Cảnh Nghi xoay người, chân đung đưa buông thõng xuống, môi mím chặt, khẽ thở dài.
- Nhưng bây giờ trong lòng tôi chỉ có mình anh ấy. Tôi yêu anh ấy nhiều như vậy thì làm sao có thể quên để ở bên anh. Như vậy cả đời anh sẽ chỉ bên một người mà lòng cô ta lại hướng về người khác. Một người đàn ông cao quý như anh tại sao phải chịu ủy khuất như vậy? Chi bằng anh hãy thay đổi, phần đời còn lại hãy sống cho bản thân mình, biết đâu anh sẽ yêu một người khác. Còn một lí do nữa tôi không thể đến với anh được.
Hắn nhìn cô hi vọng rồi thất vọng cứ đan xen, ánh mắt của kẻ máu lạnh nhưng lại nhìn cô đầy ấm áp, ánh nhìn si mê như với người yêu.
- Vì sao?
- Tôi không thể tranh người yêu với chị gái mình. Chị Cảnh Anh yêu anh.
Hắn nhíu mày, trong chốc lát con ngươi thâm thúy thoáng biến sắc.
- Tôi không yêu cô ấy, người tôi yêu là em. Bây giờ em không còn là người của Trạch Dương nữa tại sao không cho tôi cơ hội?
- Cậu muốn cướp vợ của tôi?
Trạch Dương đã bước ra từ lúc nào, anh bình thản đút hai tay vào túi quần lại gần.
- E rằng cậu sẽ không có cơ hội ấy đâu.
Hắn nhanh tay rút súng chĩa thẳng vào Trạch Dương khiến Cảnh Nghi sợ mất mật, cô muốn chạy đến bên chồng mình nhưng Trạch Dương lắc đầu ra hiệu cho cô ngồi im.
- Liệu tốc độ của cậu có nhanh hơn Hải Phong?
Mạnh Hải thấy trên ngực mình có dấu đỏ chói, súng bắn tỉa đang ngắm vào ngực hắn.
Hắn hạ súng xuống bật cười.
- Cậu đã về bên người yêu cũ, Cảnh Nghi đã nộp đơn ly hôn thì cô ấy có đi theo tôi cậu chẳng có quyền can thiệp.
- Ly hôn sao? Cậu đang nói giấc mơ của cậu đấy hả?
- Cậu mải mê đi với bồ, vợ cậu đơn phương ly hôn không biết?
Trạch Dương nhún vai, lại gần Cảnh Nghi khoác vai cô thân mật.
- Có sao vợ? Em ly hôn anh sao?
- Em đã gửi đơn ở tòa án rồi.
- Vậy chúng mình đến tòa rút đơn hay là sẽ đăng kí kết hôn lại.
Mạnh Hải nhìn một màn âu yếm của hai vợ chồng họ thì như chợt bừng tỉnh.
- Cảnh Nghi, em lừa tôi.
Cảnh Nghi ôm eo Trạch Dương nhìn anh ta thương cảm.
- Tôi chỉ muốn anh biết, tình yêu của chúng tôi không vì ai mà bị phá vỡ, dù anh có trăm phương ngàn kế chia rẽ thì cũng không thể? Đó là tình yêu mà anh chưa trải qua nên không cảm nhận được. Chỉ cần yêu ai đó thật lòng thì không vì ai mà thay đổi. Trong tình yêu không sợ kẻ thứ ba chỉ sợ hai người lòng không đủ vững, tình yêu không đủ sâu mà thôi.
Mạnh Hải không tin vẫn cố chấp.
- Cô chấp nhận tha thứ khi anh ta ngoại tình?
- Tôi tin anh ấy không làm chuyện đó.
Trạch Dương nhìn hắn rồi bất chợt cúi xuống hôn chụt lên môi Cảnh Nghi một cái rõ kêu.
Anh nhìn Mạnh Hải lạnh lùng.
- Cậu có muốn biết vì sao cậu còn sống đến lúc này mà đứng đây tranh vợ của tôi không?
- Cậu đừng có tự cao, tôi mới là người đã cho cậu cơ hội sống sót đến bây giờ đấy?
- Cậu nghĩ mình sẽ giết được tôi khi sang địa bàn của tôi sao? Cậu ở đối diện nhà tôi, lén lắp camera khắp nhà tôi. Cậu tưởng lừa được tôi sao? Cậu đánh giá thấp chương trình đào tạo của ba cậu nhỉ? Tôi để cậu sống ung dung đến bây giờ là vì vợ tôi. Cô ấy không muốn tôi giết cậu.
Mạnh Hải nhìn Cảnh Nghi, vẫn với ánh mắt đầy tình yêu.
- Đừng nhìn vợ tôi như vậy? Cậu có tin tôi không giết cậu nhưng chọc mù mắt cậu không?
Hắn không để ý lời của Trạch Dương mà hướng lời nói về phía Cảnh Nghi.
- Vì sao em làm vậy?
- Tôi không muốn hai người mải mê thù hận, chém giết lẫn nhau như vậy? Hai người từng là bạn? Tại sao không thể tiếp tục là bạn thay vì oán hận nhau cả đời?
- Không thể? Hắn đã giết ba mẹ tôi, em có hiểu không?
- Vì ba mẹ anh đã giết ba anh ấy, đối xử tàn nhẫn với mẹ anh ấy, biến anh ấy thành một kẻ giết người.
Mạnh Hải hét lên.
- Không đúng, hắn vì muốn chốn chạy nên mới giết ba mẹ tôi. Hôm nay ở đây, giữa chúng ta sẽ giải quyết ân oán rõ ràng. Cậu ta hoặc tôi sẽ phải chết.
Cảnh Nghi nhìn Trạch Dương lo lắng. Cô không muốn như vậy? Khi biết Mạnh Hải và Trạch Dương sống chết đòi lấy mạng nhau chính cô đã ngăn chồng mình vì không muốn tay anh phải tiếp tục dính máu nên mới cùng anh diễn kịch. Cô chỉ muốn giữa họ sẽ giải quyết trong êm đẹp, không ai phải chết. Cô ngăn cản Trạch Dương giết hắn cũng nơm nớp lo sợ nhỡ hắn động thủ mà giết anh thì cô sẽ ân hận cả đời. Thời gian qua cô sống mà như ngồi trên đống lửa, nếu như Trạch Dương không khẳng định anh sẽ không sao thì cô không dám đánh cuộc như vậy? Cô nhìn Mạnh Hải cao giọng.
- Sao anh lại cố chấp như vậy? Anh không yêu bản thân mình sao? Anh thật là ngu xuẩn, mê muội và thật đáng thương.
Mạnh Hải nhìn cô cười gằn.
- Bản thân tôi có gì để yêu? Ba mẹ tôi chết dưới tay hắn, em bảo tôi phải tha thứ? Vậy tôi lấy tư cách gì trả nghĩa ba mẹ tôi?
- Vậy hai người giết nhau thì ba mẹ anh hay ba anh ấy có sống lại không? Giết xong anh sẽ vui vẻ mà sống hết quãng đời còn lại chứ? À không? Anh mà giết anh ấy thì tôi sẽ trả thù, tôi cũng sẽ tìm giết anh. À quên, làm sao anh rời khỏi đây được khi xung quanh anh là người của chồng tôi. Vậy thì thà cả hai còn sống mà hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp này thay vì chết đi nằm ăn đất đấy.
Trạch Dương nhìn vợ rất muốn ôm cô mà hôn, cô sẽ trả thù hắn cho anh sao? Còn lâu anh mới chết mà để vợ lại cho thằng khác hưởng.
Cảnh Nghi cố gắng khuyên giải.
- Nếu anh dừng lại tôi sẽ nói chồng tôi để anh đi. Hai người coi như bỏ qua cho nhau vì ai cũng có nỗi đau riêng. Hãy gạt thù hận, sống cho bản thân để có hạnh phúc được không?
Mạnh Hải bật cười, nhìn cô lắc đầu.
- Quá muộn rồi.
Hắn giơ súng lên nhanh như chớp nhằm hướng Trạch Dương nổ súng.