Họa Tình 2 - Yêu Em Từ Bao Giờ?

Chương 5: Cố tình quên




Cảnh Nghi vừa thấy nhẹ nhõm thì bây giờ lại như đeo lên lưng một cái mai rùa nặng hàng tấn. Ý của anh ta không phải là cô chắc chắn phải làm theo yêu cầu của hắn sao.

Hắn hơi cúi xuống chạm lên xương quai xanh của cô. Cảnh Nghi đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi muốn tát vào mặt hắn một cái nhưng vẫn phải rặn ra nụ cười. Ở đây những kẻ háo sắc không ít nhưng vừa háo sắc vừa đê tiện thì lần đầu cô gặp.

Cô thở sâu, cố nhắc mình bình tĩnh nhưng trong lòng không khỏi run lên, cổ họng như bị mắc nghẹn.

Hắn thả tay ra, cả người lại dựa vào thành ghế. Cảnh Nghi vội vàng rời khỏi lòng hắn, ngồi quỳ xuống dưới bàn, định mở rượu rót cho hắn thì hắn đứng dậy, không nói một lời rời khỏi phòng.

Khi hắn đi khuất rồi, Cảnh Nghi mới cảm giác được mình còn sống. Cô gục xuống bàn thở dốc như ngàn năm không được hít không khí vậy.

Những cơn mưa thường đến bất chợt, Cảnh Nghi từ trong quán chạy ra đến bến xe buýt gần như ướt hết. Trời về đêm càng lạnh thấu xương, hai tay ôm túi trước ngực, mái tóc dài buộc đuôi gà phía sau ướt nhỏ nước xuống ướt sũng lưng áo. Cô ngó nghiêng chờ xe buýt đến thì bất chợt một chiếc xe hơi đi qua làm nước bắn tung tóe lên cả người. Lúc này, cô thật giống mấy con chuột cống đang chui từ dưới lòng đất lên. Sắc mặt cô xám xịt, hai hàm răng cắn chặt, đôi mắt dài quắc lên nhìn theo chiếc xe đang đi, hét lên mà chửi.

- Đồ thiểu năng trí tuệ, đi xe sang mà không có ý thức vậy hả?

Cô không biết trong làn mưa trắng xóa này, hắn lại nghe thấy. Chiếc xe lùi lại đến trước mặt, cửa kính khẽ hé mở. Hắn vứt tiền ra ngoài rơi tung tóe xuống nước.

- Đủ để bồi thường chưa?

Cảnh Nghi mím chặt môi, gõ cửa kính xe.

- Đợi một lát.

Cô nhặt hết tiền vào, lấy ra vỏ chai đã uống hết nước, múc một chai đầy, ném tiền vào trong xe tiện hất luôn cả chai nước lên người hắn.

- Chưa đủ đâu, nếu có gan mở to cửa ra, khi nào anh ướt như tôi thì sẽ đủ. Đồ bệnh...

Lời nói của cô bị nuốt lại khi cửa xe mở ra, nhìn rõ gương mặt hắn. Cô giật mình lùi lại, sợ hãi như thấy ma.

Cô lại đắc tội với hắn, quả này thì tai họa sẽ không chừa cô ra được nữa rồi. Vừa thấy hắn định mở cửa xe đi xuống, cô xoay người chạy thục mạng trong mưa, cắn răng bắt chiếc taxi rồi chui lên.

Lên xe, cô vẫn run cầm cập, vừa vì lạnh, vừa vì ánh mắt kia của hắn. Sao đời cô lại cứ gặp hết đen đủi này đến đen đủi khác vậy?

Tài xế taxi thấy cô lạnh run thì có lòng tốt đưa cho cô một chiếc khăn.

- Cô lau tạm đi cho đỡ lạnh.

Cô nở nụ cười méo mó, gượng gạo cảm ơn.

Về nhà, điện đã tắt tối om, cô nghĩ mẹ và chị đã ngủ nên không dám bật đèn, vừa tháo giầy ra, khom người để tìm về phòng ngủ thì điện bật sáng choang. Cô giật mình ôm tay trước ngực.

- Mẹ, sao mẹ vẫn chưa ngủ?

Mẹ Ân tay chống gậy, nhìn con gái ướt sũng, hai mắt hoe đỏ thì nghiêm giọng.

- Sao con về muộn vậy? Có ai gia sư đến giờ này mới về không?

- Không ạ, con xong việc thì đi gặp bạn để thống nhất đề án thiết kế tốt nghiệp nên mới về muộn ạ. Mẹ nghỉ ngơi đi ạ.

Bà khẽ thở dài, có muốn thương muốn trách cũng không nổi vì đứa con gái này đang phải gồng gánh nuôi hai người vô dụng. Sau lần tai biến, sức khỏe bà yếu đi, may mà không bị liệt nhưng vẫn phải dùng thuốc. Cảnh Anh sau vụ tai nạn thì chân không đi lại được cũng phải thuốc và tập trị liệu nên mọi gánh nặng trút lên vai Cảnh Nghi.

Bà đi hâm nóng đồ ăn, gõ cửa phòng Cảnh Nghi.

- Nghi, xong con ra ăn và uống cốc trà mẹ để trên bàn nhé!

-Dạ vâng ạ.

....

Nghĩ lại cảnh tượng tối qua, sáng nay không phải đến trường, Cảnh Nghi muốn ra ngoài tìm việc để thay công việc tại quán bar. Nếu không làm ở đó, chắc chắn sẽ không gặp lại anh ta thì sẽ không đắc tội làm ảnh hưởng đến mọi người. Dù sao ở quán bar cũng chỉ còn ít ngày nữa sẽ được nhận lương. Nghĩ vậy, trong lòng cô thấy thoải mái hơn nhiều.

Cô mặc vào người quần jean, áo len cao cổ, khoác thêm chiếc áo gió đủ ấm nữa mới xách túi ra khỏi nhà. Khác với việc làm ở quán bar, ban ngày cô mới là chính mình, trẻ trung, đầy sức sống và năng động.

Vậy nhưng đi nửa ngày chẳng có công việc nào làm bán thời gian mà có mức lương như cô cần. Hai lần hắn ta bo cũng đủ tiền thuốc cho mẹ và chị trong nửa năm còn tiền sinh hoạt, tiền ăn, tiền học của cô nữa cũng tốn không ít chi phí.

Cô ngồi bên bến xe buýt, đọc được thông tin tuyển dụng thiết kế nội thất của Amia bèn gọi đến xin ứng tuyển. Sau khi hẹn ngày phỏng vấn, toàn bộ tâm trạng u ám đã theo gió bay đi mất. Cô hướng mắt nhìn ánh nắng yếu ớt của ngày đông nheo mắt cười với nắng. Một viễn cảnh tương lai tươi đẹp hé ra trong mắt cô.

Từ xa, trên chiếc Porsche màu bạc, ánh mắt lạnh lẽo, đen nhánh đang hướng về phía Cảnh Nghi. Chỉ một lát, chỉ còn khói xe vương lại trong không khí.

Vừa vào quầy bar chuần bị làm việc, Khả Như đã ùa lại gần Cảnh Nghi.

- Sao em lại quyết định thôi việc nhanh vậy? Hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?

- Em đi làm việc theo chuyên ngành của mình để lấy kinh nghiệm ra trường làm việc. Em phải rời nơi này càng sớm càng tốt vì sau này nhà tuyển dụng biết em làm ở bar sẽ không hay lắm.

Khả Như thở dài, hôm qua cô đã nghe chị Vân nói chuyện. Nhưng một cô gái không chốn dung thân, không quyền không tiền như Cảnh Nghi làm sao mà thoát khỏi hắn ta. Biết vậy nhưng cô lại không dám dập tắt sự háo hức khi nói về dự định tương lai của Cảnh Nghi. Cô hi vọng, hắn ta sẽ sớm chán người mà buông tha cho cô gái nhỏ bé đầy nghị lực này.

- Em nhớ Gia Nhi không?

Cảnh Nghi ngừng động tác lau cốc, tựa thành bụng vào quầy bar, chống một tay lên cằm.

- Chẳng phải cô ấy được bao nuôi bởi ông chủ Dương sao?

- Ừ, nhưng hết rồi. Từ hôm qua lại thấy quay lại bar làm việc. Anh ta là gã đàn ông chơi gái không quá một tuần nên...

Cảnh Nghi hiểu sự nhắc nhở của Khả Như. Cô cũng không còn lo lắng nhiều khi quyết định thôi việc ở đây.

Khi khách đã bắt đầu đến đông, Cảnh Nghi luôn tay luôn chân. Tiếng nhạc của DJ khuấy động không khí nóng bừng bừng của quán.

Cảnh Nghi nhìn theo Khả Như nháy mắt cười vui vẻ. Có lẽ ở đây, cô chỉ chơi cùng cô gái ấy. Cũng chưa biết hoàn cảnh của nhau nhưng nói chuyện lại hợp nhau. Rời khỏi đây, cô sẽ nhớ cô gái ấy nhất.

Dưới sàn, tiếng hò hét, huýt sáo mời gọi của đám đàn ông càng làm cho không khí nóng hơn nữa.

Ở thành phố, cuộc sống vô cùng phức tạp, bon chen với bộn bề cuộc sống nên nhiều người đến đây cũng giải tỏa được không ít áp lực, căng thẳng của công cuộc cơm áo gạo tiền.

Nụ cười trên môi Cảnh Nghi ngay lập tức tắt thay vào đó là khuôn mặt hoảng sợ lẫn hốt hoảng. Đứng trước mặt cô là Trạch Dương.

Thân thể của anh ta cao lớn, vẫn là khuôn mặt lạnh như băng. Thượng đế thật bất công khi đã cho anh ta quyền thế, nhiều tiền còn cho anh ta một vẻ ngoài hoàn mĩ như vậy.

Trạch Dương đi trước một nhóm người, chân hơi dừng lại chỗ quầy bar nhìn Cảnh Nghi, sau đó lạnh lùng bước qua.

Anh ta đi rồi nhưng trong lòng Cảnh Nghi như muốn vỡ ra vì sợ. Phải mất vài phút sau, tay cô mới hết run rẩy mà tập trung vào công việc