Hai năm nay Phong tứ nương vẫn chưa ngược đãi với mình. Nàng vẫn còn cưỡi ngựa thật nhanh, trèo núi thật cao, ăn thức ăn thật cay, uống rượu thật mạnh, đùa với đao thật bén, giết những người thật hung dữ! Nàng vẫn còn hưởng thụ tối đa cuộc đời. Chỉ tiếc là, dù có hưởng thụ cách nào, nàng cũng không đuổi đi được cái tịch mịch trong lòng, cái tịch mịch đã ăn sâu vào cốt tủy, như con mọt trong cột gỗ, đã ăn mòn đi hết cả con người nàng. Trừ cái tịch mịch ra, còn có nỗi mong nhớ đến chết người. Nhớ tuổi thanh xuân, nhớ chuyện đã qua, mà chuyện nào cũng dính líu đến một người. Dù cho nàng không muốn thừa nhận, nhưng trên đời này vĩnh viễn chẳng ai có thể thay thế bóng hình người ấy trong tâm khảm của nàng.
Tiêu Thập Nhất Lang, một gã lãng tử hoàn toàn đơn độc, bị giang hồ vu oan gán cho ác danh đại đạo đã biến mất, và chắc cũng không mấy ai thương tiếc chàng ngoại trừ Phong Tứ Nương và đệ nhất mỹ nhân Thẩm Bích Quân. Cả hai đều là mỹ nhân, là hai vưu vật của võ lâm, nhưng cũng đều nén giấu trong trái tim mình hình ảnh của gã đại đạo này.