Đi vào phòng ngủ, Lôi Dĩnh có chút thất thần ngồi trên giường
Do dự 1 chút, nhưng nàng vẫn cầm lấy điện thoại gọi điện thoại cho Tiêu Ngự Phi
“A lô” Đầu dây điện thoại bên kia vang lên giọng nói trầm ổn
“Là em” Lôi Dịnh đứng dậy đi đến trước bàn làm việc cạnh cửa sổ , ngồi xuống
Nâng tay xem đồng hồ, bây giờ đã gần 10 giờ “Vẫn chưa nghỉ sao?” Tiêu NgựPhi ngừng làm việc, xoay người ngồi trên ghế da một chút, mặt hướng rangoài cửa sổ
“Ừ. nói chuyện điện thoại với anh xong em sẽ ngủ” Lôi Dĩnh dịu dàng nói
“Là có việc muốn hỏi anh?” Tiêu Ngự Phi hỏi, nếu ko có việc gì muốn hỏi, ko có khả năng nàng sẽ gọi điện thoại cho hắn vào lúc này
“Vừa rồitiểu Vân có nói Lôi Thị ba năm trước đây đã tuyên bố phá sản, sao anh ko nói với em chuyện này” Giọng nói Lôi Dĩnh mang chút chất vấn
Tiêu Ngự Phi ko ngờ nàng lại hỏi chuyện này, vốn tưởng ra rằng nàng sẽ hỏivề hắn “Ko nói cho em biết là vì anh cảm thấy ko cần phải nói, em và bamình đã ko còn liên quan gì với nhau, cho dù em có biết, em sẽ có thểgiúp đỡ được hắn sao?”
“Nhưng mà…………..”
“Đừng nhưng nhịnữa, nếu đã là người dưng, thì em ko cần để ý đến” Tiêu Ngự Phi cắt lờicủa nàng, hắn đương nhiên hiểu rõ nàng muốn nói gì tiếp theo, nhưng màchuyện này cũng đã qua 3 năm, có nhắc lại, cũng ko còn quan trọng nữa
“Là hắn sao? Bởi vì em bỏ đi, cho nên…………” Giọng nói Lôi Dĩnh có chút chầnchờ, nàng ko muốn nghĩ vậy, nhưng mà nếu ko nghĩ như thế thì Lôi thị tại sao lại phá sản?
“Ko phải, hắn lần ấy phải xử lý chuyện côngnhân bãi công, nên ko có thời gian đi chăm nom việc Lôi gia” Tiêu NgựPhi nói .Sau khi hắn về nước, cũng ko nhìn thấy qua Cung Thần Hạo, vềsau từ miệng Tử Phàm nghe được, hắn mới biết Hạo đi Italy, còn chuyệnLôi thị lại tuyên bố phá sản trong nước, cho nên căn bản người làm rachuyện ấy ko phải là hắn”
Lôi Dĩnh nghe lời nói khẳng định củahắn mới biết mình đoán sai, ko phải hắn sao? Thật lâu sau nàng mới hỏitiếp “Chẳng lẽ là anh?” Ko phải nàng muốn cố ý nghĩ vậy, nhưng sự thậtnàng ko nghĩ được ai khác ngoài hắn
“Ko phải” Tiêu Ngự Phi ko nghĩ tới nàng sẽ nghi ngờ hắn
“Thật sự ko phải?”
“Ko phải”
“Anh ko gạt em?” Nàng hoài nghi xác nhận lại
“Thật sự ko lừa em” Hắn nghiêm mặt nói, nhưng vẫn kiềm chế tức giận, độ ấm xung quanh chợt hạ xuống vài phần
Nghe giọng nói trầm thấp từ đầu dây bên kia, nàng biết hắn tức giận “Ách,anh cũng biết em nghĩ sao nói vậy, nhất thời nóng vội hiểu lầm anh, thật xin lỗi” Nàng tự thấy mình đuối lý nhỏ giọng nói qua điện thoại
Thật ra hắn ko thật sự tức giận, chỉ có điều nàng hoài nghi lời nói của hắnkhiến hắn nghe xong rất ko thoải mái, nhưng mà thấy nàng thành tâm nhậnsai như vậy thì hắn đại nhân đại lượng sẽ ko đi so đo với nàng, nụ cườitrên gương mặt Tiêu Ngự Phi lại rộng mở “Lôi gia và em ko phải đã ko còn liên quan với nhau nữa sao? Cho nên nó xảy ra chuyện gì cũng ko liêncan gì đến em, em ko cần để ý” lúc trước nàng đã có nói qua, nàng và Lôi gia đã đoạn tuyệt quan hệ
“Em ko thể ko để ý a, cuộc sống củaLôi gia và tình trạng công ty ko liên can gì đến em, nhưng nếu vì em màhại công ty gặp chuyện ko may, thì những nhân viên của Lôi thị sẽ mất kế sinh nhai. Tội danh này em gánh ko nổi” Vừa nghĩ tới mấy trăm gia đìnhbởi vì nàng mà rơi vào nghèo túng, nàng đã tự trách gần chết
“Emyên tâm, công ty chỉ đổi chủ, ko có đóng cửa, vì thế nhân viên có nănglực sẽ ko vì chuyện này mà thất nghiệp, về phần những nhân viên thừa kosản xuất , em cũng ko cần thay bọn họ khổ sở , trong thương trường“người thích ứng nhanh sẽ tồn tại, kẻ ko thích ứng bị đào thải” làchuyện thường tình nhìn mãi cũng quen, em ko cần phí phạm lòng thươngcảm của mình.Hay là em muốn trách anh thấy chết ko cứu, ko lấy tiền đigiúp đỡ họ?” Ở trong thương trường kịch liệt lăn lộn qua nhiều năm, hắnđã sớm quen với chuyện cá lớn nuốt cá bé
Nàng ngừng lại 1 chút,lắc lắc đầu. Trong lòng đã sớm quyết định sẽ ko dây dưa gì với nhữngngười trong nhà, nhưng nàng vẫn có chút chán ngán thế sự vô thường
“Em hẳn là đã suy nghĩ quá nhiều” Tiêu Ngự Phi nói, cô bé lương thiện này, chỉ biết lo lắng cho người khác
“Em biết” Lôi DĨnh cười nói, tâm tình cũng thoái mái một chút, buông, nàng nên sớm buông ra thì hơn
“Anh đã thấy tin trên báo, chúc mừng em” Tiêu Ngự Phi nói ra câu này, timcũng có chút đau nhói, tuy rằng hắn đã muốn buông tay, nhưng cảm tình là thứ ko phải nói muốn thu hồi là có thể thu hồi toàn bộ
Chúc mừng? Đáng giá chúc mừng sao? Trong long tuy thắc mắc, nhưng nàng vẫn mở miệng nói “Cảm ơn”
“Thiên Mạch là 1 người đàn ông tốt, hắn sẽ khiến em hạnh phúc” Qua vài nămtiếp xúc, hắn rất hiểu con người Thiên Mạch, cho nên hắn cam nguyện bỏcuộc, so với những hi sinh của Thiên Mạch, hi sinh của hắn chỉ là hátcát nhỏ bé ko đáng kể
“Em biết, nhưng mà………….đối với anh ấy thậtko bằng, hơn nữa có vẻ mẹ anh ấy lại ko thích em” Lôi Dĩnh có thể cảmnhận được điều đó trong bữa tiệc, tuy rằng mẹ hắn luôn tỏ ra tươi cười,nhưng nụ cười kia ko phải xuất phát từ tấm lòng
“Trong tình yêuko có công bằng, chỉ có yêu hay ko yêu, hôn nhân là chuyện của em vàhắn, mẹ hắn nghĩ thế nào em ko cần để ý tới” Tiêu Ngự Phi nói
“Nhưng mà, nàng dù sao cũng là mẹ của Thiên Mạch, em ko muốn vì em mà mẹ con anh ấy bất đồng” Lôi Dinh thật ko muốn như vậy
“Chuyện này cứ giao cho hắn xử lý, em ko cần suy nghĩ nhiều, đúng rồi, tiểu Huyên Huyên đâu?” Tiêu Ngự Phi chuyển đổi đề tài hỏi
“Đã ngủ, hôm nay mang nó đi dạo phố cả ngày, về nhà đã mệt muốn chết rồi” Lôi Dĩnh xoay người ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nói
“Định nói với nó một câu chúc ngủ ngon, em nói như vậy thì coi như xong” Tiêu Ngự Phi cười nói
“A…………tiểu Vân còn ở dưới lầu, lát nữa anh có đến đón nàng ko?” Lôi Dĩnh cười hỏi
“Ko cần, nàng vừa gọi điện thoại nói, đêm nay sẽ ở đó” Tiêu Ngự Phi nói
“A, đã biết, anh cũng nghỉ ngơi sớm 1 chút, đừng làm việc qua muộn” Lôi Dĩnh nói
“Vậy em nghỉ ngơi đi, anh làm xong phần giấy tờ này sẽ đi nghỉ” Tiêu Ngự Phi nói
“Được ngủ ngon”
“Ừ, ngủ ngon”
Lôi Dĩnh treo máy, giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh quan bên ngoài một màu tối đen khiến nàng ko nhìn thấu, thật giống với lòng nàng lúc này,không biết mấy năm nay,bọn họ sống như thế nào ?