Diệp Châu tìm đến một trong những kẻ lần trước muốn làm hại Phí Anh tính sổ. Hắn kích động đến mức khi nhìn thấy kẻ này thì cả người run rẩy, trong đầu không thể suy nghĩ được gì ngoài việc muốn giết chết hắn ngay lập tức.
"Mày bình tĩnh đi, đừng có kích động quá lại lớn chuyện."
"Tao muốn giết bọn khốn này."
"Anh Phong nói tao đi theo canh chừng mày sợ mày lại làm ra chuyện không hay. Cái này để tao giải quyết, mày đừng có nóng lòng làm gì."
Phí Dĩnh theo Diệp Châu đến tìm kẻ đã hại Phí Anh hỏi tội. Tên này cũng có chút nhát gan cho nên sau nhiều lần bị Diệp Châu dọa nạt hắn cũng quyết định khai thật. Chỉ là điều kiện để hắn khai ra cũng không phải là tầm thường. Hắn muốn một số tiền lớn và Diệp Châu phải bảo đảm rằng sẽ không báo cảnh sát. Dẫu sao thì Phí Anh cũng đã bình an vô sự và hắn cũng đã chịu vài trận đòn từ Phí Dĩnh và Diệp Châu rồi.
"Anh nói là chỉ muốn biết người đứng sau là ai cho nên tôi mới nói cho anh biết. Tôi cũng không muốn mỗi ngày đều ăn không ngon, ngủ không yên."
"Ai vậy? Là ai cho mày tiền để mày làm hại Phí Anh?"
"Là một người phụ nữ trẻ tuổi nhưng tôi không biết tên, chỉ biết là cô ta đang mang thai thôi."
Diệp Châu nghe tới đây thì trong lòng hừng hực lửa muốn ngay lập tức trở về nhà vạch mặt Tô Duệ. Hắn không tin là hắn có đủ lời khai thì cô ta vẫn còn có thể giả vờ đạo đức.
"Mày nói tiếp đi, tao vẫn đang nghe đây."
"Cô ta bảo chúng tôi dạy cho Phí Anh một bài học vì nó xấu tính ăn nằm với chồng của người khác. Cô ta nói là Phí Anh là trai bao, nó chuyên đi dụ những tên nhà giàu để đào mỏ và chồng của cô ta là một trong những nạn nhân của nó. Cô ta nói là nếu chúng rôi dạy cho nó một bài học nhớ đời thì cô ta sẽ chi một khoản tiền lớn. Cô ta còn nói chúng tôi yên tâm vì đây là đang giúp cô ta làm việc chính nghĩa. Cô ta cần giành lại cha của đứa nhỏ trong bụng nên giá nào cũng phải làm."
"Con khốn đó, nó dựa vào cái gì mà dám bảo Anh Anh là trai bao chuyên dụ dỗ đàn ông chứ. Mẽ nhà nó! Nghe mà tức chết luôn!"
Phí Dĩnh quay sang nhìn Diệp Châu thì đã thấy hắn đứng như pho tượng, không hề nói bất cứ lời nào ngoại trừ gương mặt biểu tị rõ sự tức giận. Hai bàn tay hắn cũng nắm chặt lại đến độ mấy đường gân còn gồ lên trông đáng sợ vô cùng.
"Diệp Châu! Mày nghe nó nói rồi đó, nghi ngờ của chúng ta vốn dĩ không sai. Con khốn đó đã đứng sau chuyện này và bây giờ nó lại được mọi người cung phụng như một bà hoàng. Tao không thể hiểu được vì sao mà nhà mày lại tin tưởng nó đến như vậy nữa. Rốt cuộc thì nó đã khiến Anh Anh khốn đốn bao nhiêu lần chứ. Lần này tao còn biết chính xác là nó làm, những lần khác Anh Anh gặp rắc rối thì tao cũng dám cá là nó nhúng tay vào hết."
"Tại sao anh Phong lại cản tao chứ?"
Diệp Châu nói xong thì ngay lập tức rời đi để lại mọi thứ cho Phí Dĩnh giải quyết. Hắn bây giờ chỉ muốn về nhà sau đó đem mọi thứ nói ra cho ba mẹ hắn hiểu là họ đang tin người một cách mù quáng rồi. Nếu lần này hắn trở về mà vẫn không thể thay đổi mọi thứ thì xem như hắn đối với cha mẹ hắn hoàn toàn chết tâm, không còn muốn hi vọng thêm bất cứ thứ gì nữa.
Tô Duệ lần này lại nhanh chân hơn Diệp Châu một bước. Cô ta vốn dĩ muốn ém nhẹm chuyện mình đã làm với Phí Anh đi nhưng mà tình hình hiện tại có lẽ là không mấy khả quan. Thay vì để Diệp Châu đem bằng chứng trở về vạch trần mình thì cô ta lại lựa chọn tự thú với cha mẹ của hắn trước. Cô ta cũng xem như đánh cược vào chuyện này một chút vì chắc chắn sau khi thú nhận mọi chuyện cô ta sẽ không được hai người quyền lực nhất trong nhà họ Lý thương như trước nữa. Nhưng họ lại rất mong mỏi đứa bé trong bụng cô ta chào đời cho nên chắc chắn sẽ không làm khó dễ cô ta. Chỉ cần khiến họ tin rằng cô ta làm như vậy là muốn giành lại hạnh phúc của mình và muốn Phí Anh buông tha cho Diệp Châu.
"Duệ Duệ! Sao con lại xuống đây giờ này? Con bầu bì đã lớn rồi nên đi lại cẩn thận một chút, cần cái gì cứ gọi người làm đem lên cho. BƯớc xuống bậc thang cũng có chút nguy hiểm đó."
Tô Duệ thấy mẹ Lý săn đón mình như vậy thì tranh thủ chớp lấy cơ hội mà diễn.
"Mẹ! Con có chuyện này muốn thú nhận với mẹ. Con đã duy nghĩ rất lâu rồi, thực lòng con cũng rất sợ khi nói ra mọi người sẽ trách con nhưng mà con nghĩ là con nên nói ra sẽ thấy thải mái hơn. Nếu như việc con làm khiến mọi người cảm thấy ghét bỏ hay khó chịu thì con sẽ chủ động rơi khỏi nhà họ Lý. Con cũng có thể một mình vượt qua thai kì này mà không cần người khác chăm sóc. Chỉ là con...con...hức...hức..."
"Duệ Duệ! Con có chuyện gì vậy?"
"Con...hức...hức...con đã làm chuyện xấu, con thực sự không muốn làm vậy đâu nhưng mà cậu ta cứ luôn thách thức con, thậm chí còn trù cho đứa bé không khỏe mạnh nữa. Con...hức...chỉ là muốn bảo vệ con của con thôi...hức..."
Mẹ Lý càng nghe Tô Diệ kể thì lại càng nóng lòng. Bà cũng đoán ra được người mà cô ta đề cập tới là ai cho nên ngay tức khắc lại trờ thành một mẹ chồng hoàn hảo mà đứng về phía con dâu mình bênh vực.
"Phí Anh đã làm gì con?"
"Cậu ta thách thức con, nói con cả đời này cũng đừng mong kết hôn được với Diệp Châu. Cậu ta còn nói, đứa bé này là thứ xúi quẩy cầu mong cho đứa bé không thể ra đời. Cậu ta còn nói rằng bây giờ cậu ta bảo Diệp Châu đi hướng Bắc thì anh ấy không dám nhích mụi chân sang hướng Đông Bắc chứ đừng mơ tưởng đến chuyện anh ấy quay đầu. Cậu ta nói bây giờ cậu ta mới là người sở hữu anh ấy, có thể sai khiến anh ấy làm tất cả mọi thứ. Đứa bé con đang mang trong bụng không có cửa giữ chân Diệp Châu, nó là thứ đáng nguyền rủa và không nên sinh ra...hức...hức...con vì không chịu đựng được sự cay độc đó nên đã muốn cho ậu ta một bài học làm người."
"Duệ Duệ! Bình tĩnh đi con, mau nói ra mọi chuyện cho mẹ nghe để mẹ còn giải quyết. Con đã làm gì nó?"
Tô Duệ nhớ đến lúc trước có nói cho mẹ Lý nghe về tin đồn Phí Anh qua lại với đàn ông ở ngay khu dự án của nhà họ Lý. Hôm nay phải thú nhận việc này cô ta cũng cảm thấy có chút ê chề nhưng mà cô ta rất biết cách lấy lòng người khác. Trông biểu cảm của cô ta lúc này thì chắc hẳn người đối diện sẽ phải chuẩn bị tinh thần để cảm thông và tha thứ rồi.
"Con đã nhờ người dạy dỗ cho Phí Anh một trận để cậu ta biết cư xử sao cho phải. Con chỉ là muốn họ làm khó cậu ta một chút nhưng mà thực sự không biết là cậu ta lại còn có tính lăng loàn đem bọn họ dụ dỗ làm chuyện không ra gì ở khu dự án nhà họ Lý. Con xin lỗi mẹ vì đã hành động không phải, là con đã gián tiếp khiến cậu ta nảy sinh y đồ xấu ở đó. Là con đã gián tiếp làm ảnh hưởng đến bộ mặt của khu dự án là Diệp Châu tiếp quản. Con xin lỗi! Con thực sự xin lỗi."
Mẹ Lý đúng là đã ghét Phí Anh đến mức có thể nghe qua lời của người khác mà sinh hận với cậu. Đúng là Tô Duệ rất giỏi lấy lòng vì thế cho nên lần thú nhận này của cô ta không những không khiến người nhà họ Lý ghét bỏ mà còn đồng cảm hơn nữa.
Phí Anh lần này thực sự thảm rồi, những người làm ở đó thậm chí còn muốn cùng Tô Duệ làm mạnh tay hơn nữa để trừng trị cậu. Bọn họ lại nhân danh phụ nữ liền đứng về phía cô ta mà không cần suy xét lời nói đó vốn dĩ có thật hay không. Chúng quy bọn họ cũng chỉ là nạn nhân của sự giả dối, không thể trách ai cả mà hãy khen Tô Duệ là một người mưu kế đa đoan đi.
Sau khi chiếm được sự đồng cảm của mọi người thì Tô Duệ vẫn không ngừng tỏ ra đáng thương. Cô ta cứ lặng lẽ rơi nước mắt rồi lại không ngừng lấy tay xoa bụng mình như một cách an ủi đứa con bị bỏ rơi vậy. Nhìn cảnh này mấy ai mà kìm lòng cho được, lắm lúc chỉ hận không thể uốn nắn được gã đàn ông tồi đã gây ra kết cục này.
"Diệp Châu thực sự đã không còn thuốc chữa nữa rồi. Nó làm sao mà lại đâm đầu vào thằng Phí Anh chứ? Chẳng lẽ nó không nhận ra mọi thứ đang dần tệ đi sao? Con nó thì nó không thèm đoái hoài, đứa bé có tội tình gì mà lại phải chịu nguyền rủa như vậy."
"Cậu Diệp Chậu thật là..."
Cậu chuyện còn chưa chấm dứt thì phía ngoài cửa đã có người chạy vào báo Diệp Châu trở về. Vừa hay ba mẹ Lý đang muốn gặp hắn để bắt hắn giải thích chuyện của Phí Anh thì hắn lại xuất hiện. Không đợi hắn mở lời trước, mẹ Lý đã vội tiến đến tát liền hai cái đau rát vào mặt hắn mà trách.
"Thằng đốn mạt!"
"Mẹ muốn chửi mắng gì con thì tùy nhưng mà hôm nay con không để yên cho cô ta đâu."
"Mày lại muốn làm gì hả thằng kia? Phí Anh nó nguyền rủa con của mày mà mày còn mê muội đi theo nó. Bây giờ mày lại về đây dằn vặt Duệ Duệ nữa à? Mày có biết là con bé đang mang thai con của mày hay không?"
Diệp Châu không để ý đến lời mắng chửi của mẹ Lý mà lao thẳng đến chổ của Tô Duệ bóp chặt cổ tay của cô ta mà nói.
"Cô đã làm gì Anh Anh? Cô bao nhiêu lần dồn Anh Anh vào khốn cùng như vậy còn thấy chưa thỏa mãn à? Cô có còn là con người nữa không hả?"
Tô Duệ không phản kháng mà mặc cho Diệp Châu lớn tiếng với mình. Cô ta cứ như vậy bày ra vè mặt uất ức, lại được đà khóc cho bằng hết nước mắt. Người khác nhìn vào quả thực không thể không đánh giá nhân phẩm và cốt cách của Diệp Châu. Họ không dám lên tiếng nhưng trong lòng sớm phỉ nhổ hắn đã không bình thường lại còn làm ra những hành động vô trách nhiệm với vợ con mình.
"Thằng đốn mạt kia, mày có dừng tay lại hay không? Mày sao có thể đối xử với con bé như thế hả? Mày mở to mắt ra mà nhìn Phí Anh nó đã làm những gì đi, đừng có suốt ngày hằn học với vợ con như thế nữa."
"Cô ta không phải vợ của con, đứa trẻ trong bụng chừng nào còn chưa xét nghiệm huyết thống thì ngày đó đừng hòng bắt con nhận. Cô ta đã làm những gì mẹ có biết không? Là cô ta đã cho người hại Anh Anh đó mẹ có biết không? Tạo sao? Tại sao mọi người lại cứ phải ép con phải tiêu cực như vậy? Tại sao lại không cho con được phản kháng? Tại sao lại không chịu tin tưởng con? Tại sao? Rốt cuộc thì con đã làm cái gì vậy? Con đã làm cái gì mà lại không thể cho con được sống một cách tử tế? Anh Anh có chuyện gì thì con phải làm sao? Em ấy là cuộc sống của con mà tại sao mọi người lại cứ muốn phá hủy em ấy?"
"Cậu Diệp Châu đừng kích động, cậu Phong đã dặn là không để cậu kích động nên cậu bình tĩnh đi."
Chú Ngô vẫn là người duy nhất trong nhà trừ Diệp Phong luôn đứng về phía Diệp Châu. Ông cảm thấy bất bình thay cho hắn nhưng phận cũng chỉ là người làm công cho nhà chủ nên chẳng thể nói được gì. Đối với ông, Phí Anh tuy là tính tình có chút đanh đá và ghê gớm nhưng tâm lại rất tốt. Thật sự không muốn giấu nhưng ông vẫn luôn được Diệp Phong nhờ cậu thường xuyên để ý đến Phí Anh khi cậu ở ngoài làm việc. Một đứa trẻ hiểu chuyện, người khác nhìn vào liền thương mà cũng có ngày bị mang tiếng không ra gì như vậy.
Diệp Châu vẫn không kìm được cơn giận của mình mà không ngừng nói những lời bào chữa cho Phí Anh. Bất kể là ba mẹ hắn hay ai đi chăng nữa hắn cũng không muốn nhịn nhục. Hắn đã từng nghĩ rằng bản thân nhịn nhục một chút thì sẽ tốt cho Phí Anh nhưng mà hắn càng nịn nhục thì cậu lại càng bị người khác tính kế.
"Hôm nay xem như con hỏi ba mẹ một câu thôi. Ba mẹ trả lời xong rồi thì con cũng không thắc mắc nữa đâu."
"Mày còn muốn hỏi cái gì? Chẳng phải mày chỉ muốn bênh vực cho Phí Anh và cái thói sống bệnh hoạn của chúng mày à?"
Ba Lý ở một bên lên tiếng chỉ trích Diệp Châu một cách nặng nề khiến hắn nghe xong cũng không dám ghi nhớ vào đầu nữa.
"Con chỉ muốn hỏi là, mọi người vẫn nhất định tin tưởng cô ta sao? Những lời mà con nói thực sự mọi người không để tâm đúng không?"
Diệp Châu hỏi xong câu này mà các ngón tay hắn đã bấu chặt vào nhau. Hắn đã chuẩn bị cho câu trả lời tồi tệ nhất nhưng mà hắn thực lòng không muốn mình phải nghe những lời đó chút nào. Chỉ là có những chuyện mà hắn không muốn nó xảy ra nhưng nó vẫn cứ xảy ra.
"Mày muốn mọi người phải tin vào một thằng có tư tưởng không được bình thường hay sao? Mày là con trai tao nhưng không ít lần tao hối hận vì đã sinh ra mày. Mày mở to mắt ra mà nhìn chính bản thân mày đi. Mày được sinh ra với mọi thứ hoàn mỹ vậy mà sao mày lại chọn làm một thằng khiếm khuyết như vậy? Nếu không phải mày là do tao sinh ra thì mày nghĩ xem một thằng đàn ông không ra đàn ông như mày có cửa bước vào nhà này không? Mày nghĩ mày dám chống đối cả nhà chỉ để cùng Phí Anh qua lại là mày bản lĩnh lắm phải không? Để tao nói cho mày biết, nếu mày còn tiếp tục chìm đắm vào cái thứ tình yêu dị hợm, dơ bẩn đó thì cả đời mày chỉ có vứt đi thôi."
Diệp Châu đưa mắt nhìn đến Tô Duệ đang không ngừng nép vào lòng mẹ Lý thì nước mắt của hắn chảy ra không ngừng. Hắn uất đến độ cuống họng không kìm được mà nấc thành tiếng.
"Trong mắt của ba con là một thằng khiếm khuyết đến vậy sao? Nếu ba hối hận vì đã sinh ra con thì chắc là nếu con chết đi thì mọi thứ sẽ hoàn mỹ hơn đúng không ba?"
"Đúng không mẹ? Thực ra con đã không có cái quyền được nói từ rất lâu rồi mà. Đến nước mà ước mơ của con là gì ba mẹ chắc cũng chưa từng biết đâu phải không? Mỗi ngày con ăn những gì, con uống những gì cũng không ai quan tâm, suốt ngày chỉ muốn con học rồi lại học, rồi lại sợ con thua kém người khác sẽ làm xấu mặt gia đình. Bao nhiêu năm nay con đã phải tự mình chiều chuộng mình, tự chiêu đãi mình, tự khiến mình vui. Thậm chí là con phải tự chữa bệnh cho mình rồi lại phải học cách vui vẻ trước mặt mọi người. Để làm gì chứ? Con không muốn phải sống cuộc đời đó lần thứ hai đâu."
Hôm nay Diệp Châu đã có câu trả lời cho mình rồi. Hắn hiện tại đang có những suy nghĩ rất tiêu cực, thậm chí là tự dày vò mình bởi vì còn có cảm giác hối hận và nuối tiếc. Đây có lẽ là một trong rất nhiều lần hắn muốn trả Phí Anh về với cộc sống ngày trước. Hắn hối hận vì đã khiến cậu rơi vào hố sâu cùng với hắn. Nếu cậu không vì hắn thì hiện tại đã an nhàn sống trong sự bảo bọc vốn có của mình rồi.
"Dĩnh, tôi nhờ cậu một chuyện được không?"
"Nói đi! Mày trờ về nhà nói chuyện ổn không mà sao tự nhiên xưng hô tử tế thế? Mọi thứ tốt đẹp cả chứ? Nhà mày đã nhận ra bộ mặt thật của con khốn đó chưa?"
"Cậu đưa Anh Anh trở về nhà đi. Anh Anh sống ở bên ngoài chịu nhiều thua thiệt thiệt quá mà tôi thì không giải quyết được điều gì cả. Đưa Anh Anh về nhà rồi thì hãy nói cô chú bên ấy đối xử với em ấy như trước đi, đừng có ghét bỏ nữa. Xem như là tôi sẽ chịu trách nhiệm hết mọi chuyện, mọi người chỉ cần ghét tôi thôi là được rồi. Tôi sẽ giải quyết mọi thứ thật nhanh để sau này mọi người được thoải mái hơn."
Ban đầu Phí Dĩnh cảm thấy những lời này của Diệp Châu không có gì lạ nhưng ngẫm lại một chút thì anh lại cảm thấy nó không bình thường chút nào. Anh chưa kịp hỏi lại hắn thì hắn đã tắt máy sau đó thì không thể liên lạc với hắn được nữa.
"Anh! Có chuyện rồi."
"Chuyện gì?"
"Diệp Châu...Diệp Châu nó...hình như là nó...nó có ý định..."
Diệp Phong đang cùng với Phí Dĩnh giải quyết mấy tên bị Tô Duệ mua chuộc nên không biết ở nhà đã xảy ra cục diện gì. Mọi thứ dường như đã đu quá nhanh so với sự chuẩn bị của họ cho nên không tránh khỏi bàng hoàng.
"Mấy thằng này để tính sau đi, giờ tìm Diệp Châu đã."
"Nó tắt điện thoại rồi."
"Mẹ kiếp! Có chuyện rồi."
Diệp Phong chạy đi tìm em trai mà lòng như lửa đốt. Lần này thì Phí Dĩnh cũng không muốn giấu Phí Anh cho nên sau khi nhận định Diệp Châu có hành vi tiêu cực thì anh ngay lập tức báo tin cho cậu biết. Thực sự thì hiện tại Phí Anh chính là tia hi vọng duy nhất để tìm được Diệp Châu mà thôi.
"Nó có gọi cho Anh Anh không?"
"Không có, thằng bé nói nó đợi Diệp Châu về mà không thấy."
"Chết mất thôi! Diệp Châu nó mà nghĩ quẩn là không còn gì nữa hết."
Phí Anh sau khi nghe Phí Dĩnh báo tin thì cũng lạnh cả người mà chạy ra khỏi nhà tìm kiếm. Thực sự là cậu rất hoảng loạn vì không biết phải tìm Diệp Châu ở đâu. Hiện tại thì chỉ việc cầm điệm thoại thôi cậu cũng run, đừng nói tới chuyện phán đoán đúng hướng để mà đi.
Phí Anh không ngừng chạy trên đường, cậu cứ chạy theo bản năng của mình chỉ cầu có may mắn nào đó xảy ra để có thể chạy về phía Diệp Châu được ngay lúc này. Nước mắt cũng chảy dài theo khuôn mặt không ngừng, miệng không lúc nào là không khấn nguyện mọi điều tốt lành sẽ đến.
"Anh đừng nghĩ quẩn, anh không được bỏ em lại một mình."
"Diệp Châu! Làm ơn gọi cho em đi, em chỉ cần nghe anh nói thôi cũng được mà."
Chiếc điện thoại trong tay Phí Anh đột nhiên rung lên khiến cậu hoảng loạn nhìn nó. Người gọi đến là Diệp Châu thì cậu gần như muốn ngã khụy xuống đường vì hồi hộp. Thực lòng không muốn người bên kia là một ai đó xa lạ gọi cho cậu chỉ để báo tin tức của hắn.
"Làm ơn! Làm ơn hãy là anh đi!"
Tiếng chuông điện thoại lúc này không hiểu sao lại là thứ âm thành đáng sợ với Phí Anh đến vậy. Cậu run run bấm vào nút nghe sau đó không mấy tự tin đưa lên tai để đón nhận những lời nói sắp tới mà cậu cũng không phán đoán được.
"Anh Anh..."
"Huhu..."
Tiếng gọi Anh Anh của Diệp Châu khiến Phí Anh không thể kìm được mà khóc lớn giữa đường. Cậu không biết hắn đã trải qua chuyện gì, mọi thứ mà cậu cảm nhận được chắc chắn chỉ là một phần rất nhỏ trong số tất cả những điều mà hán trải qua. Nhưng tất cả bây giờ đều trở nên vô nghĩa, chỉ cần còn nghe hắn nói thì cậu đã cảm thấy quá hạnh phúc rồi.
"Diệp Châu! Anh về với em đi!"
"Anh Anh...anh có lỗi với em quá, phải làm sao đây?"
"Anh về với em đi được không? Không...không được, anh đang ở đâu? Em sẽ đến đó với anh, làm ơn đi mà! Anh đừng bỏ em một mình."
Diệp Châu đang đứng trên một cây cầu lớn nhìn xuống dòng sông đèn ngòm phía dưới. Hắn đã dứng ở đây được một lúc rồi, cũng đã muốn buông mình xuống rồi nhưng hắn luyến tiếc người mà hắn yêu ở kiếp này quá. Đáng lẽ ra hôm nay hắn phải trở về sớm để cùng cậu đi ăn lẩu, rồi cùng nhau xem xuất phim chiếu muộn vào buổi khuya.
Diệp Châu nghĩ chắc Phí Anh đã chọn bộ đồ mà cậu thích nhất để mặc cho buồi hẹn hò này. Cậu có lẽ đã chuẩn bị một chút tinh dầu để khi hắn bước chân vào nhà có thể được thư giãn ngay lập tức. Hoặc là cậu đã soạn sẵn cho hắn một bộ quần áo hợp thời và hợp với cậu. Bọn họ đi hẹn hò mà cho nên cậu sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng lắm. Một người tốt với hắn như vậy nhưng lại vì hắn mà chịu đủ thứ thiệt thòi. Bị người ta gán cho những lời không tốt đẹp, lại còn bị người nhà lạnh nhạt.
"Không hiểu sao anh lại thích nhìn em vào mỗi sáng sớm như vậy nữa. Anh nghĩ kiếp này anh sẽ yêu em cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời. Kiếp sau đó, nếu có...anh nhất định sẽ cho chúng ta một bắt đầu khác. Anh cảm thấy kiếp này mình được sinh ra có chút lãng phí, vốn dĩ không được công nhận bất cứ điều gì. Ở bên cạnh anh thì thiệt thòi cho em quá nên em trở về nhà đi. Xin lỗi ba mẹ em sau đó chắc chắn là họ sẽ không lạnh nhạt với em nữa. Với cả, em xài tiền của anh đi, anh cho em hết đó. Hiện tại anh đang chuẩn bị làm một việc rất quan trọng, anh nghĩ là nó sẽ ổn nên em đừng có khóc, đừng buồn. Tại vì anh cảm thấy lúc anh quyết định làm chuyện này anh cảm giác thật thoải mái, chỉ là luyến tiếc một chút."
"Diệp Châu! Nếu anh định chết thì đừng bắt em trở về nhà."
"Anh Anh..."
"Nếu hôm nay anh chết thì ngày mai anh sẽ vẫn gặp em, em sẽ đi ngày sau lưng anh. Nếu...anh muốn em sống tốt thì anh phải sống cùng em, mỗi ngày thức dậy cùng em."
Diệp Châu đứng ở trên cầu bật khóc. Hắn đối với Phí Anh thực sự là không nỡ măc dù tấm trí hắn đã muốn chết đi rồi.
"Em có yêu anh không?"
"Em yêu anh! Em còn định cùng anh đi tìm nuôi mấy đứa trẻ. Anh nói anh kiếm tiền nhanh lắm nên em muốn xài tiền của anh cho con chúng ta. Em thực sự không thể làm điều đó một mình vậy nên anh đừng bỏ em lại một mình."
Diệp Châu mỉm cười, điều mà Phí Anh nói ra thực sự khiến hắn lưỡng lự hơn nhiều. Một chữ yêu của cậu hắn đã đợi bao nhiêu năm mới nghe được. Sẽ thật tốt nếu như thế giới này không oán ghét họ nếu họ trở thành gia đình của nhau.
"Anh cũng yêu em!"