Nàng đã ngất đi, sau khi tỉnh dậy thì nàng đã thấy bản thân ở cùng rất nhiều người khác. Hình như ở đây là nhà lao.
Nàng vốn nghĩ là bản thân sẽ không sống nổi nhưng ai ngờ lại được ông trời thương xót.
Nàng có hỏi vài người thì biết bọn họ đều là người của Lệ quốc, sau khi quốc gia bị diệt vong thì hoàng thất đều sẽ bị giết hết, còn bá tánh thì sẽ bị đày ra biên ải làm nô lệ, nếu ai chống trả hoặc có ý định không an phận thì cái kết duy nhất đó chính là một đao đầu lìa khỏi cổ.
Đột nhiên nàng lại biết ơn và phải cảm tạ người phụ hoàng nhẫn tâm của mình, nếu người không tước bỏ đi danh hiệu công chúa của nàng, không tống nàng vào Lãnh cung thì chắc nàng đã chết từ lâu. Vì từ nhỏ nàng đã phải sống ở nơi lạnh lẽo đó nên nếu không phải là người sống lâu trong cung thì họ sẽ chẳng biết nàng là công chúa, thậm chí, có khi ngay cả phụ hoàng nàng cũng không nhớ là mình còn có một vị công chúa là nàng.
Nhưng mà... quốc gia bị diệt vong, đó không phải là điều mà nàng mong muốn, những bá tánh này điều là người vô tội, những sinh mạng bị chết dưới lưỡi kiếm kia càng đáng thương.
Đến bây giờ khi nghĩ về cái ngày kinh hoàng đó nàng vẫn còn run sợ, khắp nơi đều là máu tươi và tiếng than khóc vang đến tận trời xanh. Cảnh tượng bi ai, tàn bạo thế này cả đời nàng không muốn nhìn thấy.
Thỉnh thoảng nàng lại suy nghĩ vu vơ, có khi nào năm đó lời quốc sư nói là đúng, ông ta thật sự nhìn ra tinh tượng, nhìn ra nàng là một khắc tinh của Lệ quốc?
Nàng đã khiến cho mẫu hậu khó sinh mà chết, khiến cho phụ hoàng đổ bệnh, khiến cho Lệ quốc lâm vào cảnh nguy nan dẫn đến diệt vong?
Nhưng rồi nàng không suy nghĩ nữa, dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương, thật sự có thể khiến cho Lệ quốc đổ tan? Nàng sinh ra vào thời chiến loạn đâu phải là lỗi của nàng.
Bây giờ điều quan trọng nhất là nàng phải sống, nàng phải sống thật vui vẻ, cho dù là trong hoàn cảnh khắc nghiệt như thế nào nàng cũng phải lạc quan. Mười một năm nay đã như vậy thì sau này cũng phải như vậy, nàng còn phải sống thay phần của mẫu hậu, phải nhìn ngắm thế gian, nhìn ngắm đất trời bao la.
Còn cái gọi là hận thù? Đó không liên quan đến nàng, từ mười một năm trước nàng đã không phải là công chúa, nàng đã bị vứt bỏ vào mười một năm, vậy thì tại sao phải trả thù vì họ?
Sống phải biết thức thời, nói nàng phản bội lại quốc gia thì nàng cũng chịu thôi.
Dù sao thì một người cùn đường, cái chết gần ngay trước mắt sẽ không rảnh để quan tâm đến xung quanh mà chỉ nghĩ đến bản thân mình.
Những ngày sau đó, nàng bắt đầu cùng những người trong ngục bị bắt trói và phải đi bộ đến một nơi nào đó.
Nghe nói là sẽ được vào cung làm tì nữ, thái giám, dù sao trong cung rộng lớn, thừa người còn hơn là thiếu.
Đồng thời nàng cũng nghe loáng thoáng đến một người nào đó. Hình như là thất vương gia của Ngụy quốc, cũng chính là tướng quân dẫn đầu vạn binh đánh bại Lệ quốc, tên gì mà... Mục Vân Kiêu.
Trước khi ngất đi, nàng có nghe binh lính gọi tên kia là tướng quân, nhưng nàng chỉ nhớ hắn rất lạnh lùng, tên người toả ra sát khí nồng nặc, là một người vô cùng đáng sợ, ngoài ra không có ấn tượng gì, ngay cả gương mặt còn không nhớ rõ. Có lẽ lúc đó nàng đã quá sợ hãi, nước mắt nước mũi tèm lem nên mới vậy.
Nhưng mà nàng không chỉ nghe được tên của hắn là Mục Vân Kiêu và còn nghe được nhiều lời xấu xa về hắn.
Bọn họ nói hắn dũng mãnh, phi thường, văn thao võ lược, cầm kỳ thi hoạ đều tinh thông, mười hai tuổi đã theo tiên hoàng đi đánh giặc, chiến công hiển hách, có khi còn anh dũng hơn cả hoàng thượng Ngụy quốc. Chỉ là hắn là một người tàn bạo vô nhân đạo, ra chiến trường từ sớm nên đã quen với việc giết chóc từ lâu, chính là giết người không chớp mắt. Hắn rất vô tình, cho dù là nữ nhi, trẻ nhỏ đều không tha, phàm là kẻ cản đường hắn, một nhát phanh thây.
Nàng nghe thấy những lời này không khỏi rùng mình, đồng thời cũng không khỏi thắc mắc. Tại sao hắn lại tha chết cho nàng?
Một câu hỏi không có lời hồi đáp.
Nàng bị dây thừng kéo đi, phải đi rất nhanh để theo kịp những người phía trước, nhưng nàng vẫn còn tâm trạng để ngắm cảnh, nhìn trời.
Mỗi lần được nghỉ ngơi nàng đều nhìn ngắm thế gian, thậm chí là hái hoa dại ven đường. Bọn họ nhìn vào nụ cười ngây ngô của nàng có chút không hiểu. Đã bị thế này rồi mà còn lạc quan được? Không lẽ là con quá nhỏ nên chưa hiểu tình thế?
Chưa hiểu tình thế? Quả thật nàng không biết tương lại sẽ như thế nào. Nhưng lạc quan là ưu điểm của nàng cũng là nhược điểm của nàng. Cho dù vui hay buồn cũng phải tìm cho ra niềm vui, nếu không cuộc sống mười một năm trong lãnh cung đã biến nàng thành một cái xác không hồn rồi.
Hơn nữa, từ nhỏ nàng đã sống ở nơi đìu hiu đó chưa từng được ra ngoài nên nàng xem đây là một cuộc du ngoạn, một hành trình đi khám phá đất trời, nhìn ngắm thế gian.
Những vài tuần sau đó, nàng đã bị kinh hãi khi có nhiều người chết vì đói, vì mệt. Bởi bị xem là nô lệ, còn là nô lệ ngoại quốc nên bọn họ vốn không quan tâm đến sự sống chết của nàng và những người này. Ai chết thì chết ai sống thì sống, bọn họ cũng chẳng lưu tâm. Thì ra... là nô lệ thì mạng người không còn đáng giá nữa, thậm chí không đáng giá dù chỉ một xu.
Nàng sống được đến bây giờ cũng là do nàng nhỏ con, ăn không nhiều, uống cũng nhiều và được vài người tốt bụng nhường một ít thức ăn.
Cuối cùng sau những cú vấp ngã, lăn lê bò lết nàng cũng đã đến được nơi gọi là... hoàng cung của Ngụy quốc.