Tường Linh là một cô gái thông minh nhạy bén. Hôm nay nàng quay trở về là để mang tro cốt người chồng mình đi an táng. Khuôn mặt chàng thanh niên mới chiếu trong gương làm nàng chú ý và nàng thấy lòng mình bồi hồi xúc động lạ thường. Tường Linh mở lớn mắt nhìn kỹ từ nét trên khuôn mặt thanh niên đang hiện rõ ở tấm gương của nàng. Tường Linh đổ mồ hôi trán, cặp mi thanh tú đen láy giao nhau, ngực nàng đau đớn như một loại xúc cảm kịch liệt tấn công, nàng kinh ngạc, vì đối với Tường Linh chớp mắt vì nghĩ rằng tại tâm tư mình mơ tưởng mà nhìn gà hóa cuốc chăng.
Nàng không thể tin được tấm gương soi đó, bởi lẽ khuôn mặt của Tuấn Hùng, người yêu duy nhất cũng là vị hôn thê của nàng vừa mới tạ thế cách đây không lâu. Nàng còn đang đưa người về nơi an nghỉ cuối cùng, mà vì sao? Khuôn mặt thanh niên lạ thoáng nhìn y hệt Tuấn Hùng nhưng xét kỷ thì chỉ giống một chín một mười. Nàng suy nghĩ đủ thứ lạ lùng, vì người chết rồi không thể sống lại được. Chắc không thể nào đâu nhỉ, anh ấy đã mất rồi, sao có thể xuất hiện ở đây được? Có chăng chắc là nàng nhìn gà hóa cuốc, nhớ anh ấy nhiều quá nên hóa lộn thôi.