Hoa Tàn Rồi, Có Nở Lại Được Không?

Chương 9




Nhân gian đồn đại, Trấn Vũ Đế là vị Hoàng đế ngàn năm có một, hậu cung ba nghìn mỹ nữ nhưng chỉ dành riêng ân sủng cho một người - Thục Quý Phi. Chuyện tình của họ được truyền tai nhau vô cùng sướt mướt cảm động, ai nghe cũng lệ tuôn ngàn hàng. Kết quả của cuộc tình thâm cung bí sử lãng mạn ấy, là vị Nhị Hoàng tử xuất chúng độc nhất - Mộ Trường Nguyên.

Người ta nói, Nhị hoàng tử sinh ra đã có mỹ mạo tuyệt luân, hơn nữa trí tuệ hơn người, học một hiểu mười, là kì tài hiếm thấy, thừa hưởng khí chất thanh cao tao nhã như trăng khuyết của Thục Quý Phi, là mỹ nam số một kinh thành.

Vị hoàng tử tưởng như chỉ xuất hiện trong cổ tích ấy cứ ngày một lớn lên, càng trưởng thành càng lãnh đạm ít nói, phong thái lạnh lùng cạo ngạo như băng tuyết.

Như băng tuyết.

Khối băng tuyết ấy dường như đang vỡ vụn.

Ai mà tưởng tượng được, Mộ Trường Nguyên lúc này lại kéo tay một tiểu cô nương kém hắn bốn tuổi, mặt đỏ tai hồng ngại ngùng nói "Ta không biết đường về".

Dù sao sự thật so với đồn đại vẫn luôn khó chấp nhận. Thanh Vũ chậm chạp tiêu hóa hình ảnh mới của Nhị Hoàng tử, sau đó dùng tay nhỏ day trán. "Được rồi, ta dẫn điện hạ về, nhưng chỉ đến cửa Hoàng cung thôi."

Thế là, Mộ Trường Nguyên theo Thanh Vũ về cung.

Đêm đó, hắn không ngủ được.

Bộ dáng đáng yêu của tiểu cô nương đó khắc sâu vào trong đầu hắn, chỉ cần hắn nhắm mắt lại một cái liền nhìn thấy ánh mắt ranh mãnh của nàng lúc nàng chống nạnh nói: "Điện hạ nợ ta hai đồng!"

"..."

Mộ Trường Nguyên canh ba còn mò vào điện Mẫu phi.

Hắn sợ Mẫu phi đã ngủ, lại không muốn đánh thức người, cứ đi qua đi lại trước cửa điện. Sau đó không biết bao lâu, cánh cửa đột nhiên mở ra.

Hắn giật bắn người.

Thục Quý Phi khoác áo gấm vàng, khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn vô cùng thanh tú, bất luận là đôi mắt hay bờ môi đều có vài nét giống Mộ Trường Nguyên. "A Nguyệt, con làm cái gì ở đây vào giờ này thế?"

Mộ Trường Nguyên vô cùng phiền não nhìn Mẫu phi, đáp. "Mẫu phi, con điên mất, người phải giúp con!"

Thục Quý Phi lần đầu tiên thấy bộ dạng kì kì quái quái này của nhi tử nhà mình, nhướn đôi mày thanh đầy vẻ hiếu kì. Nàng cười nhẹ. "Con vào trước đã."

Nàng gọi người thắp đèn, mang ít điểm tâm đến, nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi, vẫn còn hơi buồn ngủ. "A Nguyệt, con nói xem, có chuyện gì?"

Hắn cầm chén trà, chống cằm đăm chiêu. "Con không ngủ được, trong đầu toàn là hình ảnh của một tiểu nha đầu."

Nghe nhi tử nhà mình nói xong, Thục Quý Phi tỉnh cả ngủ, nước trà trong chén sánh ra một nửa. Cái gì cơ? Con trai nàng thế mà đã biết tương tư rồi ư? Lớn sớm thế sao? A Nguyệt lúc nào cũng trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng trang rất nhiều, điều đó nàng biết, nhưng cũng không đến nỗi thế chứ?

"Con... con nói... là ai?"

Mộ Trường Nguyên nhấp một ngụm trà, đặt chén xuống, mày kiếm hơi nhíu, khó khăn nhả ra bốn chữ. "Bạch Lưu Thanh Vũ"

À...

Là Đại tiểu thư nhà Bạch Lưu Tướng gia...

Tiểu cô nương vừa xinh xắn vừa có trí tuệ vượt trội hôm đó trong Quỳnh hoa yến đã cùng nàng đối hai câu, sau đó còn cùng nàng ăn điểm tâm thưởng trăng ở Khán Nguyệt Đài...

Lúc đó, Thanh Vũ ngắm trăng không cẩn thận đứng ở mép Đài bị trượt chân, suýt chút nữa ngã xuống hồ sen phía dưới, may có Trường Nguyên đỡ kịp. Sau đó... hai đứa cứ thế ôm nhau lăn vài vòng...

Thế là thành quen...

Khóe mắt Thục Quý Phi hơi giật giật.

Nhi tử nhà mình thế mà đã thích người ta rồi à?

"Con... thích Bạch Lưu tiểu thư?"

Nghe xong câu này, miếng bánh lưu ly trên tay Mộ Trường Nguyên vừa đưa tới trước miệng, đã lập tức rơi xuống đất.

Hóa đá.

Thục Quý Phi trông thấy nhi tử nhà mình phản ứng dữ dội như thế, buồn cười đến gập cả người. Xem ra nhi tử ngốc vẫn chưa biết đã phải lòng con gái nhà người ta rồi... cái phản ứng này, đúng là buồn cười muốn chết! Ha ha ha...

"Mẫu... mẫu phi... người đừng cười nữa... mau nói cho nhi thần biết, thích cái gì chứ? con thích tiểu nha đầu đó sao?"

Thục Quý Phi cố nén cười, nghiêm chỉnh ngồi thẳng dậy. "Nhi tử ngốc, loại thương nhớ đến mức không ngủ được mà con nói, chính là vì con đã... thích người ta rồi."

Cho dù con mới có mười bốn tuổi, còn người ta mười tuổi...

Thục Quý Phi trong lòng cảm khái, bọn trẻ bây giờ lớn nhanh thật!

Nghe xong, con trai ngoan của nàng lại hóa đá...

Nàng nhịn không nổi, nén lại ý muốn lăn ra sàn mà cười, bước đến cạnh Mộ Trường Nguyên, xoa đầu hắn một hồi, nhẹ giọng nói. "Đồ ngốc yêu sớm này, nhưng mà thật ra cũng không phải là không tốt nha..."

Mộ Trường Nguyên nghe Mẫu phi nói thế, không nén được tò mò hỏi: "Tốt? Mẫu phi có ý gì?"

Bàn tay đẹp như ngọc hòa điền của Thục Quý Phi rơi xuống mặt hắn, mạnh tay véo má hắn một cái. Hắn giật nảy người, tay ôm má không dám kêu đau.

"Ừ thì, ta cũng rất thích đứa trẻ nhà Tướng gia đó, rất lanh lợi đáng yêu. Nếu con cũng thích, thì mau theo đuổi đi, giữ thê tử từ bé, đến lớn liền có thể rước về, không sợ người ta chạy mất. Đó là chuyện tốt quá ấy chứ!"

"..."

Mộ Trường Nguyên gục ngã... thực sự mấy câu vừa rồi của Mẫu phi khiến hắn chịu đả kích quá lớn...

...

Vài hôm sau, Mộ Trường Nguyên xuất cung lần nữa.

Hắn cầm hai đồng đến trả Thanh Vũ.

Thật ra trả tiền chỉ là phụ, chuyện chính... theo lời Mẫu phi của hắn... là theo đuổi thê tử... từ nhỏ...

Thực ra, Mộ Trường Nguyên là một thiếu niên da mặt mỏng, hắn vẫn chưa thực sự chấp nhận được tư tưởng của Mẫu phi... Nhưng mấy ngày qua, sáng nhớ chiều mong, đêm lại mơ thấy... Hắn thực sự phải thừa nhận một sự thật: có lẽ hắn đã thích Bạch Lưu Thanh Vũ.

Hắn sắp không chịu nổi nữa rồi, liền muốn chạy đi tìm nàng ngay lập tức...

Điên mất...

Lại nói tiếp, hắn không biết làm cách nào để tìm được nàng, đành trèo tường vào Tướng phủ, tìm từng viện một...

Cũng may bình thường hắn chăm chỉ học võ, thân thủ tốt, bay qua bay lại cũng không bị kẻ nào của Tướng phủ phát hiện ra, mãi đến khi hắn tìm đến một tiểu viện nho nhỏ ở phía Tây phủ. Dù sao hắn cũng không nghĩ Đại tiểu thư sẽ ở một nơi như thế, nên chỉ nhìn lướt qua rồi đi, không ngờ chưa kịp bay từ hòn giả sơn lên mái nhà, đã nghe sau lưng có tiếng người.

"... Nhị hoàng tử, điện hạ đến trả tiền sao?"

Cái giọng này... sao mà nghe quen thế.