Hòa Thân - Lạc Nguyệt Thiển

Chương 12




Em ấy rất tuyệt.

“Anh chọc giận gã rồi.”

_

Việc đánh dấu tạm thời đã phần nào làm giảm đi cơn nóng do cơn động dục mang tới, không biết là do hiệu quả của thuốc ức chế hiệu quả hay Alpha. Nhưng chỉ sợ với tình trạng này của Ivan, e là không trụ nổi tới một ngày.

Dean mặc quần áo lại cho Ivan, xác nhận Ivan có thể gặp người khác nên bắt đầu mở lại bảng liên kết thông tin.

Giọng nói của bộ trưởng nọ đúng lúc truyền đến: “Điện hạ, chúng ta đang đến rất gần."

Dean quay đầu nhìn Ivan, đột nhiên nói: “Nói cho quân địch, Ivan đang ở trên cơ giáp của ta.”

“Bọn họ yêu cầu kết nối video…”

“Được.”

Sau khi kết nối video, Dean nhìn thấy một gương mặt trung niên có vài nét tương đồng với Ivan, khóe mắt đã có kha khá nếp nhăn, không thể nghi ngờ đó chính là gã Louis. Sự thù địch của hắn lập tức tăng vọt, nhưng khóe miệng lại nhếch lên đầy khiêu khích, thậm chí còn cố tình gọi một tiếng: “Rất vui được gặp, chú Louis.”

Louis nhíu mày, hiển nhiên không hiểu Dean đang nói cái gì, gã chỉ hỏi: “Ivan ở đâu?”

Dean mỉm cười, điều khiển màn hình thay đổi phương hướng về phía Ivan đang ngồi. Ivan nghiêng mặt, dựa vào lưng ghế ngủ rồi, gã nhíu mày, thật khó để xem nhẹ tình trạng quần áo nhăn nhúm trên người đối phương, mặt cậu ửng hồng, trên cổ còn hiện rõ hai dấu răng, bộ dạng giống hệt như vừa chuyện mờ ám xong.

Louis vừa nhìn thấy cảnh này, quả nhiên giận dữ hét lên: “Khốn kiếp! Ngươi đã làm gì nó?”

“Chẳng qua ta chỉ làm một việc ngài vẫn luôn muốn làm mà thôi.” Khuôn mặt Dean tươi cười châm chọc, “Còn phải cảm ơn ngài nữa nhỉ, em ấy rất tuyệt…”

“Khốn kiếp ── Khốn kiếp ──! Mau trả nó lại cho ta ──!”

Nhưng Dean không muốn nghe Louis mắng chửi thêm nữa, lập tức tắt video, từ chối lời mời kết nối.

“Anh chọc giận gã rồi.” Cuộc trò chuyện giữa hai bên vừa kết thúc, Ivan liền mở to mắt, cậu không có khả năng diễn xuất giống như Dean nên chỉ đơn giản giả vờ ngủ. Nếu cậu giả dạng giống như bị bắt, có lẽ có thể khiến Louis xuống tay có điểm cố kỵ

“Đây không phải lúc ──” Dean còn chưa nói xong, nháy mắt liền thấy mũi pháo từ cơ giáp của quân địch thay đổi phương hướng chĩa thẳng vào hắn.

Thần sắc Dean trở nên nghiêm túc, hắn nở nụ cười, ẩn chứa sự tức giận: “Xem ra chú của em rất để ý đến em, bất luận thế nào cũng không muốn làm em tổn thương, một lòng muốn mang em trở về.”

Ivan nhỏ giọng oán giận nói: “Anh đừng xưng hô ghê tởm như thế.”

“Nhưng ta không vui, thực sự rất không vui.”

“Đừng như vậy, Dean. Anh biết mà… em là của ngươi.” Ivan không giỏi nói những lời sến súa như thế này nên nghe có vẻ không được tự nhiên lắm, nhưng nó dường như lại có tác dụng trấn an cảm xúc nôn nóng của Dean.

Khuyết thiếu cảm giác an toàn là bởi bọn họ chưa tiến hành đánh dấu vĩnh viễn.

Dean hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, hắn quay đầu nhìn Ivan, người ấy cũng chậm rãi đi về phía hắn, bị hắn một phen kéo vào trong lòng ngực: “Em nói đúng, ghen tị cũng vô ích.”

Ivan sửng sốt một chút, mặt càng đỏ hơn.

Hết thảy đều tiến hành theo kế hoạch.

Dean điều khiển cơ giáp tách khỏi đoàn đội, quả nhiên lôi kéo được kẻ địch chuyển hướng đuổi theo bọn họ. Trước đó thế trận đã được binh bố hoàn toàn phát huy được tác dụng, rất nhiều cơ giáp nhỏ của địch vừa xông lên liền bị bọn họ bao quanh tiêu diệt.

Nhưng Louis cũng không cam lòng yếu thế, chỉ huy chiến hạm phóng ra đạn pháo công kích tất cả những kẻ gây trở ngại.

Trong lúc nhất thời tia lửa phóng ra liên tiếp, chiếu sáng sao trời.

Dean điều khiển cơ giáp chỉ là mồi nhử, hắn cố ý thoát ẩn thoắt hiện trước mặt Louis khiến gã tức giận.

Louis cuối cùng không kìm nén được, một mình lái cơ giáp đuổi theo.

Dean kiên nhẫn dụ gã xuất chiến, dẫn vào một vũ trụ hẻo lánh không có người.

Kế hoạch tuy rằng thuận lợi, nhưng đã tốn không ít thời gian, thuốc ức chế trên người Ivan bắt đầu mất dần hiệu lực, cơn nóng do cơn động dục bắt đầu lan tỏa toàn thân. Bác sĩ nói một ngày kì thực là quá nhiều, cơ bản cậu chịu đựng đến giờ phút này đã là cực hạn rồi.

Ivan không muốn làm Dean phân tâm nên tự nhốt mình ở khoang nghỉ ngơi. Nhưng hương vị của Omega lại quá mức mê người, từ từ thoát ra khỏi khe cửa chật hẹp.

Nếu trong tình huống bình thường, một mình Dean có thể dư sức đối phó với Louis, nhưng ngay lúc này hắn đang phải cố gắng tập trung, cực lực áp chế tình dục mãnh liệt. Hắn biết Louis rất giảo hoạt, công kích trực tiếp không có tác dụng vì gã né tránh rất nhanh, cứ duy trì tình trạng thế này càng lâu càng không ổn. Đầu óc vốn đang hỗn độn của hắn đột nhiên lóe sáng, hắn cố ý thả chậm thao tác, giả vờ như cơ giáp xảy ra vấn đề, cuối cùng dừng hết mọi công kích, hoàn toàn đứng yên bất động.

Louis cẩn thận đứng bên ngoài phạm vi công kích của Dean, ban đầu gã không dám hành động thiếu suy nghĩ, sau đó mới chậm rãi tiến lại gần. Gã thử phát động công kích một lần nữa, phát hiện Dean không hề đánh trả, lúc này mới tin rằng đối phương xảy ra vấn đề. Hơn nữa, Dean còn cố tình thả pheromone của Ivan ra bên ngoài, Louis chắc chắn bọn họ đang làm chuyện gì đó nên không thể đánh trả gã!

Louis quả nhiên phát điên, điều khiển cơ giáp lao thẳng về phía cơ giáp của Dean.

Đúng lúc này Dean đột nhiên hành động, nắm lấy cánh tay Louis, ngay lập tức ra đòn khiến gã không thể né tránh được.

Chỉ bằng hành động lỗ mãn của Louis, Dean có thể ngay lập tức giết chết gã. Nhưng hắn không làm như vậy, hắn muốn để Ivan tự mình quyết định, cũng muốn gã phải chịu tội trước tòa án, trả lại tất cả mọi thứ trong tay cho Ivan. Hắn chỉ phá hư cơ giáp của Louis, sau đó chặn lại mọi tuyến đường gã có thể chạy trốn, cuối cùng nhốt gã vào trong khoang điều khiển.

Dean mở hệ thống liên lạc gọi người tới mang Louis đi, cuộc trò chuyện này cơ hồ đã vắt cạn sự kiên nhẫn cuối cùng của hắn. Vừa kết nối, đầu dây bên kia chỉ kịp nghe thấy tiếng thở dốc thô nặng mà áp lực của Dean, lo lắng vội vàng hỏi: “Điện hạ, ngài và Ivan điện hạ vẫn ổn chứ?”

“Không có việc gì. Phái vài người canh chừng gã cho cẩn thận, tạm thời không cần làm phiền ta, mang Louis đi trước đi.”

“Đã rõ.”

Sau khi tắt hệ thống liên lạc, Dean vội vàng tiến vào khoang nghỉ ngơi. Mọi việc cuối cùng đã kết thúc, từ giờ trở đi sẽ không còn ai quấy rầy đến bọn họ được nữa.