Ở đời tốt nhất là nên tập khôn ngoan cẩn thận một chút, đừng nghe người này nói thành khẩn thì liền mủi lòng tin tưởng. Phí Anh nghiệm ra được điều này khi mà trong một đêm bị Diệp Châu đạp rớt xuống giường hai lần.
Hay cho câu yên tâm đi anh sẽ không đạp em xuống giường đâu. Phí Anh nằm dưới sàn lần thứ ba nghiến răng kèn kẹt, miệng lẩm bẩm lôi cả họ hàng Diệp Châu ra hỏi thăm một lượt. Nhìn thấy kẻ trơ tráo kia đang sung sướng dang chân dang tay thoải mái thì bắt đầu ghi thù. Cậu tiến đến cầm điều hòa giảm nhiệt độ xuống thật thấp còn mình thì ung dung đem chăn ấm quấn thành một cục dưới chân giường. Như thế này là tốt nhất, không cần cố gắng leo lên lại chiếc giường bị dính lời nguyền đó. Cho dù có miễn cưỡng kiên trì thì cũng không có kết quả, sớm muộn cũng sẽ có lần thứ tư thứ năm tiếp đất mà thôi. Lời nói ân cần của Lý Diệp Châu tuyệt đối đừng tin, đừng bao giờ tin vì hắn là đại ma đầu.
"Cho anh chết lạnh đi, ma đầu khốn nạn."
Phí Anh tuy nằm dưới sàn nhà thì có chút ấm ức nhưng tuyệt đối ấm áp. Cảm giác được ủ kén thế này đúng là thích hợp với trạch nam như cậu nên chả mấy chốc mà bắt đầu ngủ say. Quả nhiên oan gia thì cũng có cái lý lẽ của nó, người này được thì người kia đương nhiên mất mát. Diệp Châu ban đầu là ấp mình trong chăn ấm nên ngủ đến không màng trời đất, còn quên luôn cả lời hứa thành khẩn của mình. Hắn không bỏ thói quen ngủ hỗn là đạp người tứ tung nên bây giờ bị trời quả báo. Mắt vẫn không chịu mở mà môi răng đã va nhau cành cạch run lẩy bẩy. Hắn sắp chết lạnh nhưng vẫn lười biếng vô cùng, miễn cưỡng đem hai tay thò ra rồi lại thụt vào tìm kiếm chăn ấm của mình.
Quờ quạng một hồi không cảm nhận được có cái gì bên cạnh thì Diệp Châu bắt đầu lăn. Hắn lăn qua lăn lại cho ấm người nhưng vẫn không chịu mở mắt vì tuyệt đối không ý thức được mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình. Hắn lăn một hồi thì cũng lăn luôn xuống đất, mò mẫm một lúc hắn cũng tìm được bảo bối của mình, rất tự giác chui vào. Cảm nhận được sự ấm áp mình cần thì hắn trong giấc ngủ cũng rên hừ hừ thoải mái vô cùng.
Người ta nói gậy ông đập lưng ông cũng cấm có sai, sai ở đâu chứ ở đây thì không sai. Ban nãy vì muốn trừng phạt Diệp Châu mà Phí Anh không đắn đo hạ nhiệt độ xuống thấp nên bây giờ cả căn phòng đều là lạnh đến co cứng. Hai người lùng bùng trong chăn cuối cùng cũng dính chặt vào nhau. Phí Anh co quắp cả người cố gằng rúc thật sâu vào lòng Diệp Châu mà hưởng thụ. Cậu ở trong mơ còn cảm thán sâu sắc cảm giác này quả nhiên tốt.
Diệp Châu khi ngủ thì sẽ khó mà tỉnh được, cho dù là có lăn lộn gập ghềnh chỉ cần hắn ý thức được đây là nhà mình thì sẽ không có ý định tỉnh lại. Hắn ý thức được sự an toàn thì mặc ai nhào nặn cũng nhất định phải ngủ cho vừa lòng hắn. Vậy mà bây giờ lại có chút khác, lúc Phí Anh thu mình thành một mẩu nằm gọn trong lòng hắn thì dường như hắn không nhắm mắt nổi nữa. Hai mắt mơ màng mở ra rồi cứ như vậy nhìn cậu mặc sức tìm tư thế thoải mái mà dính vào người mình.
Ngủ cùng với Phí Anh không phải lần đầu, từ lúc nhỏ đã từng bao phen sứt đầu mẻ trán vì ngủ chung rồi. Nhưng kể từ khi Diệp Châu bắt đầu có cảm giác rung động với cậu thì đây là lần đầu tiên. Cũng là lần đầu tiên trong đời hắn không biết tay chân mình phải đặt vào đâu mới phải, cả người cứng ngắc nhưng vẫn không thể ngừng cảm thán người trong lòng minh dễ thương đến kì lạ. Hắn điên rồi, điên rồi nên năm lần bảy lượt cứ sinh ra cảm giác yêu thích như vậy.
"Lạnh quá..."
"Hử?"
Phí Anh lại cảm thấy lạnh mà gồng cứng cả người, chân bắt đầu cạ cạ tìm tìm. Diệp Châu nhắm thấy cậu đã ngủ say thì cũng liều mình một phen. Cứ giả vờ như vô tình thôi, mà mếu cậu phát hiện ra thì cứ giả chết ngủ say không biết gì là được. Trách ai bây giờ, có trách thì trách tự nhiên trời chuyển đông sớm như vậy. Hắn cho đến hiện tại vẫn không biết cậu đã cố tình giảm nhiệt độ để hại hắn mà ngang nhiên đổ lỗi cho ông trời. Ông trời vốn dĩ là bị oan nhưng hắn không bận tâm đâu.
"Trời với chả đất cứ như trêu ngươi vậy, lạnh chết con người ta!"
Diệp Châu thấy lý do này không còn gì thỏa đáng hơn nữa thì tự tin dang tay ra ôm gọn Phí Anh vào lòng. Chân hắn cũng không yên mà gác lên chân cậu, tổng thể giống như một bộ giáp triệt để bao bọc lấy một thứ bảo bối. Mới đầu hắn còn ngại sau đó thì bắt đầu cảm thấy rất thoải mái và hắn thích cảm giác này. Ôm được rồi thì hắn bắt đầu cảm thấy hơi nghiện nên cả người cứ lâng lâng. Hắn bây giờ chẳng còn thiết tha gì giấc ngủ nữa mà nửa đêm nhọc lòng suy nghĩ về những ý tham đang hình thành trong đầu hắn.
"Hay là thử hôn một cái được không nhỉ? Ừm một cái thôi..."
Diệp Châu quyết tâm sẽ không phụ lòng mình, lén lút hôn lên trán Phí Anh một cái. Hôn xong hắn lại cảm thấy mình giống như vừa mới làm đại sự gì đó ghê gớm lắm nên cứ bồn chồn không yên. Ban đầu chỉ nhủ lòng là hôn một cái ở trán nhưng bây giờ mắt lại tham lam hơn lí trí tự mình liếc xuống môi cậu. Lúc thấy miệng cậu cứ dập dìu trong lúc ngủ say thì một ý nghĩ xẹt qua trong đầu khiến hắn rùng mình.
"Không được...không được, Anh Anh lớn lên cùng mình làm thế này xấu hổ chết mất. Lỡ may nó biết thì làm cách nào cứu vãn danh dự đây? Nó sẽ giết mình, ông bà già sẽ giết mình, ba mẹ nó, thằng anh nó và cả anh của mình nữa. Tất cả rồi sẽ không tha cho mình, nhất là thằng Phí Dĩnh, nó sẽ nhai mình không còn khúc xương để kỉ niệm."
Ở nước Anh xa xôi, lúc này Phí Dĩnh đang ăn tối cùng với Diệp Phong và Văn Nhiệm mà liên tục hắt xì đến điên dại. Văn Nhiệm lúc này nhìn Diệp Phong không rõ ý tứ sau đó lại tiếp tục phần ăn của mình vì cô biết chắc chắn Diệp Phong sẽ lo lắng cho Phí Dĩnh.
"Chắc là bị cảm rồi, giữ ấm một chút!"
"Em biết rồi! Hai anh chị ăn tự nhiên đi."
"Chị Tiểu Nhiệm cũng phải giữ ấm nha không là anh Phong sẽ lo lắng đó."
Văn Nhiệm nhìn Phí Dĩnh sau đó lại nhìn đến Diệp Phòng mà cười nhẹ một cái đáp lời.
"Anh Phong tốt với chị lắm nên em không phải lo đâu, em sống một mình mới nên tự lo cho bản thân mình chứ anh Phng lo cho em còn hơn lo cho người yêu nữa. Chị sống với gia đình ổ bên này cho nên không có gì phải lo nghĩ nhiều cả."
"Ầy chị nói vậy không đúng đâu nha, chị mới là người quan trọng nhất với anh cả mà."
"Cái đó thì không biết được, để thới gian trả lời thôi."
Bỏ qua buổi tối ở nước Anh đi, lại quay về với thực tại. Diệp Châu hết nhắm mắt rồi lại mở mắt, nghĩ ra trăm ngàn lý do để thực hiện mưu đồ của mình. Hắn nôn nóng lắm rồi nhưng lại sợ nếu chuyện vỡ lỡ sẽ chết không toàn thây. Nếu có chết hắn cũng muốn tự tìm chết chứ không muốn bị người ta trừng phạt như tội nhânđược. Hắn đã quyết định từ bỏ rồi nhưng mà ông trời lại không cho hắn đường lui. Đang lúc hắn chuẩn bị nhắm mắt ngủ thì lại nghe tiếng Phí Anh rên hừ hừ. Đôi môi kia cứ vậy mà chu chu nhìn kiểu gì cũng ra một loại mời gọi. Nội tâm hắn gào thét dữ dội, hôn hay không hôn bây giờ không còn là câu hỏi nữa rồi.
"Đường Tăng người đã độ con bao nhiêu năm nay rồi, xin hãy thương xót một lần này nữa thôi."
Tâm thì gào thét chống cự sức hấp dẫn nhưng cả người Diệp Châu đã nhinh nhích xuống mặt đối mặt với Phí Anh. Hắn cầu nguyên cho có mà thôi vì hiện tại hắn bị gương mặt của cậu mê mẩn rồi. Hắn cúi đầu xuống, miệng không tự chủ hơi mím lại chuẩn bị gây án. Lý trí hắn vỡ nát, giống như một loại hành vi không tự củ được của một tên tội phạm, biết là sẽ chết nhưng vẫn cố chấp đạt được mới thỏa mãn.
"Một chút nữa thôi là chạm vào rồi, làm sao đây? Làm sao đây? Anh Anh...cái này là anh vô tình thôi, anh không cố ý đâu"
Ngay lúc Diệp Châu còn đang suy nghĩ có nên áp môi vào hay không thì Phí Anh tự mình động đậy. Cậu muốn dính sát thêm một chút cho đỡ lạnh nhưng hành động đó như giọt nước tràn ly, vừa hay chạm môi rồi. Này là hắn không hề cố ý, là ông trời cố tình để hai người có nụ hôn đầu với nhau. Môi chạm vào rồi thì tim hắn một phát nhảy lên tới cổ họng, nó đập bình bịch như sắp sửa vì nhanh quá mà chết tức tưởi.
Diệp Châu bắt đầu ù cả hai tai, hắn bây giờ chỉ tồn tại cảm giác ở trên môi Phí Anh. Cảm giác đó khiến hắn bắt đầu nảy sinh khao khát và thèm muốn. Chỉ kịp nhìn lại xem người trong lòng mình vẫn còn say ngủ, sau đó rất tự giác mà ngậm lấy phiến môi kia một lần nữa, thực sự không muốn rời.
Phí Anh trong cơn mơ ngủ cũng cảm giác được mình đang hôn nhưng là hôn ai thì không biết được. Đôi môi kia cứ như vậy trong giấc mơ của cậu dạo chơi một vòng quấn quýt rồi lại tách ra rồi lại quấn quýt khiến cậu có chút lưu luyến. Cánh tay nãy giờ vẫn co rút trong ngực Diệp Châu liền men theo cảm giác trong mơ mà từ từ vòng ra phía sau lưng anh ôm lấy để có thể tiếp tục cảm giác ban nãy. Cậu dịch dịch cái đầu về phía trước giống như một cột sóng tín hiệu. Ngay khi trên môi bắt đầu có cảm giác chạm vào một khối mềm mềm lại nóng bỏng thì cứ như vậy dính. Diệp Châu lúc đầu thấy cậu như vậy thì có hơi bất ngờ một chút sau đó cũng hiểu là chắc chắn cậu đang nhầm lẫn giữa mơ và thực cho nên cũng rất tình nguyện mà phối hợp. Nụ hôn này không phải là một kiều nồng cháy ướt át mà đơn giản chỉ là chạm vào rồi lưu luyến nhau không muốn dừng.
Chẳng biết qua bao lâu hai người vẫn cứ một tư thế ôm đối phương mặt dán chặt vào nhau không chừa một tấc da thịt thừa nào mà ngủ say. Nhưng cuộc đời có nhiều thứ không thể nói trước được, trên đời có người này thì cũng có người kia. Tối hôm trước còn ôm hôn nhưng đến sáng hôm sau khi Phí Anh lờ mờ tỉnh ngủ thì phát hiện Diệp Châu đang ôm mình. Lúc cậu mở mắt chỉ thấy toàn lông mi của hắn, mặt kê gần như vậy thật khiến người ta thất kinh. Hắn bằng cách nào lại nhảy xuống đây nằm cậu cũng không rõ. Một loạt câu hỏi cứ như tên lửa xẹt ngang qua đầu cậu nhưng không thể cho ra đáp án hoan chỉnh. Dĩ nhiên Phí Anh không cần câu trả lời hoàn chỉnh mà vung tay tát vào mặt hắn một phát như nổ lửa.
"Đệt mẹ! Sao lại ôm tôi hả? Còn dính cái mặt vào mặt tôi làm gì?"
Diệp Châu hoang mang tột độ vì không biết chuyện độn trời gì mà khiến Phí Anh trở nên như thế. Bản thân hắn cũng là vừa mới bị cậu bức tỉnh khi còn đang ngủ quên trời đất, cái tát vừa rồi cũng muốn đòi nửa cái mạng, mà hắn đang lúc còn mơ ngủ chưa nhớ ra được đêm qua mình đã làm chuyện hay ho gì.
"Sao em lại tát anh?"
Phí Anh không trả lời mà liếc xuống cổ áo ngủ của Diệp Châu đã mở ba nút khiến tâm phát hỏa. Cậu lại nhìn xuống áo mình cũng không không ngoại lệ bị tháo mở lả lơi thế kia thì hai mắt trợn trừng.
"À giỏi quá nhỉ? Hôm qua chết ở trên kia sao lại nhảy xuống đây? Đã vậy anh còn dám mở nút áo tôi. Anh...anh biến thái!"
"Anh không có..."
"Này thì không có..."
Phí Anh cầm luôn cả cái gối đập thẳng vào mặt Diệp Châu khiến hắn đang ngồi thanh minh với cậu liền ngã ngửa. Đập thôi còn chưa hả dạ cậu còn lao đến đè hắn ra đánh đến không ngẩng mặt lên được. Hôm qua vừa mới đánh nhau xong, cả mặt đều sưng tím lên hết cả bây giờ còn bị cậu không chừa đường sống hắn chỉ biết ôm đầu kêu la.
"Anh không có thật mà, hôm qua anh lạnh quá nên mới xuống đây nằm mà anh không cố ý...anh nói thật mà."
"Tôi không tin anh, tôi trước nay không bao giờ ngủ mà không cài nút áo đàng hoàng vì cớ gì sáng nay ngủ dậy liền bung đi mấy nút? Anh đừng bảo là tự tôi cởi ra nhé, tôi sẽ cắn chết anh!"
Diệp Châu bị đánh đến không ngẩng được mặt nhưng vẫn muốn rửa oan cho mình mà run run nói.
"Hôm qua là tự em cởi mà, là tự em cởi, em còn cởi áo của anh, đó là sự thật."
"Anh nói láo, anh làm còn chối. Anh thừa biết tôi rất ghét người khác tự ý đụng vào người mình anh còn cố tình làm vậy hả?"
"Anh nói thật, là em tự mình cởi mà."
Phí Anh không nhiều lời lại tiếp tục lao vào đánh cho hả giận. Diệp Châu bị cậu xuống tay như vậy thì cũng bắt đầu đau nhức liền không nhường nhịn mà dùng sức. Trong chớp mắt tình thế lật ngược, hai người cứ như vậy đè lên nhau, hai mắt nhìn đối phương chòng chọc. Phí Anh bị áp đảo bất ngờ thì nằm im bất động. Còn hắn ngay lúc đè lên cậu lại thấy phần cổ áo nơi ngực cậu bị bung ra lộ một mảng ngực trắng trắng non mịn thì nuốt nước bọt đánh ực một cái, mắt mất kiểm soát mà dán chạt vào nơi đó. Phí Anh theo tầm mắt anh liếc xuống thì thấy chiếc áo phản chủ của mình hớ hênh thế kia thì vừa giận vừa xấu hổ. Cậu không báo trước mà co đầu gối một phát ăn ngay vào căn mệnh của Diệp Châu. Một đòn này khiến hắn tái xanh cả mặt lật sang một bên ôm anh em của mình mà kêu đến khổ sở.
"Anh Anh, em hại chết anh rồi...đau quá!"
"Kệ mẹ anh!"
Phí Anh bỏ mặc Diệp Châu đang lăn lộn vì đau rồi mau chóng lấy bộ đồng phục hôm qua của mình vào nhà vệ sinh thay ra để về nhà. Lúc xong xuôi đi ngang qua chỗ anh đang nhăn nhó cậu ném luôn bộ quần áo ngủ hôm qua cậu mặc vào mặt anh, mặt thách thức.
"Này thì biến thái này...cho anh ngửi đấy, đồ khốn nạn!"
Nói xong Phí Anh mang cặp sách bỏ về, trước khi ra khỏi cửa phòng Diệp Châu còn cố tình quay lại đá cho anh thêm mấy phát ngay mông.
"Biết ngay là anh không thay đổi được đâu, chứng nào tật nấy. Anh mê gái chưa đủ giờ còn dám tìm cảm giác lạ trên người tôi. Tôi sẽ đem chuyện này nói với ba mẹ anh để xem họ xử anh thế nào, xem anh còn cái gì mà cãi nữa."
Diệp Châu im lặng nhìn Phí Anh, chẳng hiểu sao bây giờ hắn lại thấy bản thân mình thực sự bị cậu thao túng rồi. Cái gì cậu nói hắn cũng muốn nghe cả, gương mặt kia càng nhìn càng cảm thấy thương chết đi được. Nhất là sau đêm qua bọn họ hôn môi hắn càng thấy mình tầm này đã gần như hết thuốc chữa rồi. Cái gì mà bẻ cong người ta, hiện tại chính mình mới là người có vấn đề. Đợi cậu vừa đi khỏi hắn ôm mặt sưng của mình mà thở dốc, trong lòng cũng hoang mang nhưng có vẻ như hắn đã nhận ra được cảm xúc của mình. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại hắn vẫn không thể tin được là mình thua sớm như thế.
"Trên mạng dạy kiểu gì mà giờ tự bẻ luôn mình là sao? Anh Anh rốt cuộc đã bị mình bẻ chưa vậy?"
Ngày hôm đó Diệp Châu không đi học khiến tâm tình Phí Anh càng buồn bực. Cậu cứ ngờ ngợ nhớ ra hình như mình có hôn ai đó nhưng không biết là nằm mơ hay là thật. Nếu là nằm mơ thì cũng quá đáng sợ, còn nếu là thật thì...
"Không thể nào! Sao mình lại hôn anh ta được? Chắc chắn là mơ rồi đừng lo sợ, chỉ là mơ thôi."
Miệng thì trấn an nhưng mà hồn vía Phí Anh đều bay lên trời cả rồi. Cậu ngồi ngốc giữa hành lang đi bộ trong khuôn viên trường, trên đầu là một cây tử đằng tím không ngừng buông thõng xuống. Những cành hoa buông thả theo gió cứ thế thổi vào lòng cậu vài cánh hoa nhỏ. Cảnh tượng động lòng người như thế nhưng cậu lại thập phần ngứa mắt.
"Giờ nào rồi còn ngả ngớn bay hoa đầy mặt, tức chết tôi rồi!"
Vương Tử Tuyền đang chuẩn bị ra về thì thấy Phí Anh ngồi một mình ở đó nên cố tình tới gần hỏi han mấy câu.
"Hôm qua cảm ơn đã đưa tôi về nhà."
Người trước mặt là Vương Tử Tuyền khiến Phí Anh chút hụt hẫng nhưng vẫn tỏ ra rất ân cần mà trả lời.
"Không có gì! Đó là việc tôi nên làm mà."
Thấy Phí Anh buồn bực như vậy thì Vương Tử Tuyền cố tình nhắc tới Diệp Châu. Dù sao thì chuyện hôm qua Trần Kính Đằng bị Diệp Châu đánh khiến cô nuốt không trôi cục tức này. Nhân cơ hôi này khích bác cho hai người họ xích mích đấu đá nhau thì càng vui vẻ.
"Chuyện Diệp Châu ngày hôm qua đó, không nghĩ anh ta thật sự vô học như vậy. Kính Đằng đụng chạm gì tới anh ta mà ra tay tàn nhẫn như thế khiến anh ấy hôm nay không thể đi học được."
Phí Anh nghe mấy lời Tử Tuyền buột miệng nói ra thì mắt nheo nheo lại. Nghe giọng điệu kia thì có vẻ như cô và Trần Kính Đằng thực sự có quen nhau chứ không phải là người xa lạ.
"Chị với anh Kính Đằng có quen biết sao? Tôi nghe chị gọi tên anh ấy thân mật như vậy, cũng biết anh ấy hôm nay không thể đi học nữa."
Vương Tử tuyền biết mình nói hớ thì bắt đầu lung túng, cảm xúc không kìm được nên lại làm lộ sơ hở. Cái giá cho việc thích mạo hiểm và chơi đùa với tình cảm của người khác chính là sợ bị người ta nói trúng tim đen thế đấy.
"Không có! Tôi đâu có quen anh ấy đâu. Bởi vì hôm qua thấy bọn họ đánh nhau, hôm nay vô tình nghe được anh ấy không đi học. Cũng là lỗi tại Lý Diệp Châu hết, không ăn được thì đạp đổ, loại người như vậy tôi đây thực sự không thèm nhìn tới."
Phí Anh chẳng hiểu sao càng nghe Tử Tuyền nói thì càng cảm thấy khó chịu. Rõ ràng là cậu có thể tùy ý chửi Diệp Châu như vậy nhưng đổi là người khác chửi hắn thì cậu không thấy thoải mái chút nào.
"Chị đừng có đổ lỗi hết cho Diệp Châu như thế. Với lại hôm qua chẳng phải anh ta nói với chị là anh ta không theo đuổi chị nữa sao? Chị cứ nhắc mãi thế?"
"Cậu nói cái gì vậy? Còn bênh vực anh ta nữa là sao?"
Nghe Tử Tuyền nói thì Phí Anh bắt đầu cáu bẳn. Cậu còn chưa tính sổ hắn hết chuyện đêm hôm qua nên nghĩ tới lại có chút nhạy cảm.
"Ai nói với chị là tôi bênh vực hắn? Mà thôi! Tôi đi trước đây, không nói chuyện với chị nữa."
Vương Tử Tuyền nhìn theo bóng lưng Phí Anh thì cười ra nước mắt. Không nghĩ tới bản thân mình có ngày bị cả hai cái đuôi bơ đẹp lại còn tỏ thái độ lồi lõm như vậy.
"Hai người là một cặp à? Bệnh thần kinh cũng có thể lây cho nhau được thì đúng là ngu ngốc một đôi."
Phí Anh cứ ám ảnh với trí nhớ mơ hồ của mình, chỉ với thắc mắc là mơ hay thật thôi cũng khiến cậu bỏ luôn bữa tối. Cậu lăn lộn trên giường sau đó nghĩ ra cái gì đó liền chạy vào trong nhà vệ sinh đứng trước gương mà nhìn. Nhìn một lúc rồi từ từ chu môi ra hôn chính mình ở trong gương. Kết quả thu được không như mong muốn cậu thở dài, cảm giác rõ ràng không phải là như bây giờ.
"Không giống chút nào cả. Rốt cuộc là Diệp Châu có lừa mình không vậy? Lý nào mình tự cởi quần áo? Cảm giác mình hôn kia là thật hay mơ vậy? Làm cách nào kiểm chứng đây? Nếu mà hôn thật thì không lẽ nụ hôn đầu của mình lại rơi vào tay anh ta à? Phải làm sao đây?"
Phí Anh vò đầu bứt tai không suy nghĩ được gì thì nhận được một tin nhắn từ Diệp Châu.
Vừa thấy tin nhắn hiện lên cả người Phí Anh giống như bị nung cho nóng đỏ. Cái này cũng là vì cậu cứ mơ hồ nghĩ về cảm giác hôn thật thật giả giả kia mà tự mình đỏ mặt.
"Gặp cái quỷ gì, mặt dày như vậy mà còn ngênh ngang ra lệnh sao?"
Không thấy Diệp Châu nhắn lại Phí Anh lại cho rằng hắn cút về thật thì bắt đầu phát cáu.
"Nói anh cút anh liền cút, từ khi nào lại nghe lời thế? Đồ đểu!"
Phía ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Phí Anh đinh ninh là cô giúp việc lại muốn lên dọn phòng cho cậu thì chán nản mở cửa. Cửa vừa hé ra cậu ngay lập tức chết đứng, Diệp Châu hôm nay không một tiếng động mà mò lên tận đây tìm.
"Anh...anh lên đây làm gì? Tôi bảo anh đi về cơ mà, còn muốn ăn đòn nữa à?"
Diệp Châu không nói gì, trên tay vẫn như mấy hôm trước cầm một hộp giấy nhỏ, không cần nhìn cũng biết đó là món bánh dở tệ kia. Phí Anh liếc xuống hộp giấy nhỏ đó rồi làm vẻ mặt ghét bỏ mà nói.
"Gì nữa đây?"
"Cho anh vào một lát, anh nói mấy câu liền đi."
Thấy Diệp Châu như vậy thì Phí Anh cũng không làm khó dễ mà mở rộng cửa cho hắn vào. Từ đầu tới cuối thái độ vẫn cứ thở ơ và lạnh nhạt như thể bọn họ không phải cùng nhau lớn lên vậy.
"Anh có chuyện gì thì mau nói đi rồi về, tôi còn ngủ."
Diệp Châu giơ hộp giấy nhỏ trong tay đưa về phía Phí Anh rồi dùng vẻ mặt thành khẩn mà nói.
"Cho em..."
Phí Anh nhìn mà thở dài, người này dạo gần đây cứ thích làm ra mấy hành động chiều chuộng như thế này. Cậu hoài nghi không biết là Diệp Châu đã uống lộn thuộc gì mà cứ nhất định muốn đem cậu cưng chiều đến ớn lạnh như thế.
"Anh đừng có suốt ngày đưa tôi mấy cái bánh..."
"Mấy cái bánh đó đều là anh tự làm, là anh tự làm cho nên nó mới dở như vậy. Thực ra cũng không có tiệm nào dám bán nó đâu, người ăn nó cũng chỉ có một mình em."
Phí Anh nghe Diệp Châu thú nhận như vậy thì tự nhiên có chút vui vẻ, nhưng lý do vui vẻ là gì cậu cũng không rõ nữa. Chỉ biết rằng lời thú nhận này của hắn khiến cậu thực sự hài lòng nhưng lương tâm cậu bị chó tha rồi, vẫn muốn ghét bỏ hắn mới hả dạ.
"Làm không ngon cũng bắt tôi ăn, anh cũng lương thiện quá nhỉ."
Diệp Châu nghe xong lời trách móc này thì chỉ cười cười chứ không mồm mép như mọi ngày. Sự thay đổi khác thường của hắn lại khiến Phí Anh thấy lạ, lại còn thêm cảm giác tò mò.
"Anh đến đây chỉ muốn thú nhận vậy thôi à?"
"Không phải! Thực ra anh còn muốn nói chuyện sáng nay em nói anh đó. Anh không phải loại người như em nghĩ, tuyệt đối không phải biến thái đâu."
"Anh sợ tôi mách với ba mẹ anh nên đem cái này qua hối lộ tôi chứ gì, còn già mồm thanh minh nữa."
Diệp Châu hiếm khi nào lại chậm chạp như vậy, từ nãy tới giờ toàn là nói một ý liền im lặng. Cái này đối với Phí Anh mà nói thực sự rất đáng kinh ngạc. Bỗng nhiên cậu cảm giác cái gì đó liền tiến sát lại phía hắn. Sát lại gần rồi cậu liền đưa mũi vào ngay lớp áo sơ mi ở lồng ngực hắn ngửi ngửi.
"Cái mùi này sao mà giống quá vậy?"
Phí Anh nheo nheo mắt ngước lên nhìn Diệp Châu thì vừa hay ánh mắt lại nhìn trúng bờ môi đang mấp máy chuẩn bị nói cái gì đó. Một ý nghĩ xẹt ngang qua đầu cậu mà bản thân cậu cũng không cảm thấy nó kì lạ điểm nào. "Mình có nên hôn thử anh ta một cái không? Để chắc chắn hôm qua chỉ là mơ"
Diệp Châu nãy giờ vô cùng cứng ngắc vì hành động kì lạ này của Phí Anh. Tim hắn cứ theo từng cử chỉ của cậu đập liên hồi mà không hề hay biết chính mình sắp trở thành nạn nhân bị tính kế.
"Anh làm gì mà thở gấp dữ vậy?"
"Không...không có!"
Phí Anh nghĩ liền làm, ngay lúc Diệp Châu tính làm gì đó thì cậu quát lớn như ra lệnh.
"Đứng im! Anh đứng im nhắm mắt lại."
Diệp Châu nghe Phí Anh quát lên vậy thì cũng không biết cậu tính làm cái gì ngoan ngoãn nhắm mắt. Tâm thế chuẩn bị sẵn sàng sẽ bị cậu cho ăn đòn thế nhưng diễn biến sau đó lại trái ngược hoàn toàn. Cậu không đánh mà là hôn hắn, một cái hôn rất nhẹ mang theo vài phần dò xét. Môi cậu từ từ chậm rãi mà rời khỏi khiến hắn luyến tiếc đồng thời mở ra hai mắt nhìn về phía cậu chằm chằm. Cậu nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt chứa đựng hoang mang cùng kinh ngạc như thể vừa phát hiện ra bí mật động trời gì đó. Dường như vẫn chưa xác định được rõ ràng nên cậu vẫn muốn thử lại một lần. Người này không phản ứng chắc chắn là trong lòng sớm đã ngấm ngầm muốn làm bậy.
"Anh lại nhắm mắt vào đi, đừng nhìn tôi."
Diệp Châu lại nhắm mắt, lần này nụ hôn của Phí Anh mô phỏng rất giống với đêm hôm qua. Cảm giác này khiến hắn chịu đựng không nổi mà đem hai tay ôm lấy eo cậu kéo vào một nụ hôn sâu hơn. Phí Anh không biết bị ma quỷ gì xui khiến mà cứ như vậy mà cùng hắn dây dưa một lúc. Lúc hai người tách ra trên mặt Diệp Châu tràn ngập ý cười còn Phí Anh thì ngược lại thảm không đỡ nổi. Lúc này khi lí trí đã thanh tỉnh cậu mới run run chỉ tay vào hắn mà hỏi.
"Anh...có phải đêm hôm qua anh hôn tôi đúng không?"
Diệp Châu bị đánh úp như vậy nên không tìm được câu nào biện minh cho phù hợp liền lắp bắp.
"Anh...anh..."
Một cái tát giáng ngay mặt Diệp Châu in hằn dấu tay đỏ lựng như minh chứng cho sự phẫn nộ hiện tại của Phí Anh là thật.
"Tên khốn nạn! Lý Diệp Châu, anh đền lại đời trai phong lưu cho tôi."