Hỏa Táng Tràng, Thỉnh Tránh Ra (Tự Ăn Quả Đắng? Biến Cmn Đi!)

Chương 47: Ngoại truyện: Dưới ánh pháo hoa




Dịch: Mặc Thủy

“Cảm tạ ngài dù bận rộn trăm bề cũng vẫn dành chút thời gian quý báu để đột kích hạng mục mới trong công ty cũ của mình.”

Dương Xuân Hoa nói khá là bất lực trong điện thoại.

“Thật ra tôi cũng không ngờ đến chuyện này.” Trần Trữ Ý tựa vào cửa xe. Lúc này bánh xe của anh đang mắc kẹt trong vũng bùn, “Tôi chỉ định thử một game cá nhân mới thôi, nhưng để xảy ra chuyện này chứng tỏ các cậu còn cần cố gắng thêm đấy.”

Đã 4 năm trôi qua kể từ ngày Trần Trữ Ý tuyên bố từ chức. Năm đầu tiên, Trần Trữ Ý và Thẩm Bình ra ngoài dạo chơi một vòng, về nhà một thời gian rồi quyết định tiếp tục đi để trải nghiệm cuộc sống, cứ từ từ mà đi, không cần vội vàng.

Cũng trong thời gian này, vì Trần Trữ Ý nghỉ ngơi đủ rồi, anh bắt đầu thử tự mình tạo ra vài trò chơi nhỏ. Quá trình làm rất chậm, vì anh chẳng bị ai thúc giục anh, cũng không cần phải báo cáo với ai, đồng thời còn không thiếu tiền. Cách đây không lâu, trò chơi được ra mắt, vừa hay đụng độ với một game nhỏ của Thiên Trữ Tech.

Thế thì cũng thôi, đằng nào game do Trần Trữ Ý viết còn có xu hướng chiếm ưu thế hơn của Thiên Trữ, kết quả này khiến mọi người đều phải dở khóc dở cười.

“Không ra được nữa, tôi gọi vài người đến kéo xe vậy.” Thẩm Bình nhìn quanh một vòng, phát hiện hai người không có cách nào đẩy xe lên.

Anh đến gần mới thấy Trần Trữ Ý chưa bỏ điện thoại xuống, bèn hỏi: “Đang nói chuyện với ai thế?”

“Dương Xuân Hoa.” Trần Trữ Ý đưa di động cho Thẩm Bình.

Những năm gần đây, Trần Trữ Ý nghiên cứu game của riêng mình, Thẩm Bình cũng không nhàn hạ. Anh đã sáng chế ra khá nhiều thứ mới mẻ, sau đó bán toàn bộ cho nhà họ Thẩm. Trần Trữ Ý cười anh dù thoát khỏi gia tộc cũng vẫn không thoát kiếp làm công cho nhà họ Thẩm.

“Dương Xuân Hoa, Lili ở nhà cậu thế nào rồi?” Thẩm Bình ngồi lên nắp capô xe, tán chuyện với Dương Xuân Hoa.

Lili được chuyển sang cho Dương Xuân Hoa nuôi, hàng ngày đi làm, cô sẽ dẫn nó lên công ty.

Văn phòng của Trần Trữ Ý vẫn còn trong công ty, Dương Xuân Hoa lên nhận chức nhưng không dùng văn phòng CEO cũ, mà giữ nguyên nó. Giải thích theo cách của cô là dùng để kỷ niệm Trần Trữ Ý, nhưng bản thân anh lại không thích thế, cứ như anh chết rồi ấy.

Đang lúc nói chuyện, người mà Thẩm Bình gọi đã đến, anh vội vàng nhảy xuống khỏi xe, chào tạm biệt Dương Xuân Hoa rồi đứng cạnh Trần Trữ Ý.

Hai người đứng một lúc thấy nhàm chán, Thẩm Bình đột nhiên nhớ ra một việc: “Ấy mà, Vệ Tư Bạch được thả ra rồi nhỉ?”

“Đúng.” Trần Trữ Ý gật đầu, “Nhưng vì hắn có ‘vấn đề tâm thần’ nên đã bị người nhà đưa vào bệnh viện tâm thần.”

Vệ Tư Bạch được thả ra, quả thật không còn bình thường nữa, khi đó chuyện Trần Trữ Ý vứt bỏ công ty, dẫn Thẩm Bình chạy mất không chỉ gây ảnh hưởng đến một mình Cao An Thời.

Cao An Thời đã bị xử tử từ lâu rồi, còn Vệ Tư Bạch không có năng lực gì, nhà họ Thẩm cũng khá cảnh giác với động thái từ phía hắn.

Vệ Tư Bạch đã thật sự sụp đổ, hắn không còn tự lừa mình rằng Trần Trữ Ý và Thẩm Bình đến với nhau vì lợi ích thương mại, thế nên hắn dường như mất hẳn sức sống, khi điều trị cũng khá ngoan ngoãn.

Có lẽ sau này Vệ Tư Bạch sẽ khỏe lại, có thể hắn sẽ tìm được hạnh phúc riêng cho mình, nhưng cuộc đồi của Vệ Tư Bạch và Trần Trữ Ý không còn cơ hội để giao nhau nữa.

Chiếc xe được cứu lên rồi, nhưng cũng đã hỏng, phải đưa đi sửa. Hai người đành phải đi nhờ xe của công ty cứu hộ về thành phố gần đó, đưa xe đi sửa và tìm một khách sạn để ở tạm.

Trần Trữ Ý định làm vài việc riêng của mình, ví dụ như viết thêm game nữa, nhưng anh phát hiện ra tối nay có biểu diễn pháo hoa, thế là Trần Trữ Ý chuẩn bị kéo Thẩm Bình đi chơi.

Thẩm Bình đương nhiên là rất vui, tuy anh không biết rõ hoạt động bắn pháo hoa là làm gì.

Hai người tay trong tay đi bộ đến địa điểm tổ chức, giữa đường mua hai cây kem.

Có điều đi dạo một đoạn thì cả hai từ bỏ, vì họ phát hiện ra nơi này quá đông người, trong khi họ lại không thích chen chúc, thế nên phải tìm một băng ghế để ngồi lại.

“Tôi cảm thấy ngồi ở góc độ này cũng thấy được.” Thẩm Bình vừa nói vừa gật đầu.

Trần Trữ Ý thì không quan tâm lắm, anh chỉ muốn tìm một cái cớ để kéo Thẩm Bình ra ngoài đi dạo với mình thôi.

Trần Trữ Ý dựa hẳn người lên Thẩm Bình, như mỗi lần ngồi trên sô pha với nhau, thậm chí còn ngáp dài.

“Cậu có vẻ không được hứng thú lắm.” Thẩm Bình nhìn sang Trần Trữ Ý.

Trần Trữ Ýthở dài: “Tôi không có hứng thú với hầu hết mọi việc. Lát nữa có pháo hoa thì gọi tôi.” Dứt lời, Trần Trữ Ý định ngắm mắt ngủ một giấc, nhưng chưa nhắm hẳn mắt vào thì Thẩm Bình đã dựng anh dậy.

“Nhìn bên kia kìa.” Thẩm Bình thì thầm bên tai Trần Trữ Ý, nhẹ nhàng xoay đầu anh sang một hướng khác.

Trên ghế đá bên cạnh họ, có hai cụ già, cả hai đều cầm kem, giống như Trần Trữ Ý và Thẩm Bình vừa đi mua bên đường vậy. Hai cụ vừa chống dậy vừa ăn kem, nói chuyện vui vẻ, cười nhăn cả mặt.

Thẩm Bình nhỏ giọng hỏi: “Cậu thấy sau này khi chúng ta già rồi, có phải cũng sẽ thế không?”

“Không biết, nhưng tôi chắc chắn mình già đi cũng vẫn đẹp trai hơn họ. Cái kiểu mấy anh già, thời gian lắng đọng, vậy mới càng quyến rũ.” Trần Trữ Ý tự khen mình hết sức nghiêm túc. Đam Mỹ Hài

Thẩm Bình: “Có phải cậu… hơi tự kỷ quá đà không đấy.”

Trần Trữ Ý ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Thẩm Bình.

Bốn năm, không thể thiếu sự thay đổi được, thời gian đi qua thật sự để lại dấu vết của nó. Trần Trữ Ý thật sự là mẫu người tuổi càng cao thì càng đẹp.

Thời cấp 3, Trần Trữ Ý nên được miêu tả bằng từ “xinh đẹp” mới chính xác, rồi đến khi trưởng thành hẳn, anh trở thành một doanh nhân lạnh nhạt và tinh tế.

Trần Trữ Ý của bây giờ có thêm một chút dịu dàng trong khí chất của mình, khá mâu thuẫn, nhưng điều này lại càng khiến anh thu hút ánh nhìn của người khác hơn.

Thẩm Bình xoa mặt Trần Trữ Ý: “Đúng là rất đẹp trai.”

“Vậy để tôi dựa một lát.” Trần Trữ Ý nhắm mắt lại.

Anh không định ngủ, chỉ là thích dựa vào người Thẩm Bình.

Hai cụ già trên ghế bên cạnh đang tán gẫu bằng tiếng địa phương, nói rất vui vẻ.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Trần Trữ Ý không còn nghe thấy gì nữa, vì Thẩm Bình đã bịt tai giúp anh.

“Cậu nghỉ một lát đi, hôm qua đã lái xe cả ngày rồi.” Hai người họ thay phiên nhau lái xe, đoạn đường trước khi kẹt vào vũng bùn là do Trần Trữ Ý phụ trách, “Lát nữa tôi gọi dậy.”

Thẩm Bình dời đầu của Trần Trữ Ý xuống đùi mình.

Hai người đàn ông có hành vi thân mật như thế rất dễ gây chú ý, đặc biệt là khi cả hai đều đẹp trai, chẳng qua là người trong cuộc không để tâm đến điều này.

Thẩm Bình muốn Trần Trữ Ý nghỉ ngơi một lát.

Trần Trữ Ý vốn chỉ định thả lỏng một chút, nghe Thẩm Bình nói thế thì thật sự thấy buồn ngủ.

Anh ngủ thiếp đi, anh biết mình có thể yên tâm ngủ say, là vì có người mình yêu canh chừng bên cạnh.

Mỗi lần mở mắt ra, anh đều có thể nhìn thấy người kia.

Lần tiếp theo tỉnh dậy, người anh yêu đang cúi đầu gọi anh dậy, tựa như đang định trao cho anh một nụ hôn dưới ánh pháo hoa.

~*~

HẾT