Hòa Thân vừa nghe Lưu Toàn nói Càn Long truyền mình phải đi gặp giá, liền đứng lên nói với Lữ Trọng và Tào Tuyết Cần hai người: “Nhị vị chờ một lát, bây giờ Hoàng Thượng truyền ta yết kiến, ta đi một chút sẽ trở lại!” Nói xong liền đi ra ngoài.
Lúc này Lữ Trọng và Tào Tuyết Cần liền cùng đứng lên, Tào Tuyết Cần giữ chặt tay Hòa Thân, vội vàng nói: “Hòa đại nhân, ngài cũng không thể đi!”
Lữ Trọng cũng vội vàng nói: “Hòa đại nhân, vì chính an toàn, ngươi cũng không thể mạo hiểm!”
Hòa Thân sửng sốt, mạo hiểm cái gì? Bây giờ toàn bộ Chiêm viện đã là nhà của mình, ở trong cửa nhà mình còn có nguy hiểm gì? Nhưng hắn khựng lại một chút, trong nháy mắt liền hiểu được là chuyện gì xảy ra. hắn không hiểu lịch sử, nhưng hắn xem qua 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》, nhớ rõ có Hà Tiến soán quyền loạn chính, ngày đó Thái hậu và Hoàng Thượng đột nhiên truyền hắn tiến cung, hắn tự cho là toàn bộ kinh thành đều ở trong lòng bàn tay hắn, chính là chờ hắn tiến đến cửa cung, còn không đến thời gian một túi thuốc, đầu đã bị người từ bên trong ném ra. Hòa Thân thầm nghĩ: “Tình huống bây giờ cũng tương tự như tình huống của tên Hà Tiến kia! Nếu ở hai bên tả hữu Càn Long đã bố trí thị vệ, ta đi vào lại đột nhiên hạ lệnh bắt ta, sau đó tuyên bố Hòa Thân ta mưu đồ gây rối, đến lúc đó chỉ sợ mọi người đều đã biến thành cây cỏ đầu tường!”
“Hòa đại nhân, ngươi đi "Hội vũ tinh xá" gặp Hoàng Thượng, còn không bằng mời Hoàng Thượng đến chỗ chúng ta!” Lữ Trọng nói.
Hòa Thân vừa nghe lời này có lý, vì thế nói với Lưu Toàn: “Ngươi lập tức đi bố trí, để cho Hoàng Thượng di giá "Chân thú viên ", nói ta ở trong này nghênh giá!”
Lưu Toàn vâng dạ một tiếng rồi xoay người mà đi.
Hòa Thân xoay người cười nói với Lữ Trọng và Tào Tuyết Cần: “Vừa rồi đa tạ nhị vị nhắc nhở, bằng không, lúc này chỉ sợ Hòa Thân ta đã sớm đầu một nơi thân một nẻo rồi!”
Kế tiếp ba người lại chuyện phiếm một hồi, sau đó chợt nghe gặp Lưu Toàn ở ngoài cửa cao giọng hô: “Hoàng Thượng giá lâm!”
Hòa Thân vừa nghe Càn Long quả thực đã đến đây, vội vàng liền đứng lên cùng với Lữ Trọng, Tào Tuyết Cần bước nhanh đi ra cửa. lúc này, Lưu Toàn cầm đầu, phía sau là cảnh vệ đoàn đội trưởng Lương Kiện, phía sau nữa chính là ba mươi thành viên cảnh vệ đoàn súng vác vai, đạn lên nòng phân hai hàng từ cửa đến trong phòng. Những người này đều là Lưu Toàn bố trí. Trên danh nghĩa hộ giá, trên thực tế đều là đang âm thầm bảo vệ Hòa Thân, để ngừa phát sinh chuyện đột phát.
Lúc này ngoài cửa truyền tiến vào một tiếng cười sang sảng, sau đó chợt nghe thấy một người lớn tiếng nói: “Hòa Thân, sao? Trẫm chẳng lẽ còn không mời được ngươi?” Theo tiếng nói truyền đến, Càn Long bước chân mạnh mẽ ngẩng đầu mà bước đi vào “Chân thú viên “.
“Thần Hòa Thân tham kiến Hoàng Thượng! Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Hòa Thân bước nhanh về phía trước, cung kính quỳ gối trước mặt Càn Long.
Lúc này Lữ Trọng và Tào Tuyết Cần phía sau Hòa Thân cũng đi theo quỳ gối phía sau Hòa Thân, cùng hô lên: “Thảo dân tham kiến Hoàng Thượng!”
Càn Long hơi sửng sốt hỏi: “Hòa Thân, bọn họ là..”
“A!” Hòa Thân quay đầu lại nhìn nhìn, cười nói: “Bọn họ là bằng hữu của thần, đây là Tào Tuyết, người kia là Lữ Trọng tiên sinh, vừa rồi chúng thần cùng uống rượu nói chuyện phiếm, bây giờ cùng đi đến tham kiến Hoàng Thượng!”
“A!” Càn Long nói: “Các khanh mau bình thân!”
Hòa Thân và Lữ Trọng, Tào Tuyết Cần ba người đứng lên mời Càn Long vào trong phòng. Bởi vì đây cũng không phải là ở Tử Cấm thành Bắc Kinh, cũng vốn không có nhiều lễ nghi phiền phức, sau khi chờ Càn Long vào bên trong ngồi vào ghế của mình, Hòa Thân và Lữ Trọng còn có Tào Tuyết Cần liền đứng ở phía dưới Càn Long, chờ Hoàng Thượng hỏi han.
Càn Long khí sắc nhìn qua rất tốt, trên mặt còn có vẻ tươi cười hòa ái, hắn đầu tiên là nhìn chung quanh một chút, sau đó nhìn nhìn ở Hòa thân đứng quy củ ở một bên, vẻ mặt ôn hoà nói: “Hòa Thân, trẫm lần này cải trang đến Nam Kinh, vốn là muốn thể nghiệm và quan sát dân tình, tuần tra lại trị, thuận tiện cũng nhìn xem đại hội đốc phủ thiên hạ của ngươi; Vốn nghĩ nhất định sẽ nhân khi cao hứng mà đến, tận hứng mà về, nhưng không ngờ cái tên nghịch tử Ngung Tinh kia, tự nhiên phát rồ tới nông nỗi như thế, vì long ỷ kia, tự nhiên lại làm ra việc giết cha giết vua! Trung Quốc chúng ta có câu ngạn ngữ là "Tử không giáo phụ chi quá". Đại Thanh có một chuyện như vậy thật vô cùng nhục nhã, vô luận nói từ khía cạnh nào, Trẫm cũng là có trách nhiệm!”
Hòa Thân vốn dĩ ở trong lòng chuẩn bị Càn Long vừa mở miệng liền nói điều kiện cùng hắn, không ngờ Càn Long vừa mở miệng liền quở trách một phen khuyết điểm của chính hắn, xem ra trong lòng thật bình tĩnh, không giống như là tâm tính của người chịu qua khổ, giật mình nghĩ: “Xem ra Càn Long này cũng không có gì, bây giờ ở trước mặt hắn ta cũng không dám đùa giỡn tình tính thối về dáng vẻ và bộ tịch của đám đế vương! -- Sao, hôm nay có rảnh nói chuyện phiếm với ta không?”
Càn Long nói xong tên nghịch tử Thành thân vương Ngung Tinh của hắn, sau đó liền nắm bắt đề tài câu chuyện, đột nhiên nói: “Hòa Thân, lần này ở thời điểm mấu chốt, ngươi có thể lấy quốc gia đại kế làm trọng, lúc nào cũng nguyện trung thành vì trẫm, thật sự là hiếm có! Chờ sau khi trẫm trở lại Bắc Kinh nhất định phải gia phong ngươi thật lớn! – Lấy kì công cái thế cứu giá của ngươi, trẫm phong cho ngươi họ Vương cũng không đủ! -- Nhưng, trẫm vẫn quyết định không phong ngươi làm vương, bởi vì Đại Thanh ta từ khi nhập quan tới nay, người khác họ vương cho tới bây giờ vốn không có kết cục tốt!”
Càn Long nhắc tới người khác họ vương, Hòa Thân lập tức đã nghĩ tới rồi cái tên Ngô Tam Quế, đó chính là người Mãn Thanh đầu tiên khác họ Vương gia, mặc dù lúc ấy đang chiếm cứ Vân Nam, ủng binh tự trọng, nhưng đến cuối cùng vẫn là gặp ngập đầu tai ương; Càn Long nói như vậy đơn giản là muốn lấy quan to lộc hậu làm mồi nhử, trước tiên khai cái ngân phiếu khống, nghĩ chính hắn có thể thoát thân.
Hòa Thân nghĩ thầm: “Vô luận tiểu tử ngươi bây giờ nói ba hoa chích choè như thế nào, ta đều không thể đồng ý với ngươi, đừng nói là ở hiện tại, chính là ở pháp chế kiện toàn của thế kỷ hai mươi mốt, còn có bội ước, lật lọng! Cho dù pháp luật có trói buộc và kinh sợ, nhưng danh dự và nhân phẩm trước ích lợi vẫn không đáng một đồng, ta cũng không thể vờ ngớ ngẩn!”
Hòa Thân vừa định có lệ với hắn hai câu, không ngờ Càn Long tiếp tục đi thẳng vào vấn đề hỏi han: “Hòa Thân, trẫm ở Nam Kinh cũng chơi đủ rồi, cũng hiểu được sự trung thành của ngươi với triều đình, qua hai ngày nữa, trẫm định quay về kinh! -- Ngươi bây giờ có thể thương lượng với Doãn Kế Thiện một chút, bố trí các công việc của trẫm quay về kinh! Ngươi xem thế nào?” Nói xong, Càn Long dùng ánh mắt trưng cầu nhìn Hòa Thân.
Hòa Thân vừa thấy chính mình cũng qua đủ rồi, đường đường Đại Thanh Càn Long hoàng đế muốn về nhà còn phải trưng cầu ý kiến của mình, vì thế mỉm cười nói: “Hoàng Thượng nhất ngôn cửu đỉnh, cho tới bây giờ luôn cương quyết độc đoán! Hoàng Thượng phải về kinh, làm thần tử chỉ có hết sức tận trung với Hoàng Thượng, nào dám trong việc đại sự phạm thánh ý của Hoàng Thượng!”
Càn Long vốn là muốn thử Hòa Thân một chút, mượn cơ hội xem phản ứng của Hòa Thân, làm từng bước tính toán ngầm của hắn, không ngờ Hòa Thân lại vui vẻ kỳ lạ như thế.
Có chút không tin, trừng mắt mắt nhìn Hòa Thân, nghĩ thầm: “Chẳng lẽ là có chủ ý?” Nghĩ đến đây, Càn Long cao hứng nói: “Tốt lắm, bây giờ trẫm liền xuống chỉ! -- Hòa Thân, bây giờ tổng lý đại thần, Lưỡng Giang Tổng đốc Doãn Kế Thiện làm phó thủ của ngươi bố trí các công việc của trẫm quay về kinh, các ngươi lập tức chuẩn bị, ba ngày sau trẫm sẽ rời khỏi Nam Kinh, đến Dương Châu, sau đó theo đường thủy trở về Bắc Kinh!”
Hòa Thân vừa thấy Càn Long coi lời nói của mình là thật sao, vì thế mỉm cười nói: “Hoàng Thượng khi nào quay về kinh đương nhiên là do Hoàng Thượng làm chủ, chính là... chính là thần nghĩ Hoàng Thượng giờ phút này không nên quay về kinh!”
Càn Long vừa nghe lời này của Hòa Thân, lập tức liền biết mình vừa rồi có chút cao hứng, trong lòng nhất thời lạnh lùng: “Xem ra Hòa Thân này không tính toán thả mình về!” Vì thế lạnh lùng hỏi han: “Vậy ngươi nói xem, tại sao?”
Hòa Thân trong lòng vốn không có đạo quân thần này. Bốn năm trước khi Hoà Kỉ Quân gặp Càn Long hắn vẫn là một tiểu lại không quan trọng, muốn không khúm núm cũng không được, mà bây giờ chính mình đã khống chế được thế cục, có thể nói chính mình bây giờ có cơ hội là hoàng đế. Cho nên hắn bây giờ tuy rằng kính sợ Càn Long, nhưng theo ở sâu trong nội tâm, lại chưa từng coi Càn Long là người lãnh đạo trực tiếp của mình, về phần nô tài và chủ tử lại càng không cần phải nói. Bây giờ Hòa Thân vừa thấy Càn Long tức giận, còn muốn đùa giỡn tính tình cẩu của hoàng đế kia, nghĩ thầm: “Ta bây giờ nếu không giết chết uy phong của tiểu tử ngươi, sau này ngươi thật đúng là không chết được!” Vì thế trực diện Càn Long nói: “Hoàng Thượng, tuy rằng Thành thân vương đã được thần bố trí tới Chiêm viện, đại hội đốc phủ thiên hạ cũng đã chấm dứt, chính là còn có một tai hoạ ngầm chưa được bài trừ! -- Theo thần biết, ngoài thành Nam Kinh sớm đã có phỉ Bạch Liên giáo hoạt động, mà trong thành Nam Kinh càng không biết có bao nhiêu phỉ Bạch Liên giáo! Một khi thánh giá khởi động, trong vua và dân sẽ đại phí vòng trương, Không có ba năm tháng, thì chuẩn bị không xong; Hoàng Thượng là gốc của nước, chính là tuyệt đối không qua loa được. Cho nên thần nghĩ bây giờ Hoàng Thượng không nên quay về kinh.”
Lời nói này của Hòa Thân đã sớm ở bên trong dự kiến Càn Long, bây giờ vừa thấy Hòa Thân quả nhiên cần thời gian dài nhốt mình, vì thế hắn đã muốn ngả bài cuối cùng với Hòa Thân, -- Đó chính là phải xả thân cứu lại Đại Thanh, chính mình lập tức tuyên bố thoái vị, để cho vương thất Bắc Kinh và mấy vị Vương gia mũ sắt Thịnh Kinh lập tức từ trong mấy vị A Ca và Vương gia lập ra một vị tân quân. Cho đến lúc này, vị tân hoàng đế Tử Cấm thành Bắc Kinh sẽ lập tức tuyên bố Hòa Thân là loạn đảng, sau đó khuynh lực cả nước đến thảo phạt!
Chính là lúc Càn Long vừa định nói lời gan ruột ra, thì thấy Lữ Trọng đứng ở bên cạnh Hòa Thân bước nhanh đi đến trước mặt hắn, trấn định nói: “Hoàng Thượng, Hòa đại nhân nói có lý, mong Hoàng Thượng suy nghĩ! -- Nhưng, về tai hoạ ngầm Bạch Liên giáo, thảo dân nói mấy câu tấu rõ với Hoàng Thượng!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người cảm thấy ngoài ý muốn. Lẽ ra hắn là bằng hữu của Hòa Thân, chẳng qua chính là cùng Hòa Thân diện kiến Hoàng Thượng, về phần nói xen vào, đó là tuyệt đối không thể, huống hồ lúc này là thời khắc mấu chốt, có một chút ngôn từ vô ý, có thể làm hỏng đại sự của Hòa Thân -- Sao hắn bây giờ cũng muốn nói chuyện!
Hòa Thân vừa định phân phó Lưu Toàn phái người đỡ hắn đi ra ngoài, nhưng Lữ Trọng lại đi trước một bước, khựng một tiếng liền quỳ gối trên mặt đất, trong miệng nói: “Hoàng Thượng, thảo dân Lữ Trọng có chuyện phải tấu!”
Chuyện này đối với Càn Long mà nói cũng cảm thấy thực mới mẻ, vô duyên vô cớ trên mặt đất tới một người thảo dân, cũng không biết muốn nói gì, dựa theo thường quy, hắn căn bản là không có khả năng diện kiến Hoàng Thượng, nhưng bây giờ là thời khắc đặc biệt, cho dù một cái tên ăn mày, nếu có lợi với mình, có thể ở trước mặt Hòa Thân nói giúp đỡ mình mấy câu, Càn Long cũng phải cố gắng tranh thủ, nhưng Càn Long bây giờ còn không biết lão nhân râu bạc này muốn nói gì, nhưng nếu đã quỳ gối trước mặt mình, vậy để cho ông ta nói, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nói không chừng còn có lợi với mình? Nghĩ đến đây, Càn Long mỉm cười nói: “Lão nhân gia, ngươi có cái gì nói?”
Lữ Trọng này vốn là nằm vùng Bạch Liên giáo ở Nam Kinh, bao nhiêu năm rồi thủy chung phụ trách liên lạc triều đình, bây giờ có một cơ hội thiên đại gặp được đương kim Càn Long Hoàng Thượng như vậy, vậy hắn không muốn bỏ qua! Chỉ thấy hắn đi lên trước một bước, dập đầu nói: “Hoàng Thượng, về chuyện Bạch Liên giáo, thảo dân hy vọng Hoàng Thượng có thể sớm ra phương án giải quyết! -- Bạch Liên giáo từ khi Đại Thanh khai quốc tới nay vẫn hoạt động thường xuyên, bây giờ thực lực đã lớn mạnh, mấy năm qua triều đình lấy "Tiêu diệt " làm đại lược, chính là hiện giờ mấy năm đã trôi qua, triều đình hao phí lượng lớn nhân lực vật lực, nhưng Bạch Liên giáo chẳng những không bị tiêu diệt, ngược lại còn làm cho lực lượng bọn họ càng lúc càng lớn, cứ như vậy, cuối cùng sẽ thành tâm phúc họa lớn của triều đình!”
Càn Long vừa nghe liền biết sự tình có chút không đúng, vừa rồi hắn nghĩ đến Lữ Trọng là bằng hữu của Hòa Thân, bây giờ xem ra người này vô cùng có khả năng liên quan đến Bạch Liên giáo, dựa vào cơ hội lần này gặp mặt mình muốn làm cho triều đình thay đổi phương lược với Bạch Liên giáo, đây thật sự là người si nói mộng! Càn Long cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ: “Thật sự là rất buồn cười, quân quốc đại sự trọng đại như thế, chính là các đại thần quân cơ ở Bắc Kinh cũng không dám nói chuyện cùng trẫm như vậy, ngươi là một lão nhân lai lịch không rõ cũng muốn tham dự quân quốc đại sự, chẳng phải là si tâm vọng tưởng! -- Cũng được, tiếp theo cơ hội này, trẫm sẽ nói ý nghĩ của mình, đánh mất si tâm vọng tưởng của Bạch Liên giáo, thuận tiện cũng gõ sơn chấn hổ, làm cho này Hòa Thân hiểu được hậu quả đối nghịch cùng triều đình!”
Nghĩ đến đây, Càn Long từ trên ghế đứng lên, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó cười trấn định, âm trầm hữu lực nói: “Trẫm đăng đại bảo tới nay, thành tựu thập toàn võ công, thu hồi ranh giới mảng lớn; tám lần miễn thuế ruộng, đó chính là mấy vạn vạn lượng bạc trắng;-- Có tham quan phải giết, có tù oan tất cứu, có thiên tai tất cứu, chính là còn có một người si mê không tỉnh muốc phản Thanh phục Minh, cùng trẫm đối nghịch, cùng Đại Thanh đối nghịch! Minh triều kia thì có gì tốt, hoàng đế một người so với một người ngu ngốc, tham quan khắp nơi, chiến loạn không ngừng, dân chúng sinh linh ca thán! Nếu có một ngày muốn bắt được giáo chủ Bạch Liên giáo, trẫm thật muốn hỏi hắn một chút, rốt cuộc là hắn muốn làm hoàng đế, hay là thật muốn trở lại Minh triều làm cho dân chúng đều được qua những ngày tốt đẹp? Bây giờ chiến sự biên cương đã sắp đã xong, tiếp theo trẫm sẽ tập trung tinh lực giải quyết chuyện Bạch Liên giáo!”
Lữ Trọng lớn tiếng nói: “Hoàng Thượng, giáo chủ Bạch Liên giáo cũng muốn gặp Hoàng Thượng...”
Lời nói của hắn còn chưa nói xong liền có một tiếng gào to của Càn Long ngắt lại: “Lớn mật, quốc sự trọng đại như thế có ngươi nói xen vào, trẫm thấy ngươi chính là phản tặc Bạch Liên giáo! -- Hòa Thân, bắt Lữ Trọng lại cho trẫm!”
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----