Gặp nhau có thể là may mắn, nhưng chia xa lại là lựa chọn. Nhưng thứ quý giá, đẹp đẽ nhất của đời người vẫn là những năm tháng ngày xưa ấy. Ngây thơ có, nhiệt huyết có, ngông cuồng có, ngay cả tình yêu cuồng nhiệt chúng ta cũng có. Chúng ta của những năm tháng ấy cái gì cũng có nhưng rốt cuộc lại thiếu một cái tin tưởng lẫn nhau. Những thứ chúng ta có góp lại tạo nên một tuổi trẻ không hoàn mỹ nhưng rực rỡ vô cùng. Không rực rỡ sao gọi là thanh xuân.
Diệp Châu trong cơn hôn mê vẫn thấy mình chạy mãi trên con đường không một bóng người. Hắn luôn nhìn thấy Phí Anh đang đi ở phía trước nhưng có cố sức gấp mấy cũng vẫn không cách nào đuổi kịp. Cuối cùng hắn dừng lại, hắn không đuổi theo nữa mà quay đầu lại nhìn cả quãng đường dài mình đã cố chấp đi qua. Hắn thấy sau lưng mình là một vườn hoa đủ màu sắc, mà hắn chưa bao giờ được nhìn thấy.
Trong giấc mơ Diệp Châu cúi người bẻ một cành hoa cầm trên tay sau đó vô thức đi. Đi mãi cho đến một lúc kia hắn nhìn thấy Phí Anh, cậu đã đứng ở đó chờ hắn nhưng không biết là chờ từ lúc nào.
"Diệp Châu! Mau lại đây!"
"Anh Anh! Đợi anh với!"
"Lại đây nào, em đang đợi anh."
Diệp Châu đưa tay về phía Phí Anh, chưa bao giờ hắn ao ước được người khác dang tay ra đón lấy bàn tay mình như lúc này. Nếu như không ai nguyện ý đưa tay ra kéo hắn nhất định hắn sẽ quay ngược lại với góc tối kia, vĩnh viễn cũng không đủ sức lực cùng kiên trì thoát ra thêm một lần nữa.
"Diệp Châu! Tỉnh lại đi anh!"
Phí Anh ngồi trên giường bệnh nắm lấy bàn tay Diệp Châu áp lên bên mặt mình nhẹ nhàng hối thúc tỉnh dậy. Hắn vẫn không chịu tỉnh lại, cơ thể nằm im bất động không phản ứng.
"Anh giả vờ thế này để lấy sự thương hại của em phải không? Nói cho anh biết, em sẽ không có ngu tin anh thêm lần nào nữa đâu."
Phí Anh biết được tin Diệp Châu nằm bệnh viện vào buổi tối muộn. Phí Dĩnh gọi cho cậu nói rằng Diệp Châu không xong rồi, hắn không ngừng chảy máu rồi hôn mê bất tỉnh. Chỉ cần nghe đến đó cậu đã vội vàng chạy đến đây, cho dù có oán hận nhiều bao nhiêu nhưng chỉ cần là hắn xảy ra chuyện cậu cũng chẳng còn tâm trạng mà giận hờn nữa.
Lúc Phí Anh tới bệnh viện thì chỉ có một mình Diệp Phong. Phí Dĩnh nói sau khi giải quyết xong hết việc ở công ty cũng sẽ không về nhà mà ghé qua xem. Lúc cậu đến, Diệp Phong cũng không nói lời nào, anh chỉ lặng lặng rời đi để lại không gian riêng tư cho cậu và hắn. Có lẽ anh muốn làm theo ước muốn của hắn, để hắn ở bên cạnh người mà hắn yêu.
"Anh cả!"
"Ở lại với nó đi, ở đây chỉ có anh nên không phải lo cha mẹ sẽ thấy."
"Vâng! Anh nghỉ ngơi đi, để em canh chừng anh ấy cho. Anh Dĩnh nói một lát đến sẽ mua đồ ăn cho anh, anh ấy chắc cũng sắp tới rồi."
"Ừ."
Diệp Phong kiệm lời, cũng không dặn gì chỉ bảo Phí Anh muốn làm cái gì thì làm cái đó. Bản thân cậu lúc này cũng chẳng biết mình muốn làm cái gì nữa. Điều duy nhất mà cậu muốn đó là Diệp Châu có thể mở mắt ra cùng cậu đối mặt. Nhưng đã qua mấy tiếng đồng hồ hắn vẫn không chịu tỉnh, người lúc nóng lúc lạnh đôi lúc lại run rẩy khiến cậu đứng ngồi không yên.
Phí Anh càng nhìn khuôn mặt của Diệp Châu thì càng đau lòng nhiều hơn. Hắn thực sự đã không còn nét tinh quái háo thắng của ngày xưa nữa mà thay vào đó là khuôn mặt gầy guộc không có sức sống. Cầm tay hắn cậu lại có cảm giác đang cầm lấy một khúc xương, chẳng có mấy da thịt.
Phí Anh nhẹ nhàng vuốt ve những vết sẹo lớn nhỏ mà hắn tự tổn thương chính mình. Cậu thực sự không biết hắn trải qua chuyện gì, cũng không biết những vết sẹo này là do hắn tự gây ra. Nhưng cho dù những vết sẹo vì điều gì mà xuất hiện trên người hắn cậu cũng không muốn. Cứ như vậy cậu vừa nhắm mắt lại vừa đưa má đến những vết sẹo trên bàn tay hắn cạ tới lui.
"Em nói nếu anh phản bội em sẽ giết chết anh nhưng mà...thực sự là em không thể làm thế. Nếu anh phản bội thì anh sống cuộc đời của anh, em sống cuộc đời của em, chúng ta cả đời về sau làm người dưng. Em thà để anh làm một người dưng còn hơn là để anh rời khỏi tầm mắt em mãi mãi. Diệp Châu! Anh phải chịu trách nhiệm với em, em sẽ chờ anh cho em lời giải thích, anh không được ngủ hoài như vậy đâu."
Hai mắt Phí Anh suốt một thời gian dài chỉ có khóc và khóc hiện tại đều sưng bụp lên hết cả. Chưa kể mắt cậu không được tốt cho nên nhìn cái gì cũng đều thấy mệt mỏi vô cùng. Qua một hồi lâu thì cậu cũng chống đỡ không được mà trực tiếp gục đầu trên tay Diệp Châu ngủ một giấc đầy miễn cưỡng.
"Em cũng ngủ cùng anh, rồi chúng ta cùng nhau thức dậy."
Diệp Châu sau khi dạo chơi một vòng trong giấc mơ của mình thì cũng từ từ tỉnh lại. Hắn cảm thấy cánh tay mình nặng nề, kèm theo đó là cảm giác tê rần khiến hắn không cách nào nhấc lên được. Hắn mệt mỏi nhìn về phía cánh tay đau nhức kia lại thấy được người mà hắn mong muốn nhất. Cứ ngỡ đây là mơ cho nên hắn dùng tay còn tay còn lại tự véo vào mặt mình một cái để kiểm chứng.
Cái véo này quả thực khiến Diệp Châu tỉnh ra không ít, hắn biết đây không phải là mơ. Phí Anh đang ở bên cạnh hắn, âm thầm cho hắn chỗ dựa như vậy thực sự không còn thứ gì tốt hơn được nữa. Thấy cậu vẫn còn đang ngủ cho nên hắn không nỡ đánh thức mà nghiêng người qua đem bàn tay còn lại vuốt vuốt mái tóc của cậu thật nhẹ nhàng.
"Anh đã nằm mơ thấy em đợi anh, đến cuối cùng anh vẫn có thể chạy theo kịp, chúng ta vẫn ở bên cạnh nhau. Em phải tin anh, anh chỉ có một mình em thôi."
Phí Anh hoàn toàn nghe được những lời này của Diệp Châu, nhưng cậu lại ép bản thân mình không được nhẹ lòng thêm một lần nào nữa. Có thể vẫn cùng hắn yêu đương nhưng nhất định không được tin hắn như trước, cậu phải dành cho mình một con đường để quay đầu.
Cảm nhận được những sự ưu ái cưng chiều đến từ Diệp Châu khiến Phí Anh lại có dã tâm muốn giành hắn lại từ chính gia đình của hắn. Lúc này cậu giả chết sau đó bò lên trên giường nằm bên cạnh hắn giả bộ ngái ngủ không biết gì, thành công đem người ôm vào không chừa kẻ hở. Hắn tưởng cậu lại mớ ngủ thì cả người cứng đờ, mặc cho cậu muốn ôm thế nào thì ôm thế nấy, không phản kháng hay cự tuyệt gì cả.
"Tên khốn nạn nhà anh, đợi anh tỉnh lại tôi phải giết anh."
Diệp Châu vậy mà nghe lời này từ miệng Phí Anh lại bật cười. Hắn sợ cậu im lặng với hắn, còn nếu như cậu có thể ở trước mặt hắn đòi đánh đòi giết vậy thì cũng quá tốt rồi.
Nói nhiều không bằng hành động, Diệp Châu tự giác nằm dịch sang một bên chừa chỗ cho Phí Anh sau đó thì cũng không vừa vặn gì mà vòng tay qua ôm người. Không thể phủ nhận được là hai người bọn họ những lúc ở trên giường mới là chân thật nhất. Hắn đặt một nụ hôn ở trên đỉnh đầu cậu sau đó thì thỏa mãn mà nhắm mắt ngủ thêm một lần nữa.
Phí Anh từ đầu tới cuối giả vờ như mình ngủ say nhưng thực chất là muốn cảm nhận xem tình cảm của Diệp Châu đối với cậu có bao nhiêu thật lòng. Ngay từ lúc ban đầu hắn theo đuổi đã luôn là cái bộ dạng ôn nhu thế này, kể cả khi hai người chính thức xác nhận quan hệ hắn cũng vẫn luôn như thế. Có lẽ là chưa từng thay đổi ngoại trừ ở giữa bọn họ lại có sự xuất hiện của một Tô Duệ không cần mặt mũi.
"Mình sẽ không hoàn toàn tin Diệp Châu, nhưng Tô Duệ mình nhất định phải đá cho bay thật xa. Mình ghét con ả khốn nạn đó!"
Cái này cũng chẳng thể tính là đồng sàn dị mộng, cả hai luôn hướng về nhau nhưng cách nhìn nhận của mõi người mỗi khác. Diệp Châu từ ghét chuyển thành yêu cho nên lúc nào cũng nặng nề trong lòng. Hắn sợ vì hắn mà người ta sẽ ghét Phí Anh cho nên thay vì chống đối như lúc trước thì hắn lại chọn nhẫn nhịn. Còn Phí Anh nhìn thấy Diệp Châu nhẫn nhịn thì lại nghĩ hắn để cậu một mình đơn độc. Vô tình cậu tự biến mình thành một người vừa đa nghi lại vừa bạo dạn, sẵn sàng đối đầu với bất cứ kẻ nào dám thách thức mình.
So với các tầng lớp chiến binh trong truyền thuyết thì có lẽ Phí Anh đã thừa hưởng cốt cách ăn miếng trả miếng đến tám chín phần rồi. Giữa hai người hiện tại chính là thấu hiểu nhau quá thành ra tự mình xây lên một bức tường khoảng cách.
Bức tường của sự hoài nghi vô hạn.
Khi chấp nhận chuyện của hai đứa em mình thì cả Diệp Phong lẫn Phí Dĩnh đều rất cảnh giác. Bất kể là nơi nào cũng tự mình dàn xếp để họ được an toàn với nhau. Bởi vì phụ huynh trong nhà suy nghĩ còn mang rất nhiều áp đặt, ngày một ngày hai không thể nào nhìn họ vừa mắt.
"Anh có mệt không?"
"Không! Em mệt à?"
"Vâng! Em có chút buồn ngủ nhưng mà cũng không dám ngủ sợ mình bỏ lỡ điều gì."
Diệp Phong cũng rất mệt mỏi nhưng lúc này anh lại chủ động vỗ vỗ lên đùi mình sau đó hướng Phí Dĩnh nhẹ nhàng nói.
"Nằm kê đầu lên đây."
"Em sẽ ngủ ngon mất!"
"Thì cứ ngủ ngon, anh không cấm em."
Phí Dĩnh nhìn Diệp Phong một lúc sau đó mới chịu nghe lời anh mà nằm xuống. Quả nhiên có một người quan tâm mình như thế này vẫn là may mắn lớn. Hai người cùng nhau ngồi trên băng ghế chờ ngoài hành lang bệnh viện nói chuyện. Họ cũng không mấy khi nói chuyện riêng của mình ở nơi đông người. Vị trí anh trai cũng không phải tự nhiên mà sinh ra, họ đương nhiên có những gánh nặng mà người khác không thể biết được.
"Tự nhiên em lại thấy sợ."
"Điều gì?"
"Sợ sau này mình cũng như thế, nếu có thể em muốn cả đời này không yêu thương ai để không bao giờ phải sống trong đau khổ. Thi thoảng vẫn nghĩ nếu tình yêu cua mình không được chấp nhận thì sẽ thế nào. Hoặc là nếu mình là một đứa tệ bạc xen vào chuyện tình cảm của người khác thì sẽ nhận kết cục thảm ra sao. Đôi lúc cảm thấy nếu sau này vì yêu mà trở thành một kẻ xấu tính và ích kỉ thì em thà ở vậy một mình còn hơn."
Phí Dĩnh đột nhiên nói ra lòng mình khiến Diệp Phong cảm thấy có chút nặng nề. Mọi thứ đến rất âm thầm nhưng lại không tránh được sẽ có lúc bị bại lộ. Anh đã cố gắng hết sức có thể nhưng cuối cùng vẫn không cách nào phớt lờ đi được cảm xúc của chính mình.
"Anh cũng muốn chẳng thà đừng yêu ai, đừng hứa hẹn điều gì thì sẽ tốt hơn nhiều. Sợ nhất vẫn là bản thân đã cật lực che giấu, đã cố gắng không nghĩ đến nhưng đến một ngày nào đó lại gây ra lỗi lầm. Sợ nhất là đến một lúc nào đó sẽ trải qua một cuộc hôn nhân được tạo ra bằng hai chữ trách nhiệm. Còn tình yêu của mình thì lại ở một nơi khác. Sợ nhất là sau cùng vẫn không thể có một danh phận nào đó đàng hoàng với người mình yêu."
"Sau này anh kết hôn chắc chắn mọi thứ sẽ khác nhỉ? Em có thể tưởng tượng ra cảnh anh và chị Tiểu Nhiệm sống hạnh phúc và ôn hòa với nhau. Chị ấy cũng là người có trách nhiệm, lại còn tốt nữa. Anh mà không cưới chị ấy sớm thì có khi lại tiếc đấy. Mau kết hôn đi!"
Diệp Phong bất chợt đưa bàn tay mình che miệng Phí Dĩnh lại sau đó thì im lặng một lúc thật lâu mới lên tiếng.
"Đừng nói! Mưa đến đâu mát mặt đến đó là tốt nhất."
Diệp Phong và Phí Dĩnh đã ở cùng với hai người phía trong kia suốt mấy tiếng đồng hồ rồi. Tình hình này thì nhất định phải cảnh giác, nếu không lỡ như hai bên cha mẹ bất ngờ tới đây thì trở tay không kịp. Mối quan hệ giữa hai nhà đã đi vào ngõ cụt vì chuyện của con cái rồi, hiện tại còn thêm một đống rắc rối như thế này nữa thực sự sẽ trở thành kẻ thù với nhau. Phí Dĩnh không nói tiếp cậu chuyện của họ nữa mà bắt đầu nói về chuyện của người thân.
"Diệp Châu nó sẽ không sao phải không? Thời gian một tuần này thực sự giống như ngồi trên đống lửa vậy. Chúng ta có nên nói cho Anh Anh biết không anh?"
"Đừng nói cho Anh Anh biết, Diệp Châu nó cũng còn chưa biết người ta chẩn đoán cho nó thành ra cái dạng gì đâu cho nên đừng có vội. Chỉ sợ kết quả chưa có mà người đã muốn buông xuôi rồi."
Phí Dĩnh thật tình rất buồn ngủ nhưng nghĩ đến bạn mình như vậy thì không cách nào ngủ ngon được. Nếu Diệp Châu có chuyện gì thì Phí Anh cũng sẽ không yên ổn nổi. Anh hiểu rõ em trai mình, Phí Anh một khi đã yêu thì yêu tới chết mới thôi. Chỉ sợ nếu trường hợp xấu nhất xảy ra thì cả hai bên gia đình cũng chẳng giữ nổi đứa con nào chứ đừng nói là chia tách ép uổng.
"Em cảm thấy cha mẹ chúng ta thực sự đi quá xa rồi. Tại sao họ lại không chịu ngồi lại nhìn hai đứa nó một chút anh nhỉ? Nếu như em rơi vào hoàn cảnh của hai đứa nó có khi em chẳng thể chịu nổi đâu. Cảm giác có gì đó đối với chúng rất tàn nhẫn."
Diệp Phong vuốt vuốt mấy sợi tóc trước trán Phí Dĩnh sau đó nói mấy lời trấn an.
"Sẽ không đâu, nhất định sẽ không uống nước hai lần trên cùng một dòng sông. Mỗi người một số phận cho nên đừng quá lo lắng làm gì, cái quan trọng nhất chẳng phải là cùng nhau vượt qua tất cả hay sao? Nếu thật lòng thương yêu nhau thì ở hoàn cảnh nào cũng đều tìm được đường đi hết."
Diệp Phong nói xong thì nhìn thẳng vào mắt Phí Dĩnh, hai người nhìn nhau nở một nụ cười nhẹ nhàng. Tuy không rõ ý tứ là gì nhưng hình như giữa hai người đang tồn tại những cảm xúc mà không ai có thể lý giải được đúng được. Phí Dĩnh đem cả bàn tay mình nắm lấy ngón tay trỏ của Diệp Phong mà nhắm mắt.
"Cho em gối đầu tới sáng đi."
"Ừ... ngủ đi!"
Chỉ cách nhau một cánh cửa nhưng là hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Ở bên trong phòng Diệp Châu an ổn ôm Phí Anh mà ngủ, bỏ sau lưng tất cả những phòng thủ của bản thân chỉ cầu được ôm người mình mong muốn. Cả hai người bọn họ vẫn miệt mài đấu tranh cho tình yêu của mình. Mặc kệ thế giới bên ngoài có đang nhìn mình bằng ánh mắt như thế nào họ vẫn cố chấp giữ chặt người mà họ nhận định cả đời phải thuộc về họ.
Còn Diệp Phong và Phí Dĩnh hình như không có tham vọng nhiều như hai đứa em của mình. Họ chỉ đơn giản là muốn đi cùng nhau, yêu hay là thương thực ra cũng không cần phải quá rõ ràng làm gì. Chỉ cần trong một khoảnh khắc nào đấy họ nhận ra đối phương cũng mang tâm ý giống như mình thì mìm cười một cái là đủ.
Phí Dĩnh có lẽ vẫn còn rất mơ hồ về cảm xúc của mình thế nhưng suy nghĩ của anh có lẽ cũng giống Diệp Phong. Anh không muốn cuộc đời mình phải gặp quá nhiều sóng gió, giống như Diệp Châu và Phí Anh bây giờ là điều mà anh cả đời cũng không bao giờ muốn mình phạm phải.
Ở nhà họ Lý mọi người vẫn đang còn hoang mang với chuyện của Diệp Châu. Tuy là Diệp Phong đã thông báo sơ qua một chút tình hình rồi nhưng mà trên dưới ai nấy cũng đều đứng ngồi không yên, nhất là Tô Duệ. Nếu như Diệp Châu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì kế hoạch của cô coi như chết non. Cô ta cảm thấy từ đầu đến cuối mọi thứ luôn luôn chống đối cô mà đi trật quỹ đạo của nó. Kế hoạch có tính toán tỉ mỉ đến thế nào cũng không thể ngờ sẽ có lúc phải từ mình tìm cách chữa cháy. Không phải chữa cháy một lần mà là rất nhiều lần, chưa bao giờ cô cảm thấy căm thù sự ngoan cố của Diệp Châu và Phí Anh nhiều đến như vậy.
"Cháu mệt rồi thì đi nghỉ đi!"
"Không sao đâu bác, Diệp Châu còn chưa trở về cháu cũng không cách nào chợp mắt nổi."
Nói rồi ai cũng mang trong lòng một đống suy nghĩ nặng nề. Chẳng một ai chịu nhận cái sai về mình mà chỉ chăm chăm nhìn vào khuyết điểm của người khác.
"Ngày mai tôi phải sang bên đó nói chuyện một lần cho ra nhẽ, Diệp Châu nó sắp sửa bị Phí Anh thao túng thành con rối mất rồi. Cả ngày chỉ thẩn thờ không để ý tới ai cả, nói động đến nó một câu là nó nhảy dựng lên như thế. Nó đang dằn vặt chúng ta đấy à? Suốt ngày trưng cái bộ mặt giống như ai cướp mất của nhà nó như thế? Tôi mà giết được nó là tôi cho nó đầu thai luôn rồi không cần phải loạn lên thế này đâu."
Mẹ Lý thấy ba Lý vẫn không nguôi được cơn giận dữ thì cũng khó chịu mà nói.
"Mình mà giết nó tôi sẽ cho mình chết chung luôn, con mình mà hở chút mình đòi đánh đòi giết nó là như nào?"
"Ngỗ ngược như nó ai mà chịu được, đã vậy còn đi yêu đương đàn ông thật đúng là cái loại không ra gì."
Mẹ Lý liếc mắt nhìn Tô Duệ đầy ái ngại sau đó lớn tiếng mà đáp lại chồng mình.
"Mình đừng có hở chút là nói mấy từ phản cảm đó có được không hả? Bộ con mình như vậy thấy vẻ vang lắm hay gì mà cứ nhắc hoài, tôi nghe mình nói mà thôi còn muốn tức chết đây."
Ba Lý trong lòng như lửa đốt nhưng cũng không muốn cùng vợ mình đôi co liền phẩy phẩy tay bác bỏ.
"Thôi không nói nữa, tôi nghĩ chúng ta bắt Diệp Châu kết hôn sớm một chút mới được. Có gia đình rồi nó phải áp chế lại tâm tính, còn nếu không thì cả đời chỉ có bỏ đi thôi chứ không làm được cái trò trống gì đâu."
"Nó mà chịu nghe lời thì chúng ta phải khổ như thế này hay sao?"
Ba Lý nhìn vào Tô Duệ đang ngồi bên cạnh vợ mình thì có chút nóng lòng. Dù sao thì cái giao kèo giữa hai nhà cũng phải thực hiện, khổ nỗi Diệp Châu bây giờ thà chết chứ nhất định không chịu nghe lời như vậy khiến ông cũng không biết phải làm như thế nào mới phải.
"Ba mẹ cháu nói mấy bữa nữa sẽ trở về đây cùng nhà chúng ta thảo luận chuyện của hai đứa. Bác hi vọng trong mấy ngày này cháu đừng suy nghĩ quá nhiều, Diệp Châu nó sớm cũng sẽ thay đổi được thôi."
"Vâng! Cháu hiểu rồi ạ!"
Mọi người trải qua một đêm dài vì chuyện của Diệp Châu, sóng gió nối tiếp sóng gió không lúc nào nghỉ ngơi. Tô Duệ sáng hôm sau xin phép ba mẹ Lý đến bệnh viện chăm sóc cho Diệp Châu. Trên đường đến bệnh viện cô ta cũng tranh thủ gặp mặt Dương Hạc một lúc.
Nội dung câu chuyện lần này hoàn toàn khác so với những lần trước, Tô Duệ không cùng Dương Hạc ôm ôm ấp ấp nữa mà là ngồi đối diện nhau trong một quán cà phê nhỏ nói chuyện. Hai người chọn một căn phòng riêng tư trong quán để không ai làm phiền.
"Tôi nghĩ là anh nên quay trở về nhà của mình đi. Tôi cảm thấy chuyện của chúng ta cần phải suy nghĩ lại thêm một chút."
"Em đang nói gì vậy?"
Tô Duệ nhìn Dương Hạc một lúc sau đó dứt khoát đưa ánh mắt chuyển sang hướng khác mà nói.
"Tôi đột nhiên có suy nghĩ muốn dừng lại, tôi không muốn làm tổn thương ai hết. Tôi cảm thấy tôi không có khả năng thay đổi được tâm tính của Diệp Châu, càng không thể hiểu rõ rốt cuộc tình cảm của tôi đối với anh là gì. Dù sao thì tôi cũng muốn dừng tất cả mọi chuyện ở đây. Tôi cũng sắp quay trở về Mỹ rồi cho nên kế hoạch của chúng ta dừng ở đây thôi."
"Duệ Duệ!"
Tô Duệ không dám nhìn vào mặt Dương Hạc mà cầm ly nước trái cây trên bàn lên uống.
"Xin lỗi anh nhưng mà tôi mệt mỏi rồi, chuyện của chúng ta có thể cho tôi một chút thời gian được không? Có thể tôi suy nghĩ chín chắn rồi tôi sẽ tìm anh chúng ta tiếp tục nói chuyện sau này. Anh thực sự tốt, có lẽ là người đàn ông đối với tôi tốt nhất."
"Nếu em thực sự từ bỏ kế hoạch đó thì anh ủng hộ em. Cho dù sau này có như thế nào cũng còn tốt hơn làm tổn thương người khác. Buông bỏ được là tốt rồi, còn chuyện của chúng ta sau này nếu như em suy nghĩ kỹ rồi, nếu như em cần anh thì nói cho anh biết, anh vẫn sẽ đợi."
Nghe được những lời này thì Tô Duệ bật khóc, có lẽ chuyện khiến cô ta nuối tiếc nhất là bởi vì tình cảm của mình không đặt ở Dương Hạc quá nhiều. Bản thân cô ta hiểu rất rõ y thật tâm đối tốt với mình, nhưng người mà cô ta cần là Diệp Châu không phải y. Đứa bé trong bụng cần làm người của nhà họ Lý chứ không phải nhà họ Dương. Có thể lừa dối y lần này vĩnh viễn cũng sẽ chẳng có đường lui sau này nữa, nhưng cô ta không thể không làm.
"Đừng khóc!"
"Xin lỗi anh! Tôi thực sự không xứng đáng với tình cảm của anh. Nếu sau này anh cảm thấy tôi đáng ghét hay đáng khinh thì anh đừng nghĩ về tôi nữa. Tôi nghĩ là còn rất nhiều người con gái khác phù hợp với anh hơn tôi."
"Xứng đáng gì chứ, yêu thì yêu thôi. Người ta không yêu mình thì phải chấp nhận chứ sao. Nghe anh nói, cho dù sau này em không có cuộc sống như em mong ước cũng phải làm một người tốt. Anh thực sự không muốn em lún quá sâu vào những mục đích không giới hạn như thế. Ai cũng mong muốn bản thân mình được hạnh phúc mà, anh nghĩ là Diệp Châu và Phí Anh cũng vậy thôi. Họ cũng giống như chúng ta, có khi họ còn khao khát hạnh phúc nhiều hơn chúng ta nữa. Tìm được một nửa đời mình đã thực khó, mà họ còn là người cùng giới lại càng khó khăn nhiều hơn. Nếu như chúng ta không thể ủng hộ cho họ thì cũng đừng tạo thêm cho họ gánh nặng."
Tô Duệ biết Dương Hạc từ đầu đến cuối vẫn không đồng tình với dã tâm của cô ta. Bản thân cô ta không trách y nhưng trong lòng lại có chút khó chịu.
"Họ hạnh phúc hay không hoàn toàn không dựa vào tôi. Hơn nữa gánh nặng là do họ tự tạo ra không phải tôi."
"Thôi được rồi, nhưng mà em đã buông được thì tốt rồi. Khi nào thì em quay trở về Mỹ?"
"Một thời gian nữa, tôi còn một số chuyện cần thu xếp ổn thỏa, khi nào xong tôi sẽ quay trở về."
Hai người ngồi nói chuyện thêm một lúc thì cũng chào tạm biệt nhau rời khỏi. Dương Hạc không biết bản thân mình cho đến tận bây giờ vẫn đang là công cụ thực hiện kế hoạch của Tô Duệ. Y hoàn toàn tin rằng cô ta đã buông bỏ được chấp niệm của mình và muốn bắt đầu lại một cuộc sống mới tốt đẹp hơn bây giờ. Y còn hi vọng sau này tình cảm của mình sẽ được đền đáp cho nên rất vui vẻ cho Tô Duệ thời gian suy nghĩ còn mình thì quay trở về nhà.
"Cho anh ôm em một cái được không?"
Tô Duệ nghe lời đề nghị này của Dương Hạc thì không ngần ngại ôm y. Trong lòng vẫn luôn cảm thấy áy náy với y nhưng không còn cách nào dừng lại được nữa.
"Cảm ơn anh!"
"Đừng cảm ơn, em có thể sống tốt là được rồi. Anh sẽ nghe lời em rời khỏi đây, sau này gặp lại nhất định phải tốt hơn một chút mới được. Còn nữa, tuy em nói là em không cần nhưng mà anh vẫn muốn chịu trách nhiệm với em."
Tô Duệ siết chặt vòng tay của mình, cô ta có cảm giác luyến tiếc sự ôn nhu này của Dương Hạc. Nước mắt của cô ta vì thế cũng lặng lẽ mà rơi xuống ướt vai áo của y.
"Anh thực sự rất tốt cho nên anh cũng phải hứa với tôi sẽ sống thật tốt."
"Ừ...chúng ta cùng nhau sống thật tốt."
Tô Duệ từ từ buông lòng cái ôm của mình rồi nhìn vào mắt Dương Hạc thật tâm đề nghị.
"Tôi hôn anh được không?"
"Được!"
Dương Hạc trả lời xong thì chủ động hôn Tô Duệ. Y nghĩ rằng nụ hôn này là minh chứng cho một khởi đầu của hai người bọn họ sau này. Đối với Tô Duệ thì đây là nụ hôn của sự kết thúc, cô xem nó giống như một lời cảm ơn và cũng là lời xin lỗi tới y. Người đã cùng cô trải qua rất nhiều khó khăn trong đời nhưng lại chẳng phải là người cô muốn đi tới cuối cùng.
Hai người dẫn nhau vào một nụ hôn dài, đây hoàn toàn không phải gượng ép mà là cảm xúc thực sự từ cả hai bên. Khi hai người tách ra còn mang theo một vị nuối tiếc trong lòng nhưng cho dù là như vậy cũng không còn cách nào tiếp tục. Tô Duệ với lấy chiếc giỏ xách bên cạnh mình sau đó quay lưng rời đi trước.
"Anh cũng đi đi."
Bước ra khỏi quán cà phê Tô Duệ bỗng nhiên lại bật khóc. Cô ta dừng lại sau một bức tường khuất gần đó không ai để ý mà đứng khóc ngon lành. Bàn tay cô ta lúc này lại vô thức sờ xuống bụng mình nói khẽ.
"Nếu ba con biết con đang tồn tại nhất định sẽ rất vui. Ba con chắc là người tốt nhất mà mẹ gặp được trong đời này rồi. Đánh mất đi có lẽ sẽ chẳng tìm được một người nào đối với mẹ như vậy nữa."
"Xin lỗi con! Mẹ cũng không còn cách nào khác nữa. Mẹ biết là mẹ trở nên xấu tính cà ích kỉ như vậy là không tốt nhưng nếu mẹ không làm như thế thì người thảm hại chính là mẹ."
"Dương Hạc! Xin lỗi anh!"