Họa Tiên - Quân Tử Dĩ Trạch

Chương 1: 1: Cố Nhân Mộng





Đêm nay trăng lạnh như sương, cuộc đời ngắn ngủi của ta sắp kết thúc rồi, thế nhưng người ta yêu lại không biết gì.
Suốt 800 năm qua, chàng cùng với ái thiếp Tấn Điệp nhu tình như mật, còn với ta thì sao? là yêu hay hận, là hạnh phúc hay tang thương chính ta cũng không còn rõ nữa, nghĩ tới thật đau khổ cũng thật nực cười, trái tim ta vì chàng mà rung động cũng vì chàng mà chết lặng, chỉ là tình yêu mà ta tưởng thật vững chắc hóa ra lại giống như trăng trong nước, mỏng manh đến nỗi gió thổi qua cũng tựa như không tồn tại.
"Dật sơ, giờ đã là canh mấy rồi......" Tấn Điệp từ từ mở mắt, nhu nhược đáng thương mà nhìn người ngồi trước giường.
"Đã Canh ba rồi.
Nàng thân mình còn yếu, lại mang thai, nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
Người vừa nói chuyện là trượng phu của ta, Dật Sơ.
Chàng đưa lưng về phía ta, ngồi ở đầu giường, áo bào trắng dài phết đất, như là Long Đằng cốc ngàn năm mây mù.
Chàng chính là Thái Vi Tiên Tôn, xưa nay tính tình lãnh đạm kiệm lời, không giận tự uy.
Cho dù là ta, cũng rất ít khi thấy được ánh mắt nhu tình của chàng.
Mà giờ phút này, chàng ở mép giường nắm tay Tấn Điệp đã bốn canh giờ, chẳng có chút ủ rũ cũng không chút mệt mỏi nào, thanh âm so với phụ thân ta dỗ ta đi ngủ thuở ấu thơ còn mềm nhẹ hơn mấy lần.
"Ta chính là......!sắp chết rồi......" Tấn Điệp môi tái nhợt mà nói.
"Có ta ở đây, nàng sẽ không chết."
Màn trướng rũ xuống, đem khung cảnh bên trong bên ngoài ngăn cách thành hai thế giới khác biệt.
Ta đứng ở ngoài trướng nhìn bọn họ, trong tay nước thuốc nóng hổi để từ nửa canh giờ trước cũng đã nguội lạnh rồi.
Nhưng ta lại không hề thấy nóng.
Rốt cuộc ta đã mất đi cảm nhận, không có tiên nguyên, tim ta cũng không còn đập nữa, hồn phách cùng thân thể ta đã tách biệt nên giờ ta không thể thấy rõ hình dáng của Dật Sơ.
Trong phòng này đã không còn đốt hương,nhưng không biết vì đâu lại có mùi vị khiến người ta mặt đỏ tim đập, ta chỉ có thể nghe tiếng từng giọt sương đọng trên đóa Ngọc lan trong chậu Long đồng từng giọt rơi xuống, bắt đầu tấu lên khúc nhạc đệm đếm ngược thời gian chấm dứt cuộc sống của ta.
"Dật sơ, ta không sợ chết.
Ta thật sự không sợ.
Một nữ tử như ta sống được đến giờ, nếu không có được tình yêu thương từ người trong lòng, tồn tại bây giờ với ta cũng không hề có ý nghĩa gì......!Ta chỉ là lo lắng hài tử trong bụng"
Nói rồi, Tấn Điệp hướng mặt ra ngoài, phảng phất như đang nhìn tới chỗ ta, "Cuộc đời ngắn ngủi này của ta, có thể mang thai con của chàng, đã là phúc phận tu luyện ba đời mới có được.
Chỉ cần con của chúng ta không có việc gì, giờ ta chết đi, cũng không có gì tiếc nuối.
Điều duy nhất ta không buông xuống được, đó là chuyện của chàng cùng Hi Lam tỷ tỷ.
Rốt cuộc, nàng ấy mới là chính thất của chàng......"
Ta một bên bưng chén thuốc, một bên nhợt nhạt cười.
Lời nói này nói ra cũng rất có tiêu chuẩn, ta muốn vì nàng vỗ tay ba phát.Nhắc đến mới nhớ, thật ra Tấn Điệp xuất thân có chút thấp kém, nên cho dù không có ta tồn tại, nàng có tu luyện vạn năm cũng không có khả năng ngồi lên vị trí chính thất.
Nhưng Dật Sơ chính là say mê, lưu luyến nàng.
Đã từng có người trộm nghị luận sau lưng như này: "Thái Vi Tiên Tôn tuy ngồi hưởng phúc Tề nhân *, khẩu vị lại quả thật là chuyện lạ nhất trên đời, thê thiếp của ngài tính tình cùng tướng mạo đều tương đồng,chỉ là người thiếp là tiểu gia bích ngọc( cô nương nhà nghèo xinh đẹp, diễm lệ), thê lại là thiên nhân chi sắc( ý chỉ người đẹp như tiên trên trời), vậy mà Tiên Tôn lại chỉ dành tình cảm cho một mình ái thiếp kia, thú vị, thật thú vị.
Quả đúng thật là thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng trộm không được?"
* hưởng phúc Tề nhân: ý chỉ nhà có thê có thiếp thành bầy hầu hạ quanh gối.
Ta cũng không nghĩ nhiều làm gì, người ta đều nói lấy sắc nhìn người, sắc suy thì tình mỏng.
Nhưng rõ ràng là sắc của ta vẫn còn vượng mà lại có chút trái với thiên địa tạo hóa vậy mà không hiểu sao tình lại suy luôn rồi.
Thật sự không thể hiểu nổi.
Vì thế, ta cố ý hỏi qua người bạn tốt của ta - Tử Tiêu, nói với hắn những lời nam tử háo sắc kia vừa nói thật không đáng tin cậy.
Hắn nói: "tình là thứ có thể khiến một nam nhân yêu thương một nữ tử đến mức nhu nhược, thậm chí là không màng tam cương ngũ thường, tiếng xấu vang danh, cũng muốn đem những điều tốt đẹp nhất cho nàng.
Ta đã có chút minh bạch, lại có chút không rõ, ta nghĩ rốt cuộc thì hắn cũng chỉ là đáp cho qua quýt lại còn chẳng đúng trọng tâm.
Nhưng nhìn thấy hắn giải thích một cách nghiễm nhiên như vậy chắc là đã trải qua rồi, ta nghĩ sẽ không tốt lắm nếu ta vạch trần vết thương lòng của hắn, đành phải gật đầu nói: ta hiểu rồi.
"Nàng còn có sức để nói những lời chả có nghĩa lý gì như vậy.Mau nghỉ ngơi đi, ta sai người lấy thuốc cho nàng."
Khi nói chuyện cùng người khác Dật Sơ thường thuận lý thành chương (nghiễm nhiên) mà bỏ qua ta, sớm đã trở thành thói quen của chàng.
Lúc chàng xoay người định đi thì tay đột ngột bị nắm lấy, Tấn Điệp trong mắt ầng ậc nước, tay đã đưa ra liền thu lại: " Về sau ta chết, ngoại trừ Hi Lam tỷ tỷ, chàng vẫn có thể yêu thêm những người khác sao."
"Ta sẽ không yêu bất luận kẻ nào."
Nàng lại một lần quay mặt nhìn về phía ta, bi ai nói: "Hi lam tỷ tỷ có thể, tỷ ấy là nữ nhân duy nhất mà ta kính nể trên đời này.
Từ khi ta vào Cửu Tiêu điện, Tỷ ấy chưa bao giờ nặng lời với ta, hơn nữa cho dù không nhận được sủng ái của phu quân, vậy mà tỷ ấy vẫncó thể sống được kiên cường rộng lượng đến vậy, đổi lại là ta, ta làm không được.
Ta nếu không có chàng, so với chết đi cũng không có gì khác nhau......" Dứt lời lại khóc nấc lên.
Thật lâu sau, Dật Sơ mới chậm rãi nói: "Hi lam nàng ấy tự do, nàng ấy có thể yêu một người khác."
Nghe thấy những lời này, trên mặt ta vẫn cười, nhưng chén canh trong tay lại nhè nhẹ run, ta có thể ở bên người khác ư.
Kỳ thật lời này chẳng phải là ý gì tốt đẹp.
Chàng cũng chưa phải là chưa từng động tình đối với ta, bất quá tình yêu của chàng chỉ là lấy từ chỗ ta trao cho người khác mà thôi.
Không cần để ý, thật không cần để ý.
Dật sơ hướng người trong trướng ngồi xuống, bóng dáng kia hờ hững mà xa cách: "Ta sẽ không yêu Hi Lam, cũng sẽ không chạm vào nàng ta."
Nhất thời trong điện chỉ có mùi hương say lòng người, một đôi bướm đêm bay vào phòng, dừng lại ở phía trên cảnh sắc của bức bình phong rồi lại thướt tha rời đi.
Sống hơn 3000 năm, đây là lần đầu tiên ta biết được,lời nói của một người thật có thể khiến cho người ta tan nát cõi lòng đến thế, dù trái tim ta đã rét lạnh như băng, dù trái tim này cũng không còn đập nữa.
Ta đem chén thuốc nhẹ nhàng đặt ở trên án, xoay người thi pháp, tay áo phất lên, biến mất khỏi Cửu Tiêu Điện.
Trên con đường vạn dặm ngân hà, ta bước đến khe Quỳnh Dao, ở trong Long Đằng cốc nhìn những tia lửa phát ra từ những đóa Hồng Liên, chúng đang nhảy múa như muốn mời gọi ta.
Thấy thế lửa càng ngày càng lớn, từng cánh hoa sen theo ngọn lửa đóa đóa rơi xuống, ta chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng.
Rốt cuộc, ta cũng không hoàn toàn bại bởi Tấn Điệp, ít nhất ta không tàn nhẫn như nàng.
Yêu đến tàn nhẫn,lại càng không khiến bản thân ác độc được như nàng.
Ta cảm thấy, chính mình là một người quá đơn thuần.
Lúc này, thanh âm của Dật sơ từ nơi xa xăm nào truyền đến: "Hi lam, nàng điên rồi sao?"
Ta kinh ngạc quay đầu lại, thấy quang ảnh của chàng đang đuổi theo ta, dùng truyền âm vạn dặm nói: "Nàng nhảy vào sẽ lập tức hồn phi phách tán, xúc động cũng nên có mức độ thôi, nghe ta! mau lui ra phía sau!"
Ta suy nghĩ chốc lát, xem làm sao để mở miệng, lại nghe thấy thanh âm bình tĩnh của chàng truyền đến làm cho người ta sợ hãi: "Khoan đã, tiên nguyên của nàng đâu?"
" Đúng là nghĩ nhiều cũng vô dụng".
Ta nghĩ
KÌ thật, chàng lại nhắc ta nhớ đến một chuyện rất quan trọng, vốn dĩ Tấn Điệp là người phàm phi thăng thành tiên, mà chàng lại là tiên nhân mang dòng máu từ thời viễn cổ, hai người không chỉ không môn đăng hộ đối, ngay cả thọ mệnh ( tuổi thọ) không thế nào xứng đôi bên nhau.
Vậy mà cũng chẳng có gì nề hà đến đoạn tình cảm vượt qua thiên trường địa cửu ấy cả đến nỗi khiến cho ta thường xuyên cảm thấy, ta hóa ra lại là kẻ thứ ba giữa bọn họ, là người không nên tồn tại, thế này cũng thực sự xin lỗi hai người.
Sau khi biết được Tấn Điệp mang thai, cơ thể phàm trần không thể chịu được việc hấp thụ quá nhiều linh khí, khiến cho thọ mệnh của nàng càng ngày càng kiệt quệ ta cuối cùng cũng hiểu rõ mình nên lựa chọn như thế nào.
Ta ở trong Tam Muội Chân Hỏa chịu dày vò bảy bảy bốn mươi chín ngày,những gì mà ta phải chịu có thể so với khổ hình ở dưới mười tám tầng địa ngục, để rồi đến cuối cùng đem thân thể và căn nguyên của ta tách ra, ta mang tiên nguyên giao cho đồ nhi.
Sáng mai hắn sẽ dùng tiên thuật đem Căn nguyên của ta tấn nhập vào trong cơ thể Tấn Điệp như vậy nàng vừa có thể kế thừa tiên lực của ta, lại vừa kéo dài được thọ mệnh cùng với vị trí chính thất này.
Đương nhiên, ta cũng không phải là vì hạnh phúc của hai người bọn họ ta không phải thần phật càng không phải thánh nhân ta không có rộng lượng được như vậy.
Chỉ là từ Bàn Cổ khai thiên lập địa tới nay, thiên giới chưa từng có ngày nào bình an, nơi Tiên tộc tối cao, địa vị cùng quyền lực lại thiếu gì chuyện ngươi lừa ta gạt, nguy cơ tứ phía, còn phải đề phòng Ma tộc đem quân tấn công bất cứ lúc nào.
Dật Sơ có bản lĩnh lại quá mức ngay thẳng, nhưng cạnh hắn lại có Dận Trạch thần tôn, mối quan hệ với người này hại hơn lợi, vậy nên để có được ngày yên bình dài lâu thì cần phải có người kế thừa mới được.
Vậy mà ta và dật Sơ, đã một vạn năm rồi chúng ta đều chưa có con nối dõi.
Ta làm như vậy, đối tất cả mọi người là vẹn cả đôi đường.
Cẩn thận hồi tưởng lại hết thảy tiền căn hậu quả, ta cũng không còn gì hối hận.
Nhân sinh như giấy, người như họa.
Giấy dù ngả vàng, nhưng có bị đốt thành tro, vết mực cũng không biến mất.
Nhân sinh ấy,mỗi một bút đều là chính mình họa lên,nếu đã như vậy, kết quả cuối cùng dù tốt hay là xấu, cũng chỉ có mình gánh vác.
Ta chỉ là không rõ, vận mệnh của người khác cùng với cuộc đời bản thân ta đến tột cùng như thế nào chân thật, như thế nào hư vô?
Ta lại nhìn thoáng qua Dật Sơ.
Từ đầu cho tới tận bây giờ, đây là lần đầu tiên ta thấy chàng cố gắng quên mình chạy về phía ta.
Tim ta thật có chút chịu không nổi, thật là ghét bỏ chính mình có bao nhiêu nhu nhược.
Rốt cuộc ở đây ta đêm ngày chịu tra tấn của đủ 49 đạo thiên lôi, ta từng tưởng dù ta có chết cũng sẽ không chúc phúc cho bọn họ.
Nếu không phải là hài tử kia, có lẽ ta còn có thể đem hai người bọn họ đi nướng uyên ương.
Nhưng cho đến tận giờ phút này, khi sắp cùng chàng vĩnh biệt, ta mới thật sự hiểu được, hóa ra yêu một người, chỉ cần nhìn thấy người đó hạnh phúc là tốt rồi.
Ta hy vọng Tấn Điệp mẫu tử bình an, nàng sớm ngày hồi phục, đem dật sơ chăm sóc cho thật tốt.
Thật ra mấy ngàn năm qua, Dật Sơ vẫn luôn quá hà khắc với chính mình hơn nữa càng ngày càng gầy yếu.
Tuy rằng chàng không hề yêu cầu ta quan tâm, nhưng thấy chàng ngày ngày lo chính sự,đêm vẫn còn chong đèn đọc sách, thường xuyên ngủ không đủ hai canh giờ, đến gần sớm liền y phục chỉnh tề mà ngồi ngay ngắn ở chính điện chờ hừng đông lên......!Ta luôn lo lắng cho sức khỏe của chàng.
Hy vọng Tấn Điệp cùng hài tử nhỏ kia có thể thay đổi con người chàng, đừng để chàng vất vả như vậy, mong nàng ấy sẽ vì chàng vuốt phẳng làn mi nhíu chặt lúc ngủ,làm cho chàng hạnh phúc, làm cho chàng cười nhiều hơn.
Chỉ cần thê tử chàng yêu có thể làm được điều đó, có phải là ta hay không, kỳ thật cũng chả sao cả.
Nhưng, ta lại là ai, ta chính là Hi Lam-Bắc Lạc tiên tử, mấy lời nói phá tan hình tượng phong nhã, tiêu diêu thế này, đánh chết ta cũng sẽ không nói.
Ta bước lên phía trước một bước, ngọn lửa từ hồng liên như một con rắn vươn lên gào thét quấn lấy ta, đem thân thể ta cắn nuốt đến sạch sẽ.
chàng chạy tới trước mặt ta, duỗi tay ra định kéo ta lại nhưng tất cả là hư vô, chỉ có một trận gió nhẹ thổi qua lay động tay áo chàng như lưu vân khuấy động trời cao, phía trên kia là vài ngôi sao đâu đó hiện ra.
Ý thức cuối cùng còn lại của ta chỉ là ánh trăng mờ mờ ảo ảo, ánh trăng ấy cùng với ánh trăng lúc ta gặp hắn có chút tương tự.
Ta vẫy vẫy tay áo, ôm lấy cánh tay nói: "Dật Sơ, đời này ta sống xong rồi, điều lớn nhất ta hiểu được đó là làm người thì không thể mắc nợ người ta, một khi đã thiếu người ta, nhất định phải trả lại.
Ta ở núi Dao Quang làm phiền chàng ngàn năm, lại hấp thụ của chàng không ít linh khí thiên địa, chàng đối với ta có ân tình, ta từng giây từng phút đều nhớ.Chàng còn nhớ những lời đầu tiên nói với ta khi ta hóa thân thành người không, Thổ ty phụ thần bách, dẫn mạn cố bất trường*, lúc ấy ta nghe xong chỉ biết cười, hiện tại ta tin rồi."
*(câu này ý muốn nói cây si phụ thuộc vào cây bách, dù dây leo cố bám chắc nhưng cũng không thể nào lâu dài được chỉ cần xa cây bách kia cây si vốn bám kí sinh trên ấy không còn chỗ dựa sẽ tự khắc không còn nữa)
Hắn vừa bi vừa giận, thần sắc căng chặt đến cực điểm, lại không dám tiến lên đụng vào ta: "Nàng rốt cuộc nói linh tinh cái gì? Nàng có biết là mình đang làm cái gì không?!"
"Ta nói ta với chàng! Hiện tại chúng ta không ai nợ ai!" Ta ngàn năm vạn năm qua ngày ngày ngâm thơ uống rượu, du ngoạn nhân gian,cũng tự nhận bản thân đã kinh qua nhiều chuyện lại chưa bao giờ gặp phải tình cảnh như vậy, lúc này quả thật có chút thất thố (không biết nói sao cho phải).
Cẩn thận ngẫm lại, thất thố cũng chả sao, cũng không gặp lại nữa, chỉ sợ về sau ở trong lòng chàng ta vĩnh viễn chỉ là một người qua đường.
Nước da của hắn rất trắng, thân hình vạm vỡ như cây bồ đề, mà thanh âm lại trầm thấp như chạm tới đáy cốc: "Hi lam, người nàng thích chính là......!Ta?"
Đây đúng thật là nghiệt nợ, chàng với ta căn bản không nói đến cùng một vấn đè.
Cũng tốt, ít ra ta còn giữ lại được chút tôn nghiêm.
Đôi mắt ta ngập nước, vốn dĩ có rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng ta lại chỉ cười:
" Không phải chàng từng nói sao, ta vốn dĩ không hiểu yêu một người là như thế nào."
Bắc Lạc tiên tử Hi Lam ta, cả đời này dùng hết thanh xuân 3643 năm cuối cùng sau một cái chớp mắt, ta cũng thấy được ánh mắt khiếp sợ của Dật Sơ.
Thật đáng buồn chính là, mặc dù đến giờ phút này, ta vẫn như cũ cảm thấy chàng đẹp đến xuất trần, mặt mày như họa, nhớ lại ngày xưa trên núi Dao Quang thiếu niên ấy mỉm cười với ta, một cái quay đầu kia lại khiến cho ta không thể nào quên được.
Cứ như thế khiến người hoài niệm.
Ngẫm lại này cũng không có gì đáng kinh ngạc, năm đó chàng đưa Tấn Điệp lên Tiên giới thành hôn với nàng ấy, cùng nàng ở tẩm điện suốt đêm triền miên, ta lại không phẫn nộ chút nào.
Ta tiêu sái mà sống bừa bãi lâu như vậy, sớm đã dưỡng thành cái tính tình có thù tất báo, lần ấy vẫn là lần đầu tiên ta hiểu: khi con người ta quá đau lòng, thì sức để phẫn nộ cũng đều không còn nữa, tất cả sau cuối vẫn là một chữ đau.
Sau bao nhiêu năm tháng, ta đã quen với cảm giác này, vì thế dần dần quên mất, chúng ta cũng đã từng yêu nhau.
Hương sắc ngàn dặm, bị lửa từ hồng liên chi hỏa đốt cháy hầu như không còn, một viên minh châu cực lớn từ trên trời rơi xuống.
Không biết có ai tin không? Năm đó lúc tân hôn, ta từng vì một chút không đồng tình,liền ra vẻ mà nói với chàng, ta cảm thấy chính mình chả còn gì nữa, sống không nổi khéo là nên chết đi thôi.
Chàng nhíu mày nói, đừng hồ nháo, nàng còn có phu quân ta, ta sẽ ở cạnh nàng,sao lại nói không còn gì.Ta nín khóc mỉm cười, tức khắc cảm thấy thiên địa cũng hóa trăng sao.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Nguyên lai bất tri bất giác, ta yêu một người, yêu đã 3643 năm.
Thời gian cũng lại qua thật chậm.
Những hồi ức tình yêu này của ta sớm đã bị năm tháng làm cho phai tàn đến độ trở thành sự vô vị cùng chán ghét của chàng.
Bởi vì có được tình yêu của chàng, ta từng nhận định mình là cô nương hạnh phúc nhất trên đời, bất luận kẻ nào cũng không thể so sánh với ta.
Ta chính là tùy hứng như thế, chính là tự tin như vậy.
Nhớ rõ tình cảnh năm ấy, ta từng thề với trời, muốn cùng chàng sống đến bạc đầu giai lão, cùng chàng đi hết cuộc đời này, bãi bể hóa thành nương dâu ta vẫn ở bên chàng.
Chàng thật cẩn thận mà đem ta ôm vào trong ngực:" không chỉ có đời này, mà là đời đời kiếp kiếp."
Từng câu từng chữ này, ta đều vô điều kiện mà tin tưởng.
Chàng nói chàng sẽ đời đời kiếp kiếp yêu ta, vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh ta, sẽ không bao giờ bỏ rơi ta, càng không bao giờ thay đổi.
Thật là có chút tiếc nuối.
Cuối cùng chàng vẫn thay đổi..