Hỏa Thê Băng Phu

Chương 16: Gia Nhập Đoàn Áp Tải




“Vương phi, chúng…chúng ta còn phải chạy đến bao giờ nữa đây?”

Lúc này, người mà bọn sát thủ muốn tìm-Tô Hi và Tiểu Đan đang dùng hết tốc độ để băng qua cánh rừng phụ cận. Ban nãy, ngay khi phát hiện ra sát khí, Tô Hi đã lập tức lệnh cho Tiểu Hắc giúp bọn họ tàng hình trốn khỏi đó. Bởi vì đây là năng lực bẩm sinh của Hắc Phượng Hoàng nên dù mất hết pháp lực Tiểu Hắc vẫn thi triển được nó, tuy nhiên thời gian không dài, Tô Hi và Tiểu Đan phải tranh thủ chạy xa nhất có thể để tránh bị bọn sát thủ đuổi theo. Đối với một đặc công trải qua huấn luyện khắc nghiệt như Tô Hi thì chuyện này vô cùng dễ dàng, nhưng Tiểu Đan thì lại khác, chỉ chạy được một lúc liền thở hồng hộc, cả người gần như muốn quỵ xuống mặt đất. Tô Hi nhìn tình trạng của Tiểu Đan liền cau mày, đáng lẽ nàng không nên mang theo nàng ta mới phải, bây giờ thì thật vướng bận.

Đột nhiên, Tiểu Hắc trong ngực Tô Hi động đậy rồi thông qua truyền âm mật mà nói:

“Nữ nhân, có một đoàn ba mươi người đang đến gần đây, còn có cả tiếng bánh xe và vó ngựa.”

Thính giác của thần thú tuyệt đối không thể coi thường, so với đặc công như Tô Hi còn nhạy bén hơn gắp trăm lần. Tô Hi cau mày, hơn ba mươi người, chọn đường rừng chứ không chọn đường lớn, lại còn có cả tiếng bánh xe. Là một đoàn áp tải sao?

“Tiểu Đan, lại đây.”

Mắt Tô Hi lóe lên, lập tức vẫy tay gọi Tiểu Đan lại. Tiểu Đan thấy Tô Hi không muốn chạy nữa liền vui mừng muốn chết, vội vàng bước tới. Tô Hi gỡ tay nải ra, quăng cho nàng ta một bộ quần áo rồi bảo:

“Thay cái này, sau đó…”

————-

Tô Hi và Tiểu Đan chuẩn bị xong, một lúc sau liền có một đoàn người ngựa đi tới. Đi đầu là một hán tử trung niên có làn da ngăm đen, râu quai nón, dáng người to lớn vạm vỡ còn vát theo trên lưng một thanh đao cực lớn, vừa nhìn liền biết là đội trưởng. Hai bên hán tử có một nam một nữ, người nam diện mạo khá anh tuấn, khuôn mặt toát lên vẻ trượng nghĩa, hông đeo trường kiếm, người nữ mặc hồng y, trông chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nét mặt còn rất non nớt và bướng bỉnh. Còn lại, theo sau bọn họ là hơn hai mươi người đang áp tải bốn xe hàng hóa lớn được niêm phong vô cùng kĩ lưỡng.

“Đại huynh, phía trước hình như có người gặp nạn.”

Nam nhân có khuôn mặt trượng nghĩa nói xong liền lập tức thúc ngựa về phía trước. Nữ nhân trẻ tuổi thấy vậy vội vàng la lên ngăn cản:

“Lãm ca ca, ngươi làm gì đó? Coi chừng là phường đạo tặc giả dạng muốn gài bẫy chúng ta!”

Hán tử cũng cảm thấy lời của tiểu cô nương đó nói có lý, liền lên tiếng nhắc nhở:

“Nhị đệ, mau dừng lại. Cẩn thận có trá.”

Nam nhân lại giống như không hề nghe thấy lời của hai người họ, vẫn cứ đi nhanh về phía “hiện trường lừa đảo” của Tô Hi và Tiểu Đan, còn ân cần hỏi han:

“Vị huynh đệ này, hai người các ngươi có làm sao không?”

Tô Hi lúc này đã mang trên mình y phục nam tử rẻ tiền, hai chân nàng quỵ trên mặt đất, bên cạnh là Tiểu Đan với bộ dạng thiếu phụ đang giả bộ ngất xỉu. Tô Hi vừa lay người nàng ta, vừa rơm rớm nước mắt trông vô cùng đau lòng.

“Đa tạ anh hùng đã quan tâm. Tại hạ và nương tử đang trên đường đến biên thành thăm anh trai, không ngờ, không ngờ nửa đường gặp phải bọn cướp. Nương tử vì cứu ta mà bị hao hết huyễn lực rồi ngất đi. Ta thật đúng là vô dụng a, ngay cả nương tử mình cũng không bảo vệ được…”

Đột nhiên được gọi là “anh hùng”, vốn lại quá tốt bụng đơn thuần, nam tử làm sao có thể nhìn ra diễn xuất cao siêu của Tô Hi, cộng thêm khuôn mặt trắng bệch yếu ớt của Tiểu Đan vì phải chạy một lúc lâu, hắn lập tức liền tin tưởng.

“Vị huynh đệ này, ngươi đừng lo lắng nữa. Chúng ta sẽ lập tức cứu trị cho nương tử của ngươi.”

Dứt câu, nam tử liền quay về phía đoàn người rồi gọi lớn:

“Đại huynh, mau cho người giúp đỡ. Bọn họ chỉ là một cặp vợ chồng bình thường mà thôi!”

Hán tử dùng huyễn lực dò xét xung quanh, phát hiện không có mai phục, hơn nữa Tô Hi lại chẳng có huyễn lực, Tiểu Đan lại chỉ là mộc huyễn giả nhị cấp liền buông cảnh giác. Tiểu cô nương ban nãy cũng đứng cách nam tử trượng nghĩa không xa đương nhiên cũng nghe được những gì Tô Hi nói, nàng ta không nghi ngờ nữa, chỉ bĩu môi khinh bỉ:

“Đường đường là nam tử hán đại trượng phu lại để cho nương tử liều mình bảo vệ, đúng là quá mức nhục nhã mà.”

“Tiểu Hi!”

Nam tử trượng nghĩ vừa xem mạch cho Tiểu Đan, vừa quát nàng ta một cái. Tiểu cô nương không cam lòng quay phắt mặt đi, hờn dỗi không lên tiếng nữa.

“Xin thứ lỗi cho, muội muội nhà ta trẻ người non dại không biết cách nói chuyện, mong huynh đệ đừng để ý.”

Mặc dù cho rằng người nam tử này rất ngốc, nhưng Tô Hi vẫn vì hành động của hắn mà có hảo cảm, vội vàng đáp:

“Không sao không sao. Những lời của tiểu thư nói quả thật rất đúng. Tiện dân như ta vốn không xứng với người có huyễn lực như nàng ấy…”

Nam tử thấy Tô Hi thở dài, trong lòng cũng cảm thấy thương cho hoàn cảnh khó khăn của hai người, bèn nói:

“Vừa hay chúng ta đang muốn đến Vân Thành cách biên thành không xa, hay là phu thê hai người đi cùng với chúng ta đi.”

Hai mắt Tô Hi lóe lên, rốt cục cũng nghe thấy câu mà nàng muốn nghe rồi.

“Như vậy có được không, hình như các vị đang rất vội. Chúng tôi sợ mình sẽ gây cản trở…”

Không để Tô Hi nói dứt câu, nam tử liền lập tức cắt lời:

“Không sao. Dù sao cũng sắp đến Vân Thành rồi, đúng không đại huynh?”

Hán tử thở dài một tiếng, hoàn toàn bất lực với tính trượng nghĩa của đệ đệ mình liền đáp ứng rồi. Tô Hi liên tục cúi người cảm tạ, ánh mắt lại quan sát Tiểu Đan đang được một thành viên trong đoàn cõng đi. Phát hiện nàng ta lén hé mắt, Tô Hi liền liếc một cái cảnh cáo. Tiểu Đan sợ hãi vội vàng tiếp tục giả bộ bất tỉnh, không dám mở mắt ra nữa.

“Nữ nhân, nữ nhân, ta ngửi thấy mùi của Hỏa Diễm Liên Hoa.”

Lúc này, Tiểu Hắc bỗng nhiên kích động truyền âm mật lần nữa cho Tô Hi.