"Dĩnh nhi, Dĩnh nhi , nên rời giường rồi" Cung Thần Hạo thấp giọng gọi khẽ bên tai Lôi Dĩnh
Lôi Dĩnh mơ màng mở mắt, ngắm nhìn Cung Thần Hạo ngồi bên mép giường, rồixoay người vùi đầu vào chăn, nàng rất buồn ngủ nha, đừng quấy rầy nàng
"Dĩnh nhi , mau tỉnh lại" Giọng nói dễ nghe của Cung Thần Hạo tiếp tục vang lên
Một lúc sau, Lôi Dĩnh trong chăn mới "ưm" một tiếng , bên tai văng vẳnggiọng nói hắn, dù cho nàng muốn ngủ cũng ko cách nào ngủ được, mở đôimắt buồn ngủ, Lôi Dĩnh vén chăn lật người từ trên giường ngồi dậy, xuống giường , song lại quên mất giường khá cao, một bước đạp hẫng vào khoảng không
"A" Cung Thần Hạo theo phản xạ ôm lấy nàng giữa không trung, tránh để nàng ngã xuống
"Anh.... ....em.... ......." Lôi Dĩnh bị tình huống nguy hiểm vừa rồi dọa cho cả tim đập mạnh, buồn ngủ nhất thời bay mất
"Ko sao chứ? Sao lại bất cẩn như vậy" Cung Thần Hạo hơi nhíu mày, lo lắng hỏi
"Tỉnh chưa?" Cung Thần Hạo hỏi, cúi đầu nhìn người bé nhỏ trong ngực, ôm nàng vào lòng, cảm giác thật thỏa mãn, không còn trống rỗng nữa
"Tỉnh, hoàn toàn tỉnh" Lôi Dĩnh đỏ mặt nhẹ nhàng đẩy hắn ra , rời khỏi vòng tay của hắn "Chào buổi sáng.... ...."
"Chào buổi sáng, có điều hiện tại đã không còn sớm" Cung Thần Hạo buông nàngra, chỉ vào đồng hồ nơi đầu giường nói tiếp "Đã mười một giờ"
Lôi Dĩnh hơi giật mình, theo ngón tay Cung Thần Hạo nhìn đồng hồ báo thức,quả nhiền kim ngắn đã chỉ con số mười một, kim dài dừng ở số mười hai
Tầm mắt Cung Thần Hạo đảo quanh một vòng trên người nàng, nàng nhất định ko biết được bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ của mình thật khiến cho người ta cócảm giác vô cùng ... ........ ngon miệng
Rũ mắt xuống che lại dục hỏa đang bốc lên, tối hôm qua làm nàng mệt chết rồi, hôm nay nên tha cho nàng một lần.... .....
"Bữa trưa đã chuẩn bị xong, đợi em rửa mặt rồi ăn cơm" Ho nhẹ một tiếng, hắn hắng giọng nói hết câu, rồi xoay người rời đi
Lôi Dĩnh hơi giật mình nhìn bóng lưng hắn, ngay sau đó nghĩ đến giọng điệu vừa rồi của hắn, mặt nhất thời đỏ lên.... ......
Mũi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn,bụng cũng hợp vời hoàn cảnh , rột rộtkêu lên, nàng nhún nhún vai, vào phòng thay quần áo thoải mái, nhìn
bàn chải đánh răng cùng ly nước súc miệng đặt song song trên bồn rửa mặt,nhiệt độ trong lòng lại dâng lên, mặt cũng bắt đầu nóng, hình ảnh tốiqua hiện lên trong đầu , nàng vội vàng mở nước, hắt nước vào mặt mình
Hạnh phúc hiện tại ko dễ có, cho nên tốt nhất phải nắm chặc , những gì đãtrải qua, tất cả đều để cho gió cuốn đi , có ông xã yêu thương mình, cóba mẹ, cùng ông , còn có tiểu quỷ đáng yêu kia , hạnh phúc to lớn nhưvậy, tất cả đều mới chỉ bắt đầu, còn cả chị, có thời gian phải thăm chịmột lần, dù sao lần đó, chị cũng đã khiến mình cảm động
Vội vãrửa mặt xong, rời khỏi phòng tắm, đi đến bên cạnh bàn ăn, trên bàn đãdọn xong một món canh, ba món ăn , đạm bạc khác với tối hôm qua, nhưngvẫn rất ngon. Nàng nhìn về nhà bếp, vừa vặn thấy Liễu Tình mang xách nồi cơm điện đi ra, nhìn thấy nàng liền mỉm cười (Rin: sao chị Dĩnh lấychồng sướng thế nhỉ?? Toàn ngủ xong dậy lại ăn , có người dâng cơm đếntận miệng , chẳng phải đụng móng tay thứ gì ... ghen tỵ ~ing , ước gìsau này ta cũng được như thế T^T)
Đặt nồi cơm điện lên bàn ăn,Liễu Tình mập mờ hỏi "Tỉnh?" Nhìn nàng dậy trễ như thế, cũng biết trậnchiến tối qua rất kịch liệt, Hạo nhi đến công ty xử lý công việc xongquay về, tiểu Dĩnh vẫn chưa tỉnh
Lôi Dĩnh không phải ko chú đếngiọng nói của Liễu Tình, chẳng qua vẫn cố ý làm ngơ , trên mặt có chútđỏ bừng, nhanh chóng hỏi "Ừm, mẹ, tiểu Huyên Huyên đâu? Cả ba và ông điđâu rồi?" Mới vừa xuống lầu đã thấy kì lạ, tại sao ko thấy họ đâu cả?
"Ba con mang tiểu Huyên Huyên đi mua sô cô la, ông đi gặp bạn cũ" Liễu Tình cười đáp trả, ước mơ được ôm cháu nội của nàng rất nhanh có thể thựchiện rồi, nếu như trong nhà có hai tiểu bảo bối thì ko cần phải tranhgiành nữa
"Vậy ba và tiểu Huyên Huyên có trở về ăn trưa không?" Lôi Dĩnh hỏi tiếp
"Không trở về, ổng nói mang tiểu Huyên Huyên đi ăn kentucky , chiều mới về, chúng ta ăn cơm của chúng ta" Liễu Tình nói
"Như vậy sao!"
Cung Thần Hạo săn sóc giúp Lôi Dĩnh múc canh, sau đó đặt chén trước mặt nàng dịu dàng nói "Uống chén canh trước" Sau đó lại múc thêm một chén nữacho Liễu Tình "Mẹ, mẹ cũng uống miếng canh"
Đối với hành động của hắn, Lôi Dĩnh cảm thấy rất ngọt ngào, nâng chén, Lôi Dĩnh nhìn hắn nói"Hôm nay anh ko cần đi làm sao? Sao lại rãnh rỗi về nhà ăn cơm?"
Cung Thần Hạo cười cười , nói với nàng "Hiện tại công việc không nhiều, chi tiết cứ giao cho Tử Kiệt là được"
"Tiểu Dĩnh, chiều cùng mẹ đi uống trà đi!" Liễu Tình uống canh nói, tiểu Dĩnh và Hạo nhi đã trải qua ly biệt, tình cảm ấm lên ko ít, như vậy nàng rất vui mừng , nhưng mà điều vui mừng nhất chính là, nếu tiểu Dĩnh mangthai, thì nàng có thể ôm cháu rồi
"Mẹ, trưởng bối các người tụ tập một chỗ uống trà chiều, sao lại đem Lôi Dĩnh theo?" Cung Thần Hạo nói
"Trưởng bối thì đã sao? Chính vì như thế nên muốn dẫn tiểu Dĩnh đi, phải giớithiệu thật tốt một cái" Liễu Tình trợn mắt, nhìn Cung Thần Hạo một cái,nói , người khác đều đem con dâu đến tiệc trà, chỉ có nàng chưa có, đãbị thúc giục nhiều lần, nói gì thì nói lần này cũng phải lấy lại mặt mũi
"Mẹ,đề tài các người tán gẫu,ko hợp với Dĩnh nhi " Cung Thần Hạo giải thích, ko hiểu mẹ muốn thế nào nữa
"Tiểu Dĩnh, con nghĩ sao?" Liễu Tình ko để ý đến Cung Thần Hạo, ném đề tài trở về nhân vật chính
Lôi Dĩnh nhìn cặp mắt tràn đầy mong đợi của Liễu Tình, lời từ chối vốn dĩko thể nói ra khỏi miệng, mặc dù ko thích nhưng cũng đành nhắm mắt nói"Dạ, được"
"Thật tốt qua, mẹ biết tiểu Dĩnh rất ngoan" Liễu Tìnhvui vẻ ra mặt , đúng là con gái tốt, sinh con trai chỉ thích đối khángvới mình
"A.... ......." Lôi Dĩnh tươi cười đáp trả, cúi đầu uống canh
"Đúng rồi, hơn chín giờ , tiểu Vân có gọi đến , anh nói em còn ngủ" Cung Thần Hạo giúp Lôi Dĩnh gắp thức ăn nói, nếu như nàng đã gật đầu đồng ý, thìhắn cũng chẳng còn gì để nói, quan trọng nhất là hắn lo sợ nàng sẽ koquen, nên mới nói mẹ thu hồi lời mời
Động tác dùng cơm dừng lại, Lôi Dĩnh nhìn hắn hỏi "Chị tiểu Vân? Chị ấy tìm em có chuyện gì?"
"Từ miệng Ngự Phi biết được chuyện của em, nên gọi đến để hỏi thăm" Cung Thần Hạo trả lời
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó cô ấy nói muốn tìm thời gian gặp mặt em một chút" Cung Thần Hạo tóm lược câu chuyện
"Như vậy sao!"
"Tiểu Dĩnh ăn miếng thịt, đừng vừa nói, vừa anh" Liễu Tình gắp miếng thịt đặt vào chén Lôi Dĩnh
"Cảm ơn mẹ" Lôi Dĩnh khách khí nói
_________________________
Dưới sự sắp xếp của Liễu Tình, Lôi Dĩnh chọn hai khóa học mình có hứng thú,một khóa học là dạy cách bày biện nhà cửa, một tuần hai lớp , thứ hai và thứ năm, một giờ chiều đến ba giờ rưỡi . Một khóa học khác đan xen làtrồng trọt, thời gian lên lớp là thứ ba và thứ sáu, chín giờ rưỡi sángđến mười một giờ rưỡi
Cho nên thời gian rãnh đều bị lấp đầy, cóchút rãnh rỗi nàng thường cùng tiểu Huyên Huyên ồn ào, cùng ông đi đếncông viên cũ gần đó, nếu không thì cùng mẹ nói chuyện phiếm , hoặc điđến những buổi tiệc trà, nghiên cứu thức ăn , ba thường xuyên đi đến nhà bạn cũ đánh cờ, lời của ba không nhiều, nhưng mặc dù như thế, ba đối xử với mình rất tốt, cuộc sống thế này thật tốt, ít nhất cuộc sống cũngrất vững vàng rất hạnh phúc, đây chính là điều mà nàng hằng theo đuổi
Thứ năm hết giờ học, Lôi Dĩnh đi đến quán cà phê "Thiên Vị" , đây là nơinàng hẹn Khải Nhân và Tiểu Vân, buổi tối cùng nhau ăn cơm , dĩ nhiênphải gọi cả người đàn ông của mình đi cùng
"Đợi lâu ko?" Lôi Dĩnh kéo Tô Khải Nhân đến gần chỗ mình hỏi
Tô Khải Nhân ưu nhã nhấp ly cà phê trong tay, hạ mi nhìn về Lôi Dĩnh hỏi ngược lại "Ngươi cứ nói đi?"
"Thật xin lỗi , vừa tan lớp ta liền chạy đến " Lôi Dĩnh áy náy nói
"Tiểu Dĩnh, tiểu Nhân chọc em thôi, bọn chị đến trước em có năm phút "Bạch Kì Vân ôn hòa nói
"Tiểu Vân chị để cho em chọc nó, chị làm rõ như vậy, sao em còn tiếp tục chơi được nữa" Tô Khải Nhân cố ý nói
Lôi Dĩnh ko để ý đến lời nàng, gọi trà sữa nàng thích nhất, sau đó mới nói với Bạch Kì Vân "Buổi tối chúng ta ra "Vận Viên" đi"
Bạch Kì Vân gật đầu một cái nói "Ừ, được"
Lôi Dĩnh nhìn khuôn bụng chưa tròn của Bạch Kì Vân một chút, mở miệng hỏi "Ngày kết hôn chị đã định chưa?"
"Rồi, ngày tám tháng sau , ba mẹ đều nói đó là một ngày rất tốt" Bạch Kì Vâncó chút thẹn thùng đáp trả, nàng không ngờ lúc trước mình còn lớn mậttheo đuổi Tiêu Ngự Phi
"Hôm nay là ngày 26, vậy chỉ còn chưa đến nửa tháng , tiểu Vân phải bảo dưỡng thật tốt, làm cô dâu xinh đẹp, bàmẹ xinh đẹp nhất" Lôi Dĩnh cười nói
"Hai người các ngươi xem ta là vô hình à!" Tô Khải Nhân ngồi cạnh bên không nhịn được mở miệng
Lôi Dĩnh là người đầu tiên đáp trả "Ngươi lớn thế này, làm sao có thể xem ngươi thành người vô hình đây"
"Đúng thế!" Bạch Kì Vân cười hùa theo
"Hai người các ngươi ... .... thôi đi, bổn đại tiểu thư ko thèm so đo" Tô Khải Nhân cố tình hào phóng nói
"Đại tiểu thư? Ngươi đã là mẹ của sắp nhỏ, nên gọi là "phu nhân" " Lôi Dĩnh sữa lỗi dùng từ của nàng, ở hai chữ "phu nhân" còn cố ý nhấn mạnh
"Ngươi cố ý muốn cùng ta đối nghịch sao?" Tô Khải Nhân liếc Lôi Dĩnh một cái nói
"Ko dám, sao ta dám đắc tội với ngươi" Lôi Dĩnh hơi sợ nói, trong mắt chứa đầy sự vui vẻ, khác xa với vẻ mặt của nàng
"Tiểu thư, trà sữa của chị, mời dùng" Phục vụ đặt trà sữa trước mặt Lôi Dĩnh, trên mặt nở nụ cười mỉm
"Cảm ơn" Lôi Dĩnh mỉm cười đáp trả nàng, tay trái nâng ly, tay phải cầm ống hút nhẹ nhàng khuấy động