Hoa Tàn (Tình Địch Cũ)

Chương 43: Chuyện Của Quá Khứ




Ngày hôm đó chuyện Phí Anh trở về và làm cho mẹ Phí ngất xỉu lại trở nên ầm ĩ. Hai người cha vốn là bạn bè nay lại vì chuyện này mà bắt đầu lôi nhau ra chất vấn. Lần này không như mọi lần, ba Lý không còn đánh Diệp Châu nữa mà thay vào đó là chửi và chửi.

Diệp Châu buổi ngày đều phải đi làm, tối đến tự nhốt mình vào căn phòng không chút ánh sáng cũng phải nghe người này người kia chỉ trích. Hắn tự mình suy nghĩ bằng cách nào mà lỗi lầm của hắn trong mắt mọi người lại lớn đến như vậy. Cho đến hiện tại hắn hoàn toàn không hiểu tình yêu của hắn đối với người khác sao lại biến thành một loại kỳ thị đáng sợ đến vậy nữa. Mỗi ngày những người ngoài kia luôn bắt hắn phải thừa nhận bản thân hắn là sai trái, việc gì hắn làm cũng đều là sai trái. Hắn cảm thấy bản thân mình lúc này không khác gì tội phạm, cho dù hắn không muốn nghĩ như vậy cũng không được. Thậm chí những người làm trong nhà cũng nhìn hắn bằng ánh mắt đầy phán xét. Mà hắn thân là một người chủ cũng không thể lên tiếng bảo họ đừng nhìn mình như vậy nữa. Và rồi hắn lại co mình vào trong bóng tối, cho đến khi trời sáng, lúc nào chiếc gối cũng ướt đẫm.

Phí Anh những ngày này thì không trở về nhà mà ở lại căn phòng mà Phí Dĩnh đã thuê. Mỗi ngày cậu đều tới bệnh viện chăm mẹ của mình cho đến tận tối muộn. Ngày trước mẹ Phí chắm cho cậu như thế nào thì bây giờ cậu cũng làm y chang như vậy.

Phòng bệnh này dành cho giới thượng lưu cho nên không thiếu thốn gì cả. Chỉ cần bỏ ra một ít tiền thì mỗi ngày có khối người xin chăm sóc cho bệnh nhân thay người nhà của họ. Cả ba Phí và Phí Dĩnh đều phải đến công ty, người giúp việc thì chỉ có thể đến được một buổi, một nhà mấy người ít ỏi cũng phải thay phiên nhau canh chừng. Phí Anh hiếm hoi lắm mới có cuộc giáp mặt với ba của mình thì từ đầu đến cuối chỉ biết cúi đầu.

Ba Phí cũng là lần đầu sau mấy tháng xảy ra chuyện mới có thể gặp lại con trai nhỏ mà mình hết mực bảo vệ. Muốn nổi giận một trận long trời lở đất nhưng vì mẹ Phí còn đang nằm ở đây cho nên phải nhịn xuống sợ xảy ra chuyện gì không hay.

"Thấy thành tựu không? Thấy bản thân mình khác người có bao nhiêu tỏa sáng? Vừa lòng chúng mày chưa?"

"Con xin lỗi!"

Nghe thấy lời xin lỗi từ Phí Anh thì ba Phí lại nhịn không được mà tát liền hai cái vào mặt cậu. Hai cái tát này so với mấy cái đánh của mẹ Phí thì xa xa khác biệt, lực chỉ có mạnh hơn gấp bội chứ tuyệt đối không thua kém.

"Xin lỗi thì làm được cái gì? Thằng kia nó cũng một câu xin lỗi, hai câu xin lỗi thì có gì khác biệt không? Chúng mày sung sướng quá hóa rửng mỡ lôi kéo nhau đi ngược với cả xã hội. Giờ thì nhìn xem người ta nhìn vào gia đình này mà chỉ trỏ, một chút mặt mũi cũng không còn. Mày có biết cảm giác bị người ta nói trên đầu trên cổ mà không thể phản kháng hay không?"

Phí Anh đưa tay lên ôm lấy mặt mình hiện tại đã sưng đỏ cả hai bên má mà lặng lẽ rơi nước mắt. Đó là cảm xúc thật từ tận đáy lòng cậu nhưng lọt vào mắt ba Phí như thế nào lại trở thành ăn hại vô cùng. Cực chẳng đã trong cơn nóng giận ông liền giơ chân đạp một phát vào người cậu khiến cậu không kịp phản ứng mà ngã lăn ra sàn.

Vừa đau vừa tủi, Phí Anh cứ như vậy nằm cuộn tròn trên nền nhà nhìn không khác gì một chú rùa nhỏ sợ sệt muốn ẩn mình vào cái mai chắc chắn. Có điều cậu không phải rùa, cũng chẳng có vỏ bọc nào chắc chắn lúc này cho nên đành bất lực mà chịu bị đòn. Dù sao thì bị đòn thế này còn đỡ hơn Diệp Châu rất nhiều.

Ba Phí nhìn Phí Anh không thèm phản kháng lại thì càng thêm tức giận. Giống như những lời mà ông nói ra là để tự mình nghe chứ bản thân cậu hoàn toàn không chịu tiếp thu vậy.

"Nhà bên đấy nói mày là đứa dụ dỗ thằng khốn kiếp kia, bây giờ mày nói đi, điều họ nói đúng hay là sai?"

Phí Anh đến tận bây giờ cũng không biết rốt cuộc là Diệp Châu có dụ dỗ mình hay là bản thân cậu tự mình rung động trước hắn. Nói như thế nào cũng là thừa nhận cho nên cậu nhất quyết giữ im lặng, cậu thừa biết cho dù câu trả lời như thế nào thì cả cậu và cả Diệp Châu cũng đều sẽ bị chửi đến không ngẩng đầu được.

"Mày câm rồi à?"

"Con không câm, nhưng mà con biết sẽ chẳng có câu trả lời nào khiến cho mọi người vừa lòng được đâu. Con với anh ấy chính là như vậy, bây giờ có nói cái gì cũng đều không thay đổi được. Nếu đã không thay đổi được thì há cớ gì cần phải biết ai trước ai sau."

"Thằng mất dạy, cái nhà này không dạy nổi mày nữa rồi. Uổng công cả tao và mẹ mày tin tưởng và kỳ vọng vào mày, giờ thì nhìn xem còn ra cái gì nữa hay không?"

Phí Anh cắn chặt môi kiềm chế lại bản thân sớm bộc phát sẽ lại cùng với ba mình cãi cọ qua lại. Ngộ nhỡ mẹ cậu chứng kiến sẽ đau nặng thêm thì thực không đáng.

"Nếu như ba không vừa mắt một đứa như con thì cứ mặc kệ con đi, cứ xem con như người ngoài đừng để ý nữa. Con biết là tính hướng con bây giờ không được bình thường, không được như ba mẹ kỳ vọng, nhưng mà con không quay trở lại như trước kia được."

Ba Phí kể từ lúc biết chuyện của hai người thì tâm tính lúc nào cũng nóng nảy, chỉ cần nghe loáng thoáng thấy ai đó nói về vấn đề liên quan tới chuyện này sẽ lập tức nổi cơn tam bành. Nhưng ở tại thời điểm đó Phí Anh lại trốn đi biệt tích cho nên cơn nóng giận lúc đó không được giải tỏa mà cứ âm ỉ qua từng ngày. Cho đến hiện tại thì dường như đã quen với sự nóng giận của bản thân mình rồi, ông cũng không còn quá ham muốn phạt đòn cậu mạnh bạo giống như nhà họ Lý đối với Diệp Châu nữa. Nếu đổi lại là lúc đó cậu không trốn đi thì chắc chắn số phận cũng chẳng khá hơn Diệp Châu là mấy. Ba Phí lấy hết bình tĩnh mà nói chuyện nhẹ nhàng hết mức có thể với cậu

"Mày ngẩng đầu lên mà nói chuyện đây này. Ba chỉ hỏi mày một lần duy nhất này thôi, đây cũng là cơ hội cuối cùng của ba dành cho mày."

"Vâng!"

Ba Phí nhìn mẹ Phí đang nằm yên trên giường bệnh thì thở dài một lượt cố gắng kìm chế, dùng giọng nhẹ nhàng nhất có thể mà hỏi cậu.

"Nếu bây giờ phải chọn lựa giữa gia đình và Diệp Châu thì mày chọn cái nào?"

Phí Anh nghe xong câu hỏi này thì giống như bản thân đang bị treo lơ lửng giữa một hố sâu thăm thẳm chỉ có thể lặng im không nhúc nhích. Bởi vì cho dù có sợ hãi, cho dù có vũng vẫy đi về phía nào cũng đều phải trả giá. Phí Anh không do dự mà quỳ gối trước mặt ba mình cúi đầu trần tình. Có lẽ đây chính là một trong những lần hiếm hoi trong đời cậu quỳ gối trước mặt người khác, mà tất thảy đều là vì Diệp Châu.

"Mọi người có thể ghét bỏ con hoặc là Diệp Châu nhưng mà làm ơn đừng ghét bỏ tình yêu của chúng con được không? Con biết là chúng con không nên như thế, không nên đem danh dự của cả dòng tộc ra trả giá cho cảm xúc của mình. Nhưng mà con yêu Diệp Châu, thực sự yêu anh ấy đến không cách nào từ bỏ được."

"Khái niệm yêu của hai đứa chúng mày nghĩa là hai thằng đàn ông con trai giữa đường ôm hôn nhau mà không cần nhìn ngó ai à? Hay là muốn kết hôn rồi sinh con như người ta? Hay là thế nào?"

Phí Anh tuy là không bị ăn đòn đến mềm người như Diệp Châu nhưng đổi lại phải trả lời những câu hỏi như thế này thực sự khiến cậu mệt mỏi. Hiện tại cậu phải trả lởi câu hỏi này như thế nào, cứ nói đại ra là cậu muốn cùng Diệp Châu kết hôn rồi sinh con cũng được chấp nhận sao. Nghĩ thế nào cũng không thỏa đáng cho nên cậu dạn gan mà đáp lại.

"Con có thể không trả lời được không?"

"Bắt buộc phải trả lời, chúng mày không thể nào cứ ôm cái suy nghĩ quái gở của riêng mình mà làm ảnh hưởng tới bao nhiêu người được. Nếu không thể nào chọn lựa thì ít ra cũng phải để người khác biết được rốt cuộc cảm xúc cùa chúng mày là cái dạng gì."

Phí Anh quả không hổ danh là có cái miệng sắc sảo, cậu mặc kệ mọi thứ xung quanh, chỉ cần là đồ của mình thì sống chết cũng phải giữ cho bằng được. Hiện tại thì cậu xem Diệp Châu chính là người của mình, cậu không bỏ thì không ai có quyền cướp hắn đi cả. Nói mấy câu xác định chủ quyền thì cũng chẳng có gì ghê gớm, cùng lắm thì ăn thêm vài bạt tai cùng mấy cái đạp như ban nãy.

"Khái niệm yêu của con đó là yêu Diệp Châu, muốn cùng Diệp Châu kết hôn. Nếu có thể sinh con thì càng tốt, còn không thì cứ ở vậy cũng được. Quái gở với mọi người nhưng đối với con là bình thường, hết sức bình thường. Chúng con vẫn hít thở, vẫn ăn uống vẫn làm việc như người ta thì có gì phải chê trách chứ? Chúng con cũng không đi ăn cướp của ai, không phóng hỏa giết người thì sai chỗ nào?"

Ba Phí nghe xong mấy lời này mà thực sự muốn lên cơn tăng xông máu mà ngất đi cho rồi. Đứa con trai nhỏ ngày nào giờ không những yêu đương lộn ngược mà mồm miệng cũng quá là xéo xắt rồi.

"Mày vẫn quyết tâm chọn theo nó có phải không? Vậy thì được, kể từ bây giờ xem như nhà họ Phí không có đứa còn này đi. Mày muốn đi đâu thì đi, muốn cùng nó ấp ở đâu thì ấp đừng có vác mặt về nhà nữa, cũng đừng dính dấp nhau xuất hiện trước mặt tao. Mày mở mắt ra mà nhìn đây này, mẹ mày còn nằm ở nơi này vì mày, vậy mà bản thân mày còn không biết hối cải là gì. Có thể ruồng bỏ công dưỡng dục của cha mẹ để chạy theo một thằng không ra gì như nó thì quá giỏi rồi."

"Con không ruồng rẫy cái gì cả, đều là do mọi người áp đặt suy nghĩ đó lên người con. Ba có thể vì mẹ mà không tiếc lời mắng mỏ thậm chí cho con ăn đòn, vậy tại sao con không thể vì người mình yêu mà chọn im lặng an phận? Tại sao ai cũng có quyền bảo vệ tình yêu của mình còn chúng con thì không?"

Ba Phí dường như không chịu đựng được nữa mà vớ luôn đôi dép trên sàn ném vào người Phí Anh mà quát.

"Cút ngay! Cút ra khỏi đây! Mày còn nói thêm một câu tao liền đánh chết."

Phí Anh mang ấm ức mà lại không cách nào nói ra được hết thảy. Khuôn mặt bởi vì tủi thân quá độ mà đỏ bừng lên, nước mắt cũng vì thế mà chảy xuống không ngừng. Cậu bất chấp tiến tới bên cạnh giường của mẹ Phí mà nắm lấy tay bà thủ thỉ.

"Con xin lỗi mẹ! Mẹ hãy mau chóng khỏe lại đi nhé, ba không cho con ở lại nữa cho nên con hiện tại phải đi rồi. Ngày mai con lại tới thăm mẹ được không? Phải mau khỏe lại mới được, con không muốn bản thân mình trở thành kẻ tội đồ bất hiếu, càng không muốn bỏ lỡ tình yêu của đời mình."

Phí Anh cúi đầu chào ba Phí rồi rời khỏi, sau khi cánh cửa đóng lại thì cậu khóc đến muốn nghẹt thở mặc kệ mọi người xung quanh chỉ trỏ cũng không cách nào dừng được. Muốn yêu một người cho trọn vẹn mà thực sự khó quá. Chuyến này trờ về cậu và Diệp Châu chẳng được ở bên nhau một ngày nào, trái lại còn bị phạt đến thừa sống thiếu chết. Hiện tại có lẽ Diệp Châu lại bị nhà họ Lý giáo huấn nữa rồi. Nghĩ tới đó Phí Anh lại không nhịn được mà khóc càng to hơn, đến nước này rồi thì cậu cũng chẳng cần mặt mũi gì nữa. Gia đình tan vỡ, người yêu thì chẳng cách nào bảo vệ được thì cần gì phải để ý người ta nhìn mình bằng ánh mắt gì.

"Nhìn cái gì? Mấy người chưa từng thấy đàn ông khóc lớn vậy à? Mẹ tôi bệnh, người yêu tôi..."

Nói đến đây thì Phí Anh nấc nghẹn không thể thốt ra được thêm chữ nào nữa. Cứ như vậy đem một bộ dạng cực kỳ thảm hại mà trở về phòng trọ của mình.

Trên đường trở về Phí Anh ghé vào một cửa hàng thức ăn nhanh để xử bữa tối của mình thì vô tình gặp đám bằng hữu thời đại học của Diệp Châu. Bọn họ chính là đám người năm xưa đã bắt cậu tới cho hắn trị tội vì tranh giành Vương Tử Tuyền. Bởi vì nhìn cậu bây giờ có chút lạ lẫm cho nên bọn họ cũng không nhận ra kịp cho nên cứ ngợ ngợ.

"Ủa đó có phải là thằng nhóc Phí Anh không vậy?"

"Hình như là nó đó."

Phí Anh biết là bọn họ đã nhận ra mình nhưng vẫn tỏ ra như bản thân không nghe thấy mà làm việc của mình. Đám người kia vốn vẫn còn cảm giác khó chịu với một Phí Phí Anh kiêu căng năm xưa cho nên thừa cơ hội này không ngừng chọc ngoáy.

"Không biết bây giờ nó yêu anh nào chưa nhỉ? Tao nghe nói Diệp Châu quay trở lại làm đàn ông chân chính rồi mà, còn sắp sửa kết hôn với bạn gái cũ."

"Thật hả? Là Tô Duệ à?"

"Đúng rồi đấy, hai người bọn họ đẹp đôi thế còn gì. Hôm trước tao có gặp Tô Duệ, nghe nói là hai gia đình họ đã sắp xếp chuyện hôn sự rồi. Tụi mày không nhớ năm xưa Diệp Châu bảo bẻ cong đứa nào đấy cho nó mê muội rồi thì phủi mông à? Còn bảo đợi cho thằng ngu nào đó dính bả rồi sẽ quay lại làm đàn ông chân chính cưới vợ sinh con đấy thôi. Tao còn nghe nói là Phí Phí Anh hiện tại nó thực sự thích đàn ông luôn rồi đấy. Diệp Châu đúng là cao tay thật, hạ đo ván đối thủ không tốn tí sức lực nào mà còn được ăn qua nữa..."

Phí Anh nghe tới đây thì nuốt không nổi mẫu bánh mì trong miệng mình. Giống như cậu đang nghe họ kể về một bí mật nào đó mà cậu chưa từng biết vậy. Trong lòng có chút thất vọng xen lẫn với tức giận, bàn tay nắm lại thành nắm đấm giống như sẵn sàng ăn thua đủ với đám người miệng rộng bên kia. Chưa dừng lại ở đó đám người kia còn hùng hổ bổ sung thêm một câu.

"Nếu mà Phí Phí Anh nó nghĩ Diệp Châu yêu nó thật thì tội nghiệp quá. Anh ta chỉ là dùng kế bẻ cong tình địch thôi mà, lúc trước còn cùng chúng ta hội ý xuyện đêm tìm cách thu phục nó còn gì. Ôi trời! Nhìn nhếch nhác thế kia chắc là bị đá rồi đi. Mẹ nó đàn ông con trai mà chịu để cho người khác đụng chạm sờ mó là thấy chẳng ra gì rồi, còn ra vẻ ta đây, tưởng mình cao lãnh lắm."

Qua giới hạn chịu đựng rồi vì thế Phí Anh không kiêng nể gì mà đem nguyên cả khay thức ăn của mình ném thẳng vào đám vừa rồi. Hai mắt đỏ lên trông không khác gì loài thú dữ lao đến nắm cổ áo một tên mà quát.

"Mày mới nói cái gì? Mày nhắc lại một lần tao nghe xem?"

"Mày...mày bị điên rồi à?"

Phí Anh mất kiên nhẫn mà đấm mạnh vào mặt tên này một lần nữa giận dữ quát.

"Tụi mày nói tao cái gì? Đủ tư cách nói tao sao? Tụi mày núp dưới gầm giường của tao phải không? Hả?"

Mấy tên kia thấy Phí Anh hung hăng như thế thì có chút hoảng hốt. Bọn họ không nghĩ là cậu cũng có mặt hung hãn như thế này. Tưởng tượng nếu như đụng vào liền có thể một chấp bốn mà ăn thua đủ một trận.

"Phí Anh! Mày bỏ tay ra đi, có gì từ từ bình tĩnh nói chuyện đừng để tụi này phải động thủ."

Phí Anh đưa mắt trừng từng tên một sau đó lôi tên trong tay mình kéo ra khỏi cửa tiệm tiếp tục lăn lộn một trận giữa đường giữa xá.

"Nói tao phải không? Chúng mày tốt đẹp chỗ nào mà nói tao? Tao có là phân thối cũng không đến lượt tụi mày đánh giá nghe rõ chưa? Chết này! Chết này! Lũ khốn nạn!"

Thấy bạn mình bị đánh như vậy thì ba tên còn lại cũng không chịu đứng yên mà lao vào đánh hội đồng. Người qua đường nhìn thấy một đám hỗn loạn như thế thì cũng không dám can ngăn sợ bị vạ lây. Cứ thế một chọi bốn, cho đến khi cảnh sát đến cưỡng chế mới chịu dừng lại. Phí Anh người ngợm mặt mày đều trầy xước và sưng tím, cả người lắc lư đứng không vững bị áp giải về đồn cảnh sát gần đó vì tội gây rối trật tự. Đánh được một trận như thế này khiến cậu cảm thấy sảng khoái vô cùng, giống như đem tất thaỷ những uất ức tủi hờn mà xả ra cho bằng hết.

"Mẹ nó! Đáng lẽ ra mình phải gặp bọn này sớm hơn mới phải, mỗi ngày đều phải đánh một trận mới hả dạ."

Sau khi bị áp giải về đồn thì chẳng bao lâu sau Phí Dĩnh cũng tới. Nhìn thấy Phí Anh cả người đều như cái rổ, chỗ nào cũng trầy xước bầm tím thì nhịn không được muốn chửi bậy. Nhưng bởi vì anh tới đây để bảo lãnh cho cậu nên rất biết điều mà kiềm chế. Sau khi thành công đưa người ra khỏi thì mới bộc phát tính tình hung dữ của mình.

"Làm sao lại đánh nhau với tụi nó? Mày nghĩ mày có thể đánh lại bốn thằng đó sao?"

Phí Anh không trả lời Phí Dĩnh mà nhìn chằm chằm vào một hướng vô định mà thở hắt, có lẽ là vẫn còn rất giận dữ chuyện gì đó mà không tài nào nói ra được. Phí Dĩnh thấy cậu như vậy thì cũng có chút nghi ngờ bản thân cậu chắc chắn đã bị đám kia đả kích chuyện gì rất nghiêm trọng rồi.

"Nói anh nghe rốt cuộc tụi nó làm gì mày?"

Phí Anh không trả lời Phí Dĩnh mà trực tiếp yêu cầu.

"Em muốn gặp Diệp Châu."

"Mày điên rồi à? Mày có biết bây giờ nó thế nào hay không mà đòi gặp? Nhìn bộ dạng của mày bây giờ xem có khác gì dân chợ búa hay không? Mày muốn đem bộ dạng này đi gặp nó nữa à?"

Phí Anh nghe xong thì càng trở nên gay gắt mà quát ầm ĩ.

"Phải đó! Em chính là muốn anh ta nhìn thấy bộ dạng của em như thế này. Em muốn cho anh ta thấy anh ta đã khiến em trở thành cái bộ dạng chó chết thế này, phải tận mắt nhìn thấy."

Nói xong thì Phí Anh ngồi xụp xuống ôm mặt khóc nức nở. Phí Dĩnh ban đầu thấy cậu nóng nảy như vậy thì có ý định tẩn cho cậu vài cái tỉnh ra nhưng hiện tại thấy cậu khóc đến muốn hít thở không thông thì lại đau lòng.

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Mày đừng có giấu anh làm cái gì, mau nói cho anh biết rốt cuộc bọn nó làm gì mày?"

Phí Anh giống như quá tủi thân mà ôm lấy Phí Dĩnh khóc càng hăng, qua một hồi thì cũng nghẹt tịt luôn cả mũi. Tuy vậy vẫn cố rặn ra mấy câu khàn khàn trông đáng thương vô cùng.

"Bọn nó nói, Diệp Châu gài bẫy em, anh ấy đánh bại em rồi, anh ấy thành công đánh bại em rồi."

Phí Dĩnh nghe mấy lời này thì mù mịt cả đầu óc, chậm chạp mà hỏi lại thêm một lần.

"Gài bẫy? Đánh bại? Đừng khóc nữa, nói rõ cho anh biết nó gài bẫy mày cái gì, đánh bại mày cái gì?"

Phí Anh bấu chặt lưng áo Phí Dĩnh định nói ra thật rõ ràng nhưng cuối cùng cũng không cách nào nói. Cậu thực sự rất sợ chuyện của mình làm liên lụy đến người khác. Qua một lúc định thần mới tách ra hướng Phí Dĩnh mà nói.

"Em xin lỗi vì luôn bắt anh phải đứng ra giải quyết tất cả mọi chuyện cho em. Ban nãy em thực sự rất muốn nói thật rõ ràng nhưng mà em nghĩ lại rồi, em không muốn anh lại đứng ra chống đỡ cho em nữa. Em tự mình giải quyết đi, dù sao thì em bây giờ cũng chẳng còn gì để mất."

"Nói cái gì thế hả?"

Phí Anh nhì thẳng vào mắt Phí Dĩnh mà miễn cưỡng đáp lời.

"Anh đừng hỏi em đã xảy ra chuyện gì nữa được không? Cũng đừng ân cần hỏi han em như vậy nữa, nếu anh cứ cho em quá nhiều ngoại lệ em nghĩ em sẽ tự trách bản thân mà chết mất."

Phí Dĩnh tuy không hiểu Phí Anh rốt cuộc muốn nói cái gì nhưng mà anh biết cậu đang thực sự rất đau khổ. Là đau khổ và tuyệt vọng tới mức không muốn nhận bất cứ điều tốt đẹp gì xung quanh mình nữa.

"Nghe anh hai nói được không? Cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng tuyệt vọng, nếu đau lòng quá thì dựa vào anh này. Đừng tự mình một mình, anh hai này không thể bỏ mặc mày được. Cho dù có thế nào đi nữa anh cũng không cách nào bỏ mặc mày có hiểu không?"

Phí Anh hồi tưởng lại tất cả mọi thứ đã xảy ra, cả cái cách mà Diệp Châu từ từ bước vào cuộc sống của cậu, cách mà hắn dẫn cậu vào con đường này thì không ngăn được mà tự mình tuyệt vọng.

"Em yêu Diệp Châu, em yêu anh ấy đến mức cho dù biết bản thân mình bị xem như một một đồ chơi em cũng không cách nào từ bỏ được. Em đã yêu anh ấy bằng cả tất cả những gì em có tại sao anh ấy lại chọn bắt đầu như thế? Tại sao có vô vàn những bắt đầu mà anh ấy lại chọn một bắt đầu như thế?"