Hoa Trong Gương: Vô Tình Gặp Người

Chương 19: Chương 19




Vì say khướt nên Mục Vân Kiêu đã rời khỏi buổi yến tiệc và về sớm, nhưng không ngờ Chu Khanh Ưu cẫn nằng nặc đuổi theo.

Tiểu Bảo phải lên tiếng ngăn lại: "Chu tiểu thư xin dừng bước, vương gia nhà ta phải trở về phủ rồi."

Nàng ta không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào Phương Nghi, lúc này tay hắn đang khoác lên vai nàng, thân hình to lớn của hắn đè lên người khiến nàng sắp không đứng vững, vốn là không có hơi sức để quan tâm đến những thứ xung quanh.

Nhưng nàng ta đột nhiên lại cất tiếng hỏi: "Ả là tì nữ thân cận bên vương gia sao?"

Nàng giật mình nhìn về phía nàng ta, cảm giác như bị nàng ta nhìn xuyên thấu tâm can khiến nàng vô cùng mất tự nhiên.

Tiểu Bảo trả lời: "Đúng vậy. Có việc gì sao Chu tiểu thư."

"Ta cảm thấy ả không phải là một người an phận, ngươi là nô tài lâu năm, thân cận với vương gia, hiểu vương gia, ta nghĩ ngươi nên góp ý với ngài ấy một chút. Đừng để những thứ dơ bẩn bên người, sẽ rất dễ hại thân." Nàng ta gằn giọng, ánh mắt không còn tĩnh lặng như nước nữa thay vào đó là một con người khác hẳn hoàn toàn so với ban đầu.

"Chu tiểu thư nghĩ nhiều rồi, vậy nô tài xin đưa vương gia về trước."

Tuy đã đi xa nhưng nàng vẫn cứ có cảm giác rằng Chu Khanh Ưu đang nhìn nàng. Thật sự vô cùng đáng sợ.

...

Sau khi đã đỡ Mục Vân Kiêu lên xe ngựa, nàng liền thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Bảo vén tấm rèm ra, thò đầu vào trong gọi vài tiếng: "Vương gia! Vương gia!"

Tiểu Bảo là đang muốn xác nhận xem hắn có đang diễn không, bình thường tửu lượng của hắn rất tốt, không thể chỉ uống vài bình rượu mà say đến vậy được.

Mỗi lần yến tiệc hắn đều giả vờ say khướt để về trước, nhưng ra khỏi hoàng cung là hắn đã không diễn nữa, phất tay áo đi còn nhanh và vững hơn người không uống rượu.

Vậy... lần này... là say thật à?

Tiểu Bảo khó hiểu, thở dài rồi nói với Phương Nghi: "Ngươi vào trong xe ngựa với vương gia đi."

"Ta?" Nàng tự chỉ tay vào mặt mình hỏi.

"Đúng thế, vương gia say đến vậy, xe ngựa lại rung lắc, không lẽ ngươi muốn vương gia ngã sõng soài à?"

Nàng vào trong với vẻ mặt không cam tâm tình nguyện.

Lúc bày hắn đang ngồi gật gù trên ghế, vì muốn hắn thoải mái hơn nên nàng đã để hắn tựa vào vai của nàng.

Xe ngựa bắt đầu chạy, hơi thở của hắn vẫn cứ đều đều.

Nàng có chút không thoải mái, tay chân không biết được đâu cho đúng nên tay nàng bám chặt vào váy.

Hai gò má có chút ửng đó, thỉnh thoảng không tự chủ được mà liếc mắt qua nhìn hắn.

Lúc nàng không để ý, hắn không nhịn được mà khoé môi cong lên. Hắn cảm nhận được sự lóng ngóng và ngượng ngùng của nàng, nhịn cười đến nội thương.



Cũng không hiểu vì sao mà hắn cảm thấy nàng khá đáng yêu.

Đột nhiên, bánh xe ngựa va chạm trúng một hòn đá mà rung lắc dữ dội.

Nàng vô thức ôm chặt lấy cơ thể to lớn của hắn rồi lại để hắn tựa vào vai nàng, sau lần đó nàng cũng không dám buông hắn ra nữa.

Hắm mỉm cười, nhân lúc giả vờ say xỉn mà ôm lấy eo nàng, vùi đầu vào cổ nàng.

"Vương... vương gia." Cơ thể của nàng trở nên căng cứng và khẩn trương vô cùng.

Nàng không dám động đậy, thở cũng không dám thở mạnh, nàng nhỏ giọng: "Vương gia... người tỉnh chưa?"

Không có tiếng đáp lại, chỉ có giọng giọng rên rầm thấp: "Hửm..."

Dù không được tự nhiên nhưng nàng cũng không dám đẩy hắn ra, cứ giữa nguyên tư thế như vậy mặt cho hắn ôm, mặt cho hắn vùi đầu vào cổ cô ngửi ngửi như một chú cún.

Mùi hương bạc hà của nàng vờn quanh mũi hắn khiến hắn cảm thấy vô cùng dễ chịu, cũng không biết là bắt đầu từ khi nào hắn đã quen thuộc với mùi hương này và cho rằng những mùi hương khác đều rất khó ngửi, khiến hắn bị ngộp thở.

...

Về đến phủ, Tiểu Bảo cùng nàng đỡ hắn vào phòng.

"Xong việc của ta rồi. Ngươi tự chăm sóc vương gia đi."

"Này!"

Nàng chưa kịp hỏi phải chăm sóc thế nào thì Tiểu Bảo đã chạy mất.

Nàng đứng nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu cũng không biết nên làm thế nào.

Sau đó nàng chợt nhớ ra.

Nàng đi lấy một thao nước ấm đến lau mặt cho hắn, sau đó lại lầm bầm: "Có nên lau người luôn không nhỉ?"

Nàng suy nghĩ một lúc rồi lại đưa tay cởi y phục cho hắn, nhưng đột nhiên hắn lại nắm chặt cổ tay nàng: "Ngươi định làm gì?"

"Vương gia, người tỉnh rồi sao? Nô tì còn định lau người cho vương gia."

Hắn ngồi dậy, hắn giọng một tiếng rồi nói không cần cà kêu nàng trở về nghĩ ngơi.

Sau khi nàng rời khỏi, mặt hắn lập tức đỏ lên.

"Chết tiệt! Sao mình lại đi làm mấy cái trò nhảm nhí như vậy chứ? Còn giả vờ say rượu để... Có khác nào một kẻ biến thái đâu."

Hắn vò đầu bứt tai, cảm thấy dạo này bản thân không còn là chính nhân quân tử nữa mà giống một tên cặn bã hơn.

...

Tối hôm đó, nàng cứ luôn nghĩ về tên vương gia xấu xa đó, nàng nghĩ về cái ôm của hắn, nghĩ về hơi thở của hắn phả vào cổ nàng.



Rồi lại nghĩ về... cái đêm hôm đó.

Không lẽ khi say rượu hắn sẽ luôn làm những điều biến thái đó với các cô nương?

Vậy là bình thường hắn luôn tỏ ra chính chắn đều là giả hết sao? Nhưng rõ ràng ngay cả Chu tiểu thư sắc nước hương trời và hắn cũng không thèm nhìn bằng nửa con mắt thì sao có thể để tâm đến nàng.

Nàng lăn qua lộn lại, cuối cùng cũng không ngủ được mà ra trước thềm ngồi ngắm trăng thanh gió mát.

Nàng chống hai tay lên cằm ngước nhìn ánh trăng lung linh mờ ảo.

Đột nhiên, có một cái bóng đen lướt qua trên mái nhà. Nàng giật mình, khẩn trương đứng dậy, dụi dụi mắt muốn nhìn cho kĩ nhưng cái bóng đen đó đã biến mất.

Không lẽ nàng bị hoa mắt?

Chợt, nàng nghĩ đến hắn nên vội vàng chạy đến phòng hắn xem sao.

Vì phòng hắn và nàng không quá xa nên chỉ chốc lát nàng đã bước vào phòng hắn.

"Phập!"

Một nhát kiếm xuyên qua người tên áo đen đó, một khung cảnh đầy mùi máu tanh hiện ra trước mắt nàng. Nàng nhanh chóng bụm miệng lại không để cho âm thanh phát ra.

Chân nàng mềm nhũn, hắn vội vàng đi đến đỡ lấy nàng: "Sao ngươi lại vào đây?"

"Nô tì vừa thấy... có một tên áo đen... nên..." Nàng sợ hãi đến nói không rõ ràng.

Hắn cau mày ra lệnh: "Vệ Hàn, xử lí cái xác đó đi, đừng làm ầm lên."

Nàng không ngờ Vệ Hàn lại là người của Mục Vân Kiêu, càng không ngờ người luôn thật thà, cười nói với nàng lại có thể có ánh mắt hung tợn khi giết người như vậy.

Dù đó là thích khách muốn giết Mục Vân Kiêu thì... nàng vẫn cảm thấy hoảng sợ.

"Được rồi, không sao cả, không có gì phải sợ. Tên đó là người xấu, rất đáng chết." Hắn ôm lấy cơ thể run rẩy của nàng rồi nói.

Cảnh tượng kinh hoàng hôm đó lại hiện ra trước mắt này, những người đó đáng chết sao? Thậm chí nàng còn xém mất mạng dưới kém của hắn. Nàng cũng đáng chết sao?

Đến bây giờ nàng vẫn không hiểu thế nào là đáng chết. Nàng chỉ cảm thấy, sinh mạng của mỗi người rất quý giá. Nàng không thích cảnh giết chóc, cũng không muốn ngửi thấy mùi tanh tưởi và tiếng than khóc thảm thiết.

Tay nàng run rẩy bám vào tay áo hắn khiến hắn khó chịu cau mày.

Trong chốc lát hắn đã bế nàng trở về phòng,đặt nàng lên giường, đắp chăn lại cho nàng.

"Ngủ đi, ngủ một giấc sẽ không cảm thấy sợ nữa."

Nàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại nhưng chân mày vẫn nhíu chặt.

Hắn nhẹ vuốt ve mái tóc của nàng, đợi khi nàng ngủ say thì hắn mới rời đi.