Hoa Tàn Hoa Khai

Chương 105




Trên đường xe ngựa hồi cung, Sở Mộ Hiên đang được Tư Đồ Thanh Xa ôm trong lòng, cạnh bên họ, hai hài tử đã ngủ say.

“Thanh Lăng, ngươi xem bọn nó nhìn như thiên sứ vậy.” Sở Mộ Hiên xoa khuôn mặt hài tử, mỉm cười nói.

“Đúng vậy, thật đáng yêu.”

“Này Thanh Lăng, hồi bé có phải ngươi cũng đáng yêu như vậy không?” Sở Mộ Hiên hỏi.

“Ta hồi bé…” Tư Đồ Thanh Lăng yên lặng một lúc, mới nói tiếp: “Khi ta còn bé, đã trải qua rất nhiều chuyện, ngươi muốn nghe không?”

“Uhm, ngươi nói đi.” Sở Mộ Hiên gật đầu.

“Nhắc tới hồi ta còn bé, không thể không nhắc tới một người, đó chính là hoàng huynh của ta – thái tử Thanh Sa đã mất. Có thể nói, không có y, cũng không có ta hiện tại.” Tư Đồ Thanh Lăng nói mà không cầm được lệ.

Sở Mộ Hiên nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Tư Đồ Thanh Sa, dịu dàng nói: “Nếu nói ra khiến ngươi khó chịu thì không cần nói đâu.”

“Không, ta muốn kể hết chuyện về ca ca Thanh Sa cho ngươi, như vậy ngươi mới có thể hiểu được vì sao lúc đó ta lại phẫn nộ như vậy, tại sao lại không màng bất kì trả giá nào mà báo thù.”

“Vậy ngươi kể đi.”

Tư Đồ Thanh Lăng thở dài, nói tiếp: “Ngươi biết không, mẫu thân của ta xuất thân cực kì thấp, chỉ là một thị nữ nho nhỏ bên người hoàng hậu. Mà ta, chính là do phụ hoàng rượu say loạn tính, cường bạo mẫu thân rồi sinh hạ, thế nên phụ hoàng không thích mẫu thân, cũng không thích ta. Người thừa nhận ta, phong ta làm thân vương, kì thật đều là nhờ hoàng tổ mẫu cường liệt yêu cầu. Trên danh nghĩa ta là hoàng tử, thế nhưng từ nhỏ đã nhận hết những ánh mắt khinh miệt (bản gốc: “bạch nhãn”) của mọi người trong cung.

Thanh Sa ca ca thì khác, huynh ấy là thân sinh nhi tử của hoàng hậu, vừa lọt lòng đã được lập làm thái tử, từ nhỏ đã một mình nhận hết muôn vàn sủng ái, hơn nữa huynh ấy thập phần thông tuệ, chính là người phù hợp nhất kế thừa hoàng vị trong tương lai. So với Thanh Xa ca ca, ta hồi đó tựa như cỏ dại ven đường không hề được người ta coi trọng.

Ta năm tuổi thì mẫu thân qua đời, hoàng hậu liền thu dưỡng ta. Bà là một nữ nhân cực kì dịu dàng hiền lành, đối xử với ta như thân sinh nhi tử, thế nên ta với Thanh Xa ca ca cùng nhau lớn lên, chúng ta cùng nhau học, cùng nhau tập võ. Mà huynh ấy cũng chưa từng coi thường ta vì mẹ đẻ ta xuất thân hèn mọn, trái lại còn nơi nơi bảo vệ ta. Mỗi khi có người khác tới khi dễ ta, Thanh Xa ca ca sẽ luôn đứng về phía ta, thay ta nói chuyện. Thế nên trong lòng ta, vẫn luôn kính trọng huynh ấy.

Nhất là năm mười ba tuổi ấy, ta phạm một sai lầm vô cùng nghiêm trọng, lúc đó ta sợ hãi lắm, bởi vì nếu như để phụ hoàng biết được người nhất định sẽ trừng phạt ta vô cùng nghiêm trọng. Nhưng sau khi Thanh Xa ca ca biết, đã chủ động thay ta nhận sai lầm về mình. Thế nhưng dù là hắn đi chăng nữa, cũng không tránh khỏi nghiêm phạt, đến nay dù đã trở hết nợ ta vẫn nhớ kĩ, lúc đó Thanh Xa bị phụ hoàng đánh một trăm trượng, đánh cho da tróc thịt bong, một tháng chưa thể xuống giường. Tuy rằng như vậy, Thanh Xa ca ca vẫn cười mà nói rằng, may là huynh ấy thay ta nhận tội, bằng không nhất định ta sẽ bị xử phạt còn nặng hơn.

Cũng ngày đó, ta khóc trước mặt Thanh Xa ca ca rất lâu, đồng thời âm thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định sẽ bảo hộ thật tốt, phụ tá thật tốt cho ca ca.

Thế nhưng không ngờ tới, năm ta mười tám tuổi, lúc đang xuất chinh Yến Bình quốc cùng Thanh Xa ca ca, huynh ấy lại chết dưới tay phụ thân ngươi! Lúc ấy, ta liền phát thệ, một ngày nào đó, nhất định phải giết chết hung thủ đã hại Thanh Xa, báo thù rửa hận!”

Tư Đồ Thanh Xa nói đến đây, thở dài, thâm tình nhìn Sở Mộ Hiên, lại nói: “Vốn tưởng rằng sau khi ca ca qua đời, ta sẽ không bao giờ…yêu thương lần nữa, sẽ không còn tin tưởng bất kì kẻ nào, không ngờ rằng trời cao đối đãi ta không tệ, để ta gặp ngươi!”

“Ta cũng vậy, có thể gặp ngươi, yêu ngươi, là hạnh phúc lớn nhất kiếp này của ta.” Sở Mộ Hiên gật đầu, rất chăm chú nói.

Hai trái tim giờ đây kề bên nhau thật chặt.