Hỏa Táng Tràng, Thỉnh Tránh Ra (Tự Ăn Quả Đắng? Biến Cmn Đi!)

Chương 27: Người nhà với nhau




Bút rơi xuống bàn đánh cạch. Cao An Thời lại nhặt nó lên. Lão đang nói chuyện điện thoại với Bách An.

Rõ ràng là Bách An không giữ bình tĩnh được, gần đây dư luận càng lúc càng phản ứng dữ dội, lửa cháy đến tận đầu bọn họ, tuy chưa tổn thất đến nền móng nhưng vẫn không thể bỏ qua được.

Thế nhưng, người sốt ruột chỉ có Bách An, còn Cao An Thời vẫn rất rảnh rỗi.

Nghe Bách An oán trách, Cao An Thời nhún vai, bất kể người đầu kia không nhìn thấy: “Chờ qua thời gian này, chỉ cần không có bằng chứng thì sẽ không sao hết.”

Bách An cảm thán Trần Trữ Ý là kẻ đa nghi, thành công như ngày hôm nay chỉ là do may mắn. Cao An Thời nghe vậy bật cười: “Vì chúng ta ra tay trước, như vậy chứng tỏ hắn rất nhạy bén, còn chuyện may mắn…”

“Mày đang ghen tị với hắn, nhưng mày lại không có những trải nghiệm như vậy.” Cao An Thời bổ sung, “Nói một cách nghiêm khắc thì mày không có tư cách.”

Bất kể bề ngoài Trần Trữ Ý dịu dàng đến đâu, lịch thiệp thế nào, thì về bản chất vẫn là một con “sói đầu đàn”. Con đường dưới chân hắn là do đánh giết mà ra.

Cũng giống Cao An Thời khi còn trẻ vậy.

Cao An Thời hiểu suy nghĩ của Trần Trữ Ý. Điều này là đương nhiên, vì lão cũng từng là người như vậy: gia cảnh bần hàn, cố gắng phấn đấu để chứng minh mình không kém bất cứ ai, để thấy rằng mình có thể xây dựng nên một mảnh trời riêng cho bản thân trong thế giới này.

Lão đã thành công, Trần Trữ Ý cũng vậy.

Đôi khi, Cao An Thời thấy Trần Trữ Ý cũng như chính mình trong quá khứ, chỉ có điều “bản thân” này dường như ôm lòng tự tôn khá lớn, ít nhất cũng vẫn còn giữ tiêu chuẩn đạo đức. Nhưng tóm lại, hai người họ không có khác biệt nào quá lớn.

Cao An Thời thật sự khâm phục Trần Trữ Ý khi có thể kiên trì đến bây giờ, nhưng thế giới này chỉ cần một người như thế là đủ.

Ở đầu kia, Bách An đang định nói tiếp thì có tiếng động loạt xoạt vang lên. Bách An kêu lên một tiếng nghe rất căng thẳng: “Cô.”

Cao An Thời nhướn mày.

Cô của Bách An cũng chính là người vợ đầu tiên của lão.

Hai người đã bên nhau từ thời còn hai bàn tay trắng, cùng nhau cố gắng phấn đấu, nhưng sau cùng vẫn không thể đi cùng nhau đến cuối đường. Trước khi công ty được gây dựng, hai người họ đã chia tay.

Suy cho cùng là vì Cao An Thời không thích hợp làm người của gia đình. Lão thật lòng yêu thích người vợ đầu, nhưng hiển nhiên, có những thứ quan trọng hơn người thân. Mà đối phương lại không thể chấp nhận một cuộc hôn nhân như thế, nên chia tay rất dứt khoát.

Người được Bách An gọi bằng cô đang cau mày, bà ta nhìn bàn tay giấu sau lưng gã, bất lực lắc đầu: “Cô đã nói đám trẻ bọn cháu tốt nhất đừng có giao du với Cao An Thời.”

Bà ta đến nhà cũng là vì nghe nói đến chuyện mà Cao An Thời và Bách An đã gây ra, đồng thời cũng để bày tỏ sự bất mãn với đứa cháu này. Suy cho cùng, bất kể gia đình bọn họ làm ăn khấm khá, nhưng vẫn không thể so sánh với lão được, khoảng cách như trên trời và dưới đất. Bọn họ muốn dựa dẫm vào Cao An Thời, nhưng chẳng ai biết lão đang nghĩ gì. Cao An Thời rất nguy hiểm, ít nhất thì người đã từng chung chăn gối như bà hiểu rõ lão là người không quan tâm đến tình cảm.

Dù là tình yêu hay tình thân cũng đều không có vị trí quan trọng trong lòng lão.

Sau khi bà ta xuất hiện, Cao An Thời cũng không nghe tiếp nữa mà trực tiếp cúp máy. Lão biết rõ Bách An sẽ tốn thời gian để lấp liếm với người cô này, mà cha của Bách An cũng chẳng khác gì.

Cao An Thời lại thử dựng chiếc bút trong tay lên, lần này thì lão thành công.

Cao An Thời cười, sau đó cầm bút về.

Người như lão không phù hợp với gia đình, vì điều lão quan tâm chỉ có công ty. Theo lý thuyết, nửa kia ngoan ngoãn rất thích hợp với lão, nhất là loại bảo sao nghe vậy. Trên thực tế, Cao An Thời cũng có thể tìm được người như thế, nhưng lão lại không thích thú cho lắm.

Lão cho rằng bản tính của Trần Trữ Ý hẳn là không khác mình.



Một tuần sau khi anh hai nhà họ Thẩm báo sẽ đến thăm, Thẩm Bình và Trần Trữ Ý ra sân bay đón người.

Anh của Thẩm Bình là một người đàn ông đứng tuổi rất có sức hút, mặc dù anh ta đã sắp 40 tuổi, cũng không cố ý ăn mặc trẻ trung, nhưng vẫn hút mắt người qua đường bởi khí chất lắng đọng theo thời gian. Ngoài ra, gương mặt cũng góp phần giúp anh của Thẩm Bình toát ra vẻ trưởng thành tinh anh.

Bên cạnh anh ta, chị dâu cũng rất được chú ý, bởi vì được chăm chút cẩn thận, trông chị không quá 30 tuổi.

“Chị dâu!” Thẩm Bình nhiệt tình chào hỏi, bắt tay chị dâu, sau đó ôm một cái, còn anh hai mình thì không thèm liếc được cái nào.

“Cậu Trần.” Người kia không để ý thái độ lạnh nhạt của em trai, mà giơ tay về phía Trần Trữ Ý.

Giọng nói của anh ta trầm thấp, nghe rất bắt tai. Tuy trong mắt Thẩm Bình thì anh trai mình chỉ đang vờ vịt, nhưng không thể không thừa nhận rằng nếu anh ta muốn là có thể toát ra vẻ “người lớn rất đáng tin”.

Vì vậy, Thẩm Bình càng thấy khó chịu.

Trần Trữ Ý huých nhẹ Thẩm Bình một cái, sau đó giơ tay ra với anh trai Thẩm Bình, hai người nghiêm túc bắt tay như đối tác làm ăn. Trần Trữ Ý gật đầu nói: “Hy vọng anh Thẩm Phục ở đây vui vẻ.”

“Đúng vậy.” Thẩm Bình phụ họa, “Nhớ ở chung vui vẻ với em trai đã bị ổng kéo vào danh sách đen.”

Thẩm Phục bất đắc dĩ nhìn Thẩm Bình, còn chị dâu thì cười nói: “Tiểu Bình, em không thích gặp anh chị à?”

“Làm gì có chuyện đó.” Thẩm Bình lập tức lắc đầu, “Đương nhiên là em rất hoan nghênh chị đến chơi. Chị đi theo anh hai em mới là vất vả.” Câu chuyện đến đây là hết.

“Thẩm Bình.” Trần Trữ Ý nhíu mày nhìn Thẩm Bình, đối phương hết cách, đành phải nói thêm: “Cũng hoan nghênh anh hai.”

Nếu thời gian và địa điểm hiện giờ thích hợp, Thẩm Phục chắc chắn sẽ cười vào mũi thằng em mình, ha ha! Thằng nhóc này cũng có ngày hôm nay? Đây chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn chứ còn gì nữa.

Nhóm người hàn huyên một lát rồi chuẩn bị lên xe.

Lần này có tài xế lái xe, Thẩm Bình rất tự nhiên mở cửa ghế phó lái cho Trần Trữ Ý để anh ngồi vào.

Vì Trần Trữ Ý không quá thân thiết với vợ chồng Thẩm Phục, nếu ngồi cùng dưới ghế sau thì sẽ không được tự nhiên.

Chị dâu Thẩm Bình thấy vậy thì nhướn mày, sau đó nhìn sang Thẩm Phục.

“Xem ra cả hai chung sống rất ổn.” Thẩm Phục cho rằng mình đã hiểu ý vợ, “Được rồi, chúng ta lên xe thôi.”

Nói rồi, anh mở cửa xe, tự mình trèo lên. Sau đó phát hiện ra vợ mình không ngồi vào, Thẩm Phục mới thò đầu nhìn ra: “Sao không vào?” Tiếp đến, anh ta còn vỗ lên chỗ cạnh mình.

Chị dâu: “Không có gì…”

Sau khi mọi người lên xe hết, Thẩm Phục lại nói: “Không ngờ cuối cùng cậu Trần lại đến với thằng em của tôi, thằng nhóc này không đáng tin chút nào, cậu Trần thông cảm cho.”

Thẩm Phục cho rằng em trai mình có suy nghĩ quá đặc biệt, chẳng biết trong đầu có gì. Anh cảm thấy Trần Trữ Ý đến với Thẩm Bình là một điều rất thần kỳ, nhưng nếu đã quyết định ở cùng nhau, thì anh cũng hy vọng em mình có thể nắm bắt cơ hội này, tránh cho cuối cùng lại tan vỡ.

“Rất đáng tin.” Trần Trữ Ý lên tiếng, “Có lẽ là suy nghĩ hơi khác lạ, nhưng cậu ấy đúng là người rất đáng tin, cũng giúp đỡ tôi rất nhiều.”

“À, vậy thì tốt.” Thẩm Phục mỉm cười gật đầu, nhưng trong đầu thì đang lặp lại những gì Trần Trữ Ý vừa nói, cảm thấy không giống em mình lắm. Hoặc cũng có thể em trai anh đứng trước Trần Trữ Ý thì mang mặt nạ khác khi ở cùng mình?

“Sao hai người lại quyết định đến với nhau?” Chị dâu đột nhiên hỏi, “Cậu Trần và Tiểu Thẩm cũng làm bạn mười mấy năm rồi nhỉ.”

Thẩm Bình chỉ sợ bị lộ, không dám trả lời. Còn Trần Trữ Ý thì nói rất tự nhiên: “Đúng là đã quen biết rất lâu, nhưng chúng tôi trong quá khứ lại không hợp nhau.”

“Cả tôi và Thẩm Bình khi đó đều chưa chuẩn bị kỹ lưỡng, đến với nhau sớm chưa chắc đã là việc tốt.” Trần Trữ Ý nói rất chậm, “Tôi cho rằng tuổi tác bây giờ vừa vặn, cả hai đều đã trưởng thành, có thể chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, không phải sao?”

Chị dâu nghe xong hơi ngỡ ngàng, im lặng một lát rồi hỏi tiếp: “Sao lại phát hiện ra thích nhau thế?”

“Tự nhiên thế thôi.” Trần Trữ Ý nhìn gương mặt Thẩm Bình thông qua kính chiếu hậu. Thẩm Bình bây giờ có vẻ như đầu óc trống rỗng cả rồi.

“Không cần phải cố ý đi tìm tòi, mà là dần dần nhận ra, à, thì ra tôi thích cậu ấy.” Giọng nói của Trần Trữ Ý rất nhẹ, nghe đặc biệt dịu dàng, đến nỗi Thẩm Bình thấp thỏm lo âu.

Anh nhìn chằm chằm Trần Trữ Ý. Vừa rồi Trần Trữ Ý nói vậy chỉ để qua mắt anh hai sao?! Sao mà… nghe cứ như thật thế nhỉ?!

Lúc này, chị dâu đã dựa vào vai Thẩm Phục, cảm khái: “Thật lãng mạn.”

“Cũng tâm được.” Thẩm Phục đổi đề tài: “Vậy hai người định khi nào kết hôn?”

“Khụ khục khục!” Thẩm Bình ho như điên. Trần Trữ Ý thì hơi bất ngờ.

Còn chị dâu thì vỗ nhẹ lên ngực Thẩm Phục: “Anh nói gì thế! Người ta vừa mới bắt đầu yêu đương mà.”

“À.” Thẩm Phục hiểu ra, “Thế hai người định yêu bao lâu thì kết hôn?”

Thẩm Phục lại bị vợ đánh thêm cho một cái, lần này thì anh ta không hiểu thật: “Sao thế? Anh nói vậy có vấn đề gì?”

Trần Trữ Ý: …

Trước kia khi hợp tác với anh hai Thẩm Bình, anh vẫn cho rằng ấn tượng đầu tiên mà Thẩm Phục mang đến cho người khác là đáng tin, có năng lực. Nhưng Trần Trữ Ý không nghĩ Thẩm Phục lại, ừm, thẳng thắn như vậy.

“Tôi và vợ tôi là thế mà, tôi thích cô ấy, cô ấy cũng thích tôi, thế là cưới luôn.” Thẩm Phục nói, “Tôi không bao giờ vòng vo, tôi có thể thấy được Thẩm Bình thật lòng thích cậu Trần, cậu xem bây giờ nó không chỉ đỏ mặt mà cả người đều đỏ rồi…”

Thẩm Bình bất thình lình bịt miệng Thẩm Phục, đối phương chỉ có thể ừm ừm à à, đồng thời vùng vẫy.

“Đừng bịt quá lâu, đừng làm đau anh em chứ.” Chị dâu sốt ruột nói, nhưng tay vẫn rút điện thoại ra chụp hình.

Trần Trữ Ý quay đầu lại nhìn, vừa đúng lúc chạm mắt Thẩm Bình.

Thẩm Bình thì đang nhớ lại những gì Trần Trữ Ý vừa nói, thế là giật mình càng dùng sức hơn.

“Ưm ứm ưm!” Thẩm Phục vùng vẫy dữ dội hơn.

“Anh hai! Ấy ấy! Chú ý anh hai em!” Chị dâu không bình thản nữa, dù rằng vẫn không chịu bỏ điện thoại xuống.

Trần Trữ Ý không kìm được cảm thán: “Quan hệ gia đình của mọi người đúng là thân thiết mà.”