Kể từ lúc Diệp Phong và Tô Duệ về thì cũng đã qua mấy ngày. Vì công việc quá bận rộn cho nên nhất quyết sẽ làm một bữa cơm chào mừng hai người bọn họ trở về vào ngày cuối tuần. Nhưng vấn đề chính ở đây không phải là bận rộn hay là không mà là nhà họ Lý đã quyết định cho Tô Duệ ở trong nhà của họ với mong muốn tác hợp lại tình cảm cho cô cùng với Diệp Châu.
"Mẹ sao có thể vô lý như thế? Chúng con đã chia tay mấy năm rồi tự nhiên bây giờ mẹ đem cô ấy trở về gán vào đời con làm cái gì?"
Mẹ Lý nghe Diệp Châu nói như vậy thì cũng có chút tức giận. Ngặt nỗi lần này bọn họ cố tình làm như thế mà không thông qua ý kiến của hắn cho nên đành phải nhẫn nhịn mà nhỏ nhẹ.
"Tô Duệ là đứa con gái tốt lại giỏi giang, hơn nữa hai nhà chúng ta cũng có giao tình. Nó đi mấy năm nhưng cũng không quên nhắc con thì cũng đủ biết là nó thương con đến nhường nào. Con xem thời buổi này kiếm đâu ra được đứa con gái vừa xinh lại vừa chung thủy như nó. Chúng ta chọn cho con mối tốt như vậy con còn nổi nóng cái gì nữa?"
"Nhưng mà con không thích bị ép buộc, nếu ba mẹ muốn thì tự đi mà thích, đừng có tự ý quyết định cuộc đời của con. Ngày trước người nói chia tay là cô ấy không phải là con. Bây giờ mọi người lại muốn con làm một thằng đàn ông cao thượng để làm gì? Con không làm được đâu."
Mẹ Lý tức giận vung tay đánh mấy cái lên người Diệp Châu ủy khuất.
"Cái thằng hư hỏng, bây giờ lớn rồi đủ lông đủ cánh rồi thì muốn chống đối cha mẹ có phải không? Nếu không phải vì mày không chịu làm ăn thì ba mẹ đâu có phải tìm người về chỉnh đốn mày. Suốt ngày chỉ biết ăn chơi, tốt nghiệp đã gần hai năm rồi mà vẫn không làm nên trò trống gì cả. Mày nói xem ai mới là người sốt ruột đây hả? Nếu mà mày bằng một góc của anh trai mày thì đã không đến nỗi nào."
Diệp Châu mệt mỏi kháng cự bởi vì người hắn không thể đem người mà hắn yêu lộ diện trước mặt mọi người được. Nếu như hắn bất chấp mọi thứ mà làm vậy chỉ e là cuộc sống sau này của cả hai coi như không còn gì nữa. Hắn thì không nói làm gì vì nếu bị ép buộc thì cùng lắm là rời đi nhưng còn Phí Anh thì không thể. Hắn vẫn không muốn cậu bị chịu tiếng xấu vì hắn nhưng nếu không nói rõ ràng với cha mẹ hắn căn bản không thể thoát khỏi cái kế hoạch tác hợp này của gia đình.
"Con có người yêu rồi, người này rất tốt, rất thương con. Với cả con cũng quyết định sẽ yêu người này đến chết, bất kể là ai cũng không thay thế, nếu không phải là người đó con tuyệt đối không kết hôn."
Mẹ Lý nhìn Diệp Châu tỏ vẻ nghi ngờ lời nói vừa rồi của hắn một chút, sau đó thì tỏ thái độ như thể bản thân vừa nghe được một câu chuyện hài nhịn không được bật cười.
"Con đang kể chuyện hài cho mẹ nghe đấy hả? Từ trước tới nay ngoài Tô Duệ ra con có bao giờ quen ai quá một tháng đâu. Định lừa mẹ sao? Nằm mơ đi con nhé."
Diệp Châu chán nản vì cảm thấy gia đình hắn thực sự chưa từng xem lời của hắn nói ra gì. Vậy nên hắn luôn luôn như vậy, nếu không thể hòa hợp thì hắn sẽ không không muốn nói thêm nữa.
"Nếu mà có bạn gái thật thì dắt về đây cho chúng ta nhìn. Còn nếu như con lừa dối chúng ta để bác bỏ chuyện của Tô Duệ thì không có cửa đâu. Nếu như không muốn gánh vác trách nhiệm của gia đình thì mau chóng lấy vợ rồi sinh con đi. Anh hai con còn lo lắng cho công ty nên nó chưa muốn kết hôn."
Diệp Châu cảm thấy mọi người trong nhà đều nhìn nhận hắn là một tên bất tài. Ngay cả việc họ muốn hắn sớm sinh con để thay anh trai hắn làm tròn trách nhiệm gia đình cũng khiến hắn tủi thân không ít. Tính cách của hắn xưa nay vốn ngỗ ngược ngang tàn nhưng mà hắn buộc phải như thế mới có thể vùng vẫy khỏi những sắp đặt của người lớn. Hắn không muốn như anh trai mình, sinh ra rồi lớn lên đều là nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ. Cuộc đời nhạt nhẽo như vậy hắn không thể sống nổi.
Lúc trước Diệp Châu yêu Tô Duệ đến chết đi sống lại nhưng mà lúc chia tay hắn lại cảm thấy mọi thứ thật bình thường. Năm đó hắn bị bỏ rơi nhưng cũng không quá đau khổ, một thời gian ngắn liền lập tức lấy lại thăng bằng, không oán hận. Lúc đó hắn còn nghĩ hắn nặng tình nhưng ở thời điểm hiện tại khi mà hắn ngu ngốc đi bẻ cong người kia mới biết thì ra năm đó tình cảm hắn dành cho tình đầu không sâu nặng tới mức mặc cảm. Người hiện tại đối với hắn chính là cuộc sống, không phải đơn giản chỉ là người yêu mà là động lực và hy vọng của năm tháng sau này.
"Người này đối với con thực sự rất quan trọng. Con cũng chưa từng nói đùa, chỉ là mọi người không tình nguyện xem trọng lời mà con nói thôi. Con thực sự đã có người để tâm rồi nên không cần mọi người phải dụng tâm sắp xếp chuyện cả đời của con. Con không giống anh hai, không muốn bị gò bó. Nếu như con bị ép thì con lập tức biến mất, mà một khi con quyết định rời khỏi thì không ai tìm ra được đâu. Với lại con không bất tài như mẹ nghĩ con chỉ muốn sống cuộc đời mà con muốn thôi. Thực sự hai chữ bất tài nó rất nặng nề và con nghĩ là con không đáng phải nhận nó."
Sau đó Diệp Châu không đợi mẹ Lý nói thêm câu nào nữa mà nhanh chóng rời đi. Hắn không bài xích cũng chẳng hận Tô Duệ nhưng lại không muốn cô trở về. Hắn sợ Phí Anh đã gạt bỏ danh dự để cùng hắn một chỗ nhưng giữa đường lại gặp phải rắc rối từ tình cũ mang lại. Chuyện này không phải hắn suy diễn mà hầu hết đều đã nghe nói nhiều, không dưng họ lại truyền tai nhau câu cửa miệng tình cũ không rủ cũng đến. Chuyện Tô Duệ đột nhiên trở về rồi ở trong nhà họ Lý càng khiến hắn cảm thấy khó chịu và bắt đầu áp lực.
Bỏ qua những rắc rối từ tình cũ và gia đình thì Diệp Châu và Phí Anh hiện tại rất hạnh phúc. Hai người người chính thức xác định đối phương là một nửa của mình nhưng chỉ khi có hai người riêng tư mà thôi. Thời gian còn lại đều là như cũ không ngó ngàng không quan tâm nhau trước mắt người khác.
Phí Anh mấy ngày này thi xong thì đặc biệt dính người, cậu thậm chí còn không chịu về nhà mà cứ cùng với Diệp Châu dính một chỗ. Cả ngày chỉ cần không làm công chuyện quan trọng hoặc phải về nhà trình diện thì chắc chắn là ở trong phòng riêng của hắn mà ấp đến mềm người.
"Anh nói xem, tôi luôn có cảm giác là sắp bị phản bội là như thế nào?"
"Em suy nghĩ nhiều rồi, nếu anh có gan phản bội em thì đúng là anh tới số."
"Tôi sẽ giết anh sau đó tự vẫn."
Hắn hôn lên trán cậu sau đó lại lôi lôi kéo kéo ôm đến cả người biến dạng mới vừa lòng.
"Sao phải tự vẫn? Em giết anh rồi em có thể đi yêu một người khác."
"Không muốn!"
"Vậy em chỉ yêu anh thôi phải không?"
Phí Anh ở trong lòng Diệp Châu cật lực phản đối từ yêu này. Cậu xòe móng vuốt ra cào mấy đường trên vai áo hắn với một lực rất nhẹ, đối với hắn sức mạnh này còn thua cả một con mèo nhỏ đang làm nũng nữa.
"Em xấu hổ cái gì? Anh đợi em nói câu yêu anh thì chắc là đợi tới già rồi đúng không? Trả lời xme canh có phải đợi tới già hay không?"
"Tôi không yêu anh, đều là anh tự nói."
"Được! Em không yêu anh, đều là anh tự nói được chưa? Bây giờ em muốn ăn gì để anh đưa em đi."
Phí Anh tâm tình vui vẻ nằm suy nghĩ một lúc rồi lại nhìn Diệp Châu cười rất là lấy lòng.
"Tại sao bây giờ tôi cảm thấy anh lại thay đổi hoàn toàn so với lúc trước vậy? Tính cách rõ ràng rất tốt đẹp này."
Hắn cười cười vỗ vỗ lên trán cậu mà quở trách.
"Còn không phải là vì anh yêu em sao?"
"Ngày trước anh đối với Tô Duệ cũng thế này à?"
Diệp Châu có chút bối rối khi nghe Phí Anh hỏi câu này. Hắn không biết phải nói thế nào để cậu hiểu cho nên chỉ nói đại khái ý chính còn cậu hình dung như thế nào hắn hoàn toàn không thể can thiệp được. Chung quy là bởi trước đây hắn suốt ngày tự mình biến thành một gã trai tệ bạc cho nên bây giờ có giải thích thì chắc gì cậu đã tin.
"Em và Tô Duệ khác nhau cho nên em đừng so sánh. Nếu em còn tiếp tục hỏi nhất định sẽ hỏi ra sự thật lúc đó người không vui lại là em, cho nên chúng ta dừng ở đây đi. Tất cả là quá khứ rồi, hiện tại anh chỉ có duy nhất một mình em thôi. Có thể em không tin tưởng anh nhưng mà lời anh nói đều là sự thật."
Phí Anh đưa mắt lườm Diệp Châu một cái sau đó nhếch miệng cười.
"Anh toàn nói sự thật nhưng mà cuối cùng khi tôi hỏi thì lại lòi ra một sự thật khác, thật chán chết anh."
Diệp Châu không cách nào phản bác lại được lời chỉ trích này của Phí Anh cho nên đành im lặng cầu bình an cho mình.
"Sao anh im thin thít rồi? Tôi nói đúng quá nên rụt cổ rồi phải không? Biết ngay mà, nhỏ không chịu tu tâm dưỡng tính lớn lên lại thích làm chuyện thị phi."
"Anh không dám nói nữa, em biết quá nhiều về anh rồi cho nên cần phải được thu phục ngay bây giờ."
Nói xong Diệp Châu lại trở mình đè lên Phí Anh tranh thủ xơ múi. Phí Anh dần dà đã quen với việc này cho nên cũng không còn khẩn trương như lúc đầu nữa mà tỏ ra quật cường mà cạnh khóe.
"Tôi nói rồi đấy, tôi mà chưa cho phép là cấm anh hôn từ cổ trở xuống. Tay chân của anh tốt nhất là đem chặt cho bằng sạch đi để tránh sờ chỗ không nên sờ. Tôi vẫn còn cảm thấy chưa quen đâu đừng có mà lấn lướt."
"Anh biết rồi mà, không cần mỗi lần ở bên nhau em đều phải dặn, anh nhớ rất kỹ không quên được, lời của em là nhất."
Diệp Châu vừa nói xong thì Phí Anh rất đắc ý hất mặt lên ra hiệu cho hắn hôn mình. Nếu mà nhìn vào thì tình yêu của hai con người này thực sự giống con nít, rất tương đồng với thuở bé. Mỗi lần hai người kiếm chuyện sinh sự với nhau đều là một người chủ động gây sự còn người kia thì toàn tâm toàn ý đi tố giác.
"Cuối tuần này đến nhà anh ăn cơm, ba mẹ làm cơm mừng anh Phong về nước."
"Tôi nghe nói còn có tình cũ anh về cùng, hơn nữa còn được hai bác cho ở trong nhà anh luôn. Quá ngon lành rồi, gần nhau thế tha hồ mà móc nối, có khi lại tình đầu khó phai."
Diệp Châu không muốn Phí Anh nghĩ về những chuyện không tốt đẹp cho nên hắn liều mình cắn lên môi cậu một cái khiến cậu đau đến nhăn mặt.
"Anh là chó à mà thích cắn như vậy?"
"Tại cái miệng hỗn của em đó, nói mấy lời công kích như vậy em có thấy thoải mái không?"
"Không thoải mái."
Hắn nằm úp sấp lên người cậu nhẹ nhàng hỏi.
"Không thoải mái sao còn nói?"
Cậu vày vò mấy sợi tóc của hắn miễn cưỡng mà nói.
"Bởi vì tôi muốn nhắc cho anh nhớ, anh bây giờ đã thuộc về tôi rồi."
Diệp Châu đối với Phí Anh thì rất dễ hài lòng, cho dù phúc lợi mà cậu ban phát cho hắn cũng chỉ là một câu nói cay nghiệt như thế này hắn cũng cảm thấy mãn nguyện vô cùng.
"Còn chưa mà, chúng ta vẫn chưa làm được cái gì."
Hắn vừa nói xong thì ngay lập tực bị cậu vỗ cho một phát sau lưng mà đe dọa.
"Mới nói cái gì? Nói lại xem."
"Không! Anh đâu có nói cái gì đâu, chỉ là hy vọng một chút, một chút xíu hà."
Phí Anh cảm thấy bản thân cậu chưa thực sự chấp nhận được sự thân mật quá mức của Diệp Châu. Cậu vẫn cảm thấy giữa hai người đàn ông thì nên dừng lại ở mức ôm hôn là được rồi. Còn chuyện xa xa hơn một chút thì cậu vẫn chưa biết phải nên làm thế nào. Tuy mang tiếng là học bá nhưng mà mấy cái vấn đề giường chiếu cậu hoàn toàn mù mờ, tuyệt đối không thể thỏa hiệp khi chưa chắc chắn.
"Mấy chuyện đó để sau đi, mỗi lần anh cứ như vậy tôi cảm thấy rất căng thẳng. Tôi thực sự không hiểu biết nhiều trong chuyện tình cảm này đâu cho nên anh đừng làm cho ấn tượng của tôi đối với những chuyện gần gũi thân mật với anh xấu đi. Tôi ghét rồi là không có cửa thích lại được đâu."
"Được rồi! Chuyện này để sau tính, thi xong rồi em muốn đi đâu?"
Phí Anh bắt đầu treo ngược mắt lên trần nhà suy nghĩ. Trong đầu nảy ra vô số địa điểm mà cậu muốn đi, cũng đã rắp tâm tìm hiểu kỹ càng mấy hôm trước rồi chỉ là đang phân vân không biết chọn đi nơi nào mới phải.
"Nhiều lắm, thực sự không biết chọn nơi nào để đi."
"Em nói đi rồi anh cùng em chọn, dù sao em cũng rất ít khi đi đây đi đó. Nhân dịp này đi hết luôn cũng được, anh đều chiều theo ý em."
Phí Anh nghe Diệp Châu nói vậy thì đọc một dây liên thanh những địa điểm mà cậu đã chọn từ trước, nghe qua cũng phải có trên mười nơi cậu muốn đến. Diệp Châu trong phút chốc cảm thấy bản thân thực sự đã rèn luyện được tính nhẫn nại và bao dung lên rất nhiều. Vậy nên hắn mới có thể nuông chiều được một người có tính khí đanh đá thất thường như Phí Anh.
"Nhiều như vậy à? Nếu mà đi thì phải mất một hai tháng mới đủ, em có dám đi hay không"
Khác xa với suy nghĩ của hắn, cậu vậy mà trả lời không chút do dự.
"Đi! Phải đi chứ! Tôi có thể dành nguyên nửa năm để đi luôn. Nghe bảo ở những vùng biển này có nhiều loại sinh vật, tôi thực sự muốn xem chúng."
Thì ra là cái máu trở thành một nhà nghiên cứu đã ngấm vào người Phí Anh rồi. Diệp Châu bây giờ mới phát hiện ra những nơi cậu muốn đến toàn là những vùng đảo còn sơ khai ít người đến. Trong phút chốc hắn lại muốn tự vỗ một phát vào đầu mình cho bớt ngu đi một chút. Nếu dành ra nửa năm rong ruổi tới mấy hòn đảo như vậy chắc chắn hắn sẽ chết vì chán.
"Mình có thể đi chỗ nào mà đông đúc một chút được không? Nơi nào mà dịch vụ đầy đủ rồi ấy."
Phí Anh nhìn Diệp Châu đầy hoài nghi, khóe miệng cũng nhếch lên như muốn chửi bậy đến nơi.
"Anh không muốn đi?"
Diệp Châu mặt méo xệch nhưng bản năng muốn cưng chiều người yêu không giới hạn của hắn trỗi dậy vô cùng mạnh mẽ.
"Không có! Anh sợ em chịu cực không được thôi. Những nơi đó mọi thứ vẫn chưa phát triển chắc chắn mọi thứ đều thiếu thốn."
Mặc kệ Diệp Châu liệt kê ra đủ thứ điều kiện không tốt, Phí Anh vẫn trưng ra bộ mặt tỉnh bơ như không có gì đáng quan ngại.
"Tôi chịu cực được nên nah không phải lo. Anh không biết những nơi như vậy mới có nhiều loại sinh vật kỳ lạ hay sao? Nơi đông người tôi không thích đến, nếu mà anh không thích thì anh ở nhà đi ở đó cản tôi làm cái gì? Để tôi đi một mình."
"Tuy là anh không có sở thích giống em nhưng mà cho anh theo với, đi đâu cũng được hết."
Nghe câu này của Diệp Châu thì mắt Phí Anh sáng lên sau đó rất tự giác mà ôm lấy gương mặt hắn hôn đến thỏa mãn.
"Anh hứa rồi đó."
Diệp Châu thấy Phí Anh vui vẻ như vậy thì tâm lại mềm nhũn. Hắn ngây dại nhìn cậu mà trong lòng lại bắt đầu oán hận vì sao không nhận ra Phí Anh của hắn là một người đơn thuần và đáng yêu đến như vậy.
"Anh xin lỗi!"
"Tự nhiên xin lỗi tôi làm gì?"
Hắn dụi đầu trước ngực cậu mà thú nhận.
"Không biết! Chỉ là muốn xin lỗi vì trước kia. Ý anh là từ lúc chúng ta còn nhỏ cho đến lúc anh nhận ra tình cảm của mình thì đều là đối với em không tốt. Mỗi ngày đều muốn đá văng em ra khỏi cuộc sống của mình, thấy em phiền và còn ganh tị với em nữa."
Phí Anh vẫn là có một chấp niệm rất ghê gớm với đoạn tình này cho nên cho dù có như thế nào cậu cũng phải bảo vệ cho bằng được quyết định của mình.
"Đừng phản bội tôi, nếu như anh làm thế tôi chắc chắn sẽ..."
"Sẽ không! Chúng ta đều không còn nhỏ nữa, anh cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày hai chúng ta lại trở thành quan hệ này. Nếu có thể quay đầu thì anh sớm đã làm rồi. Nếu như sau này không thể dấu giếm em có thể nào cùng anh đối mặt không?"
Phí Anh thực sự rất lo sợ phải đối mặt với những chuyện như vậy. Nếu giống như lời Diệp Châu nói sẽ có ngày như thế cậu nhất định sẽ hèn nhát mà chạy trốn. Cậu không thể sống cúi đầu trước người khác được, chẳng thà biến mất luôn còn tốt hơn.
"Không thể cứ như vậy giấu giếm được sao? Chúng ta cẩn thận một chút đừng để người khác để ý là được, nếu không thì..."
"Nếu không thì sao?"
Cậu vuốt vuốt dọc theo sống mũi của hắn mà điềm tĩnh trả lời.
"Chạy trốn...anh dẫn tôi đi trốn, tôi không muốn đối mặt. Chúng ta thế này còn có thể đối mặt được với ai đây?"
Hắn nhìn cậu sau đó lại cố gắng đem cậu kéo vào lòng mình ôm không buông.
"Nếu như ba mẹ bắt anh lập gia đình em cũng sẽ không bỏ anh đúng không?"
Phí Anh nghe Diệp Châu nói vậy thì vội vàng vùng vẫy ra khỏi cái ôm này, hai mắt trân trân nhìn hắn đầy nghi hoặc.
"Nếu anh không muốn thì ai bắt được anh? Trừ phi anh muốn một chân đạp hai thuyền, đó cũng được quy vào tội phản bội phải giết."
Có những chuyện thực sự không phải bản thân muốn là được, Diệp Châu yêu thích tự do nhưng chung quy không phải tự do đến mức dồn hết trách nhiệm lên người anh em mình. Nếu không ra mặt cùng nhau gánh vác thì hắn lựa chọn đứng sau thầm lặng trợ giúp. Diệp Phong cũng không phải tự nhiên lại nhận hết trách nhiệm nặng nề lên người mình mà bởi vì giữa anh và Diệp Châu có một lời hứa. Có điều hắn không bao giờ nghĩ tới việc hắn không tranh giành với anh mình lại khiến cho ba mẹ hắn ngứa mắt thậm chí còn bắt hắn sớm lập gia đình để sinh người kế nghiệp tiếp theo.
"Vậy thì tùy ý em đi, dù sao anh cũng xác định sẽ giao mạng sống của mình trong tay em rồi cho nên quyền sinh quyền sát là do em nhưng mà nhớ nương tay một chút."
Hai người cứ như vậy nằm kề nhau bàn tính chuyện xa xôi. Diệp Châu không nói, cậu không nói nhưng dứt khoát trong lòng mỗi người đã bắt đầu cảm thấy con đường trước mặt thực sự rất khó đi. Hơn nữa sớm hay muộn cũng sẽ tới ngày mọi người đều sẽ biết. Tình yêu có nhiều hay không phải trải qua sóng gió mới có thể nhận định được. Còn hiện tại họ đang chìm đắm trong những ngày tháng đầy màu hồng. Không biết ngày mai khi sóng gió ập đến có còn đủ can đảm để cùng nhau vượt qua hay không.
"Tôi từng nói qua rồi, tính chiếm hữu của tôi rất mạnh. Đồ của tôi thì nhất định phải vẹn toàn thuộc về tôi, cho dù ai muốn giành giật tôi cũng phải đòi lại cho bằng được. Tôi thà tự tay mình phá hủy nó còn hơn để người khác ở trước mặt tôi dùng nó để trêu ngươi. Bây giờ anh là của tôi, Lý Diệp Châu là của tôi."