình nhân nào xưng hô như vậy không?"
"Hả?" Nàng có hơi đỏ mặt. Cái gì mà tình nhân?
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, để lộ ý cười: "Không lẽ ngươi muốn ta bị người khác phát hiện ra thân phận?"
Trong lúc nàng vẫn đang còn do dự thì hắn lại ghé sát vào tai nàng: "Ngoan, gọi ta... Vân Kiêu."
"Vân... Vân... Vân Kiêu." Nàng ngập ngừng nói, cảm giác như đã dùng hết cả dũng khí để nói ra hai chữ này.
Hắn vui vẻ, nở một nụ cười thoả mãn rồi xoa đầu nàng: "Phương Nghi nhà ta thật ngoan."
Phương Nghi nhà ta?
Biết là họ đang đóng giả thành những cặp đôi bình thường nhưng nàng vẫn không khỏi xấu hổ mà mỉm cười e thẹn.
Trên dọc đường đi, nàng gặp rất nhiều thứ thú vị, nàng vừa cầm lên món nào đó thì hắn lập tức mua cho nàng. Nào là đồ chơi làm bằng bột gạo, kẹo hồ lô, kẹo mạch nha hình con thỏ, thậm chí họ còn bắt chước theo những cặp đôi khác mua vòng đôi.
"Vương..."
Nàng nhất thời lỡ miệng mà hắn đã nhướng mày nhìn sang: "Hửm?"
"Vân... Kiêu, chúng ta cũng không cần phải mua vòng đôi. Cái này nghe nói chỉ linh nghiệm với những cặp đôi yêu nhau thôi, giúp họ mãi mãi không chia lìa."
"Ta không tin vào những thứ vớ vẫn đó, thích thì mua thôi. Những mà lỡ có linh nghiệm thật cũng đâu phải là chuyện xấu." Hắn nhìn nàng một cách đầy ẩn ý.
Trong lúc nàng vẫn còn đang ngơ ngác mân mê chiếc vòng đỏ uyên ương trên tay thì ở phía trước truyền đến tiếng cãi vã.
Vì tò mò nên bọn họ cũng đến xem thử.
Thì ra ở đây đang tổ chức trò chơi, nếu ai bắn đặt ba mũi tên xuyên quá cái vòng tròn nhỏ đang đung đưa ở phía trước thì sẽ được thưởng chiếc lồng đèn tinh xảo do một nghệ nhân nổi tiếng tự tay làm. Bắn được một mũi tên hay hay mũi tên cũng sẽ có phần quà tương ứng.
Có vài nam nhân thử sức, muốn đem giải nhất là chiếc đèn lồng kia về cho cô nương trong lòng mình nhưng đều không bắn được cho dù là một mũi tên. Có vài nam nhân tức giận muốn dùng tiền ra để đổi lấy đèn, rồi lại có người hô to mắng chửi nói đây là trò chơi lừa tiền, vốn dĩ là không bắn trúng được nên mới gây ra hỗn loạn.
Mục Vân Kiêu kéo nàng bước đến, vốn không quan tâm đến cuộc cãi vã của bọn họ, hắn chỉ hỏi nàng: "Có thích chiếc đèn lồng kia không?"
Nàng nhìn ba giải thưởng trưng bài trên kệ, có đèn lồng, có bức tranh thủy mặc và một chậu hoa trà với sắc đỏ tươi tắn, nhưng nàng còn chưa nói gì thì hắn đã đưa tiền cho ông chủ và lấy sáu mũi tên.
"Ta sẽ lấy hết ba giải thưởng đó cho nàng." Hắn tự tin nói.
Những người xung quanh đều trố mắt ngạc nhiên rồi nở một nụ cười khinh bỉ: "Chỉ giỏi khoác lác, cái trò này vốn dĩ không không thắng được."
Bọn họ cười ha hả, đang muốn chống mắt lên xem trò vui. Nàng nhịn không được mà lên tiếng: "Để xem chốc nữa các ngươi còn cười được không."
Hắn ngạc nhiên nhìn nàng, hắn không ngờ nàng lại tin tưởng hắn như vậy, còn vì hắn mà lớn tiếng với người khác, khiến hắn tính tình vốn đã thích làm màu nay còn cố tình khoe khoang tài năng, khinh thường người khác.
Hắn cầm cung lên một cách vô cùng nhẹ nhàng và thuần thục, hắn giương cung về phía trước, đôi mắt sắc bén không chút lay động.
"Phập!"
"Chúc mừng, chúc mừng, vị công tử này được đã đem về được một chậu hoa trà đỏ." Ông chủ vui mừng nói, nàng thì còn có ai dám nói ông ta lừa tiền nữa không.
Nhưng bọn người xung quanh lại cười trừ nói: "Không thể nào, chỉ là do may mắn thôi."
Mục Vân Kiêu nhếch mép, hắn lại giương cung lên.
"Phập! Phập!" Hai mũi tên nhẹ nhàng xuyên qua cái vòng đang đung đưa ở phía trước.
Hắn đương nhiên không dừng lại tại đây, hắn đã nói là sẽ giành hết cả ba phần thưởng.
"Phập! Phập! Phập!"
Ông chủ lặng người, ông ta vốn còn định kiếm thêm một ít bạc, vậy mà ba giải thưởng lại bị lấy đi mất, như này thì lỗ nặng rồi. Ông ta vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói: "Chúc mừng vị công tử đây giành được ba giải thưởng. Công tử quả là tài năng hơn người."
Xung quanh cũng bắt đầu ồ lên tiếng reo hò, nam nhân thì khâm phục khẩu phục, nữ nhân thì vừa nhìn đã yêu, chỉ muốn gả cho một nam nhân như hắn. Có một cô nương còn mạnh dạn bước lên: "Không biết... công tử quý danh là gì? Đã có gia thất hay chưa?"
Mục Vân Kiêu không để ý đến cô nương đó, liếc mắt cũng chẳng thèm liếc một cái, hắn cầm chiếc đèn lồng kia bước đến đưa cho nàng: "Cầm lấy." Rồi lại quay sang nói với ông chủ: "Những thứ khác ra sẽ cho người tới lấy sau."
Nói xong hắn lại dắt tay nàng dẫn đi, bỉ lại vị cô nương kia xấu hổ đứng ở đó.
"Chàng sao lại đối xử với cô nương nhà người ta như vậy chứ?"
"Chúng ta đang là nột cặp đấy, thấy nữ nhân khác lại gần nam nhân của mình mà nàng có thể điềm tĩnh như vậy sao?" Hắn bất mãn nói.
Nàng nhất thời không biết nói gì, hắn đã phũ phàng với nữ nhân kia như vậy, không lẽ nàng phải tức giận hắn mới hài lòng?
"Ở bên kia có trò chơi kìa! Để ra lấy mấy giải thưởng kia về cho nàng."
Sau khi bắn cung lấy được ba giải thưởng kia hắn lại càng trở nên hăng máu, hắn muốn cho nàng thấy, hắn là một người tài giỏi và toàn năng thế nào, mà nam nhân đó hôm nay lại thuộc về nàng.
Thế là hắn chơi ném vòng, ném mũi tên, đối thơ, bắn nỏ, lấy về được rất nhiều món đồ chơi thú vị, còn khiến cho mọi người không ngừng khen ngợi. Nhưng quan trong là hắn đã đổi lại được nụ cười và ánh mắt phấn khích, đầy ngưỡng mộ của nàng.
Điều đó khiến hắn vô cùng đắc ý: "Sao hả? Có phải là yêu ta luôn rồi không?"
"Cho dù có như vậy thì cũng không phải có một mình Phương Nghi, chàng nhìn những cô nương kia xem."
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, những nữ nhân đó nhìn hắn đầy ngưỡng mộ, thậm chí là thèm khát như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, khiến hắn có cảm giác vô cùng khó chịu.
"Nhưng nữ nhân đó thì liên quan gì đến ta?" Hắn bực bội nói, bước chân cũng nhanh hơn.
Đột nhiên, hắn dừng lại, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nàng: "Phải rồi, sao nàng cứ thích dâng ta cho nữ nhân khác vậy? Còn nàng thì sao? Không muốn chiếm ta làm của riêng à?"
Phương Nghi bị hắn hỏi đến ngây ngốc ra, nàng chớp chớp mắt nhìn hắn. Rõ ràng là đang diễn nhưng sao càng diễn lại càng giống thật vậy? Trong nhất thời nàng thật sự không phân biệt được đâu là diễn và đâu là thật, đâu là lời trêu ghẹo, đâu là lời thật lòng. Tất cả dường như trở nên rối rắm như tơ vò.
"Bùm! Bùm! Bùm!"
Chợt, pháo hoa được bắn lên, ánh mắt nàng liền dời sang một mảng sáng rực trên trời cao. Những đoá hoa được bắn lên bầu trời với muôn hình vạn trạng, rực rỡ và đặc sắc vô cùng.
Vì đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy pháo hoa nên càng phấn khích, nàng kéo tay áo của hắn, không ngừng nhảy nhót, reo hò đầy vui sướng: "Vân Kiêu, chàng nhìn xem, đẹp quá, giống như những đoá hoa đang nở rộ vậy."
"Ừm." Hắn nhìn nàng không rời mắt, chỉ vô thức ừm một tiếng.
Nàng thấy hơi lạ nên muốn nhìn xem biểu cảm của hắn rốt cuộc là có đang vui hay không, có thật sự thích thú giống như nàng hay không. Nhưng khi nàng vừa quay đầu sang thì đã bắt gặp ánh mắt đắm đuối của hắn đang nhìn về phía nàng.
Nàng nhìn hắn, nhịp tim dần trở nên mất kiểm soát, tai nàng có hơi ửng hồng. Không hiểu sao nàng lại quên mất đi cách cử động, cả cơ thể cứng đờ.
Tự dưng, có một cặp đôi nào đó từ phía sau chen lên trước, không cẩn thận mà va vào nàng khiến nàng giật mình nên có chút loạng choạng.
Hắn phản ứng kịp, nhanh chóng đỡ lấy nàng. Một làn nữa họ lại mắt đối mắt, nàng ngượng ngùng ngoảnh mặt đi, giả vờ bình tĩnh và tiếp tục ngắm pháo hoa.
Nhưng hắn bỗng nhiên đặt hai tay lên má nàng, khoảng cách của hắn càng lúc càng gần nàng hơn, hơi thở nóng hổi phả vào mặt khiến nàng có chút mơ hồ, vô thức mà khiễng chân lên.
Hắn vậy mà đặt đôi môi lạnh lẽo của hắn lên môi nàng, mặt kệ xung quanh, mặt kệ pháo hoa vẫn đang nở rộ đặc sắc trên bầu trời.
Thoáng chốc, hơi thở của hắn và nàng đã hoà làm một, cảm giác rạo rực đến phát điên.