Hải Phong mời họ ngồi đến bàn, trước khi đi, anh cúi xuống vờ nhặt giấy tờ, hôn chụt lên môi vợ một cái khiến Âu Lan tròn mắt ngạc nhiên.Anh thì thầm.
- Ngồi im, đợi một lát, anh sẽ chơi với em. Âu Lan gật gật, ngồi im dưới gầm bàn ăn đồ ăn mà anh vừa đưa lại.
Nhờ hai người này mà anh nắm hết được các điểm yếu của mấy kẻ cậy có ông Hứa
chống lưng nên huênh hoang. Trong cuộc
họp, bọn chúng còn không thèm nghe anh nói, thậm chí còn đang âm mưu mang nhân viên của mình đình công.
Như vậy, một tập đoàn này toàn nuôi một lũ ăn cháo đá bát. Nhân viên trong công ty cũng bất mãn nhiều nhưng vây cánh của chúng quá lớn nên không ai dám bật lại được.
- Một tuần nữa, tôi sẽ đuổi việc hết bọn chúng.
- Hȧ????
Cả ba người không ai bảo ai đều thốt lên ngạc nhiên. Họ không ngờ anh sẽ có quyết định táo tợn và nhanh chóng như vậy.
Một người đàn ông trung niên lên tiếng.
- Họ toàn giữ chức vụ quan trọng trong công ty, liệu đuổi một loạt như vậy có gây tâm lí hoang mang và nổi loạn không
- Họ ngồi đấy cũng có làm được gì đâu. Không phải chỉ đi cướp cơm của người khác sao? Người tài giỏi sẵn sàng vào vị trí ấy không thiếu. Hai bác giúp cháu lên kế hoạch
thay thể họ đi. Ngay khi cháu đuổi họ rời khỏi ghế ấy thì phải có người ngồi vào ngay.
Mải làm việc quên cả vợ, đến lúc ba người kia kéo nhau về phòng anh mới chợt nhớ ra, sợ toát mồ hôi hột.
Từ từ lại gần, ngồi xuống, lân la mãi mới thò mặt vào thì thấy ai kia ăn xong dựa bàn ngủ ngon lành.
Đặt hai tay cô bám vào vai mình, anh nhấc cô rời khỏi gầm bàn định mang ra sofa đặt xuống nhưng bị ôm chặt cứng. Không còn cách nào khác đành bê cả cô vào ghế ngồi làm việc.
Thư kí vào phòng, nhìn cảnh tượng trước mắt, đơ mất một lúc, dụi mắt đi dụi lại mới tin những gì mình nhìn thấy. Cô cũng nghe người ta đồn thổi tổng giám đốc chiều vợ nhưng mà cái kiểu vừa làm việc vừa ôm vợ ngủ trong lòng thì lần đầu tiên trong đời thấy. Dù là fan của các bộ phim lãng mạn, cô cũng chưa từng thấy phim nào có cảnh như này. - Dạ, tổng giám đốc, ngài...
Hải Phong đưa ngón trỏ lên miệng ý bảo
thư kí giảm âm lượng, để đấy rồi đi ra ngoài trước.
Khẽ rùng mình, cô gái tóc vàng bước chân khe khẽ ra ngoài, đóng cửa cũng khe khẽ.
- Này, cô đi ăn trộm sao mà rón rén vậy. Tò mò, cô kéo người vừa hỏi mình, he hé cửa cho cô gái kia nhìn vào trong.
- Hóa ra người ta đồn tổng giám đốc sợ vợ là có thật hả?
- Chuyện thật như đùa nhỉ? Haizzz SỢ VỢ như vậy thì tôi chưa thấy người thứ hai đâu. - Nhưng thú vị mà... tôi cũng ước...
- Thôi đi làm việc, ở đấy mà ước. Khi đồng hồ điểm 17 giờ, thư kí rón rén vào phòng.
- Tổng giám đốc, ngài có cuộc hẹn với đối tác...
- Sang bảo phó chủ tịch đi đi.