Sốt ruột chờ đợi cả ngày, Cung Thần Hạo rốt cuộc cũng chờ không nổi nữa
“Ngươi muốn đi Pháp?” Tiêu Ngự Phi nhìn Cung Thần Hạo đang bận rộn thu dọn hành lý hỏi
“Đúng, ta muốn mang Dĩnh nhi trở về” Cung Thần Hạo nhanh chóng lấy vội hai bộquần áo bỏ vào valy , ngoài ra còn đem theo một ít đồ lặt vặt để vào túi bên trong
“Tử Tường vẫn chưa tra được tài liệu xuất cảnh củaThiên Mạch, điều này chứng tỏ hắn vẫn còn ở thành phố T” Tiêu Ngự Phimột tay kéo túi lại, một mặt với Cung Thần Hạo
“Trực giác của ta nói cho ta biết họ không ở T , hắn nhất định đã mang Dĩnh nhi về Paris, Ngự Phi, cho dù không có tài liệu xuất cảnh, nhưng với điều kiện củahắn thì ngồi máy bay riêng vẫn có cơ hội xảy ra rất lớn” Cung Thần Hạonói, hắn không muốn lỡ mất từng giây từng phút nào, chỉ muốn sớm mangDĩnh nhi về, người đàn ông kia rất không an toàn, mà Dĩnh nhi đối vớihắn cũng có mặc cảm tự trách, hắn sợ nếu để lâu, Dĩnh nhi sẽ ly hôn vớihắn
“Hạo, ngươi đừng có điên nữa được hay không? Tử Tường vẫnđang tra, chờ hắn xác nhận, chúng ta sẽ cùng hành động, ngươi như conruồi không đầu bay đến Paris , liệu có thể tìm thấy Dĩnh nhi ko? Làm như giấu một người dễ lắm không bằng” Tiêu Ngự Phi vỗ vai hắn nói, nếu nhưkhông phải hắn khuyên Hạo, thì Hạo cho đến bây giờ vẫn còn đang đi tìmLôi Dĩnh
Cung Thần Hạo xoay người ngồi trên giường, tay đặt lênđầu nói “Được, ta nghe lời ngươi, hôm nay ta sẽ đợi điện thoại của TửTường nếu ko tìm được thì ngày mai ta sẽ đến Paris”
Không biếtthời gian đã trôi qua bao lâu, chuông điện thoại reo lên, Cung Thần Hạoko suy nghĩ nhiều, cầm điện thoại nhận cuộc gọi
“A lô”
“Tìm thấy ko?” Cung Thần Hạo hỏi, Tiêu Ngự Phi ngồi bên cạnh tay chống càm , nhìn
“Ừ , sáng nay tám giờ, Minh Thiên Mạch dùng máy bay riêng trở về Parisrồi, hơn nữa hắn đi không chỉ một mình mà là hai người, có cả bà xãngươi nữa” Long Tử Tường vừa nhận được tin này, cũng ngơ ngác một lúc,sau đó lại suy nghĩ , khó trách Cung Thần Hạo gọi điện lúc sáng lại tỏra lo lắng như vậy
“Có thể tra được sau khi xuống máy họ đã đi đâu ko?” Cung Thần Hạo hỏi tiếp
“Cái này có chút phiền, phải tốn nhiều thời gian một chút” Long Tử Tường trả lời, Paris không nằm trong phạm vi thế lực của hắn, cho nên tra xét sẽhơi khó khăn
“Ngày mai ta và ngươi đến Paris” Cung Thần Hạo nói, hôm nay cũng khuya lắm rồi
“Có thể” Long Tử Tường không chút suy nghĩ , đồng ý
Nhìn Cung Thần Hạo cúp máy, Tiêu Ngự Phi mới lên tiếng “Ngày mai ta đi với các ngươi”
Cung Thần Hạo ko trả lời, chỉ gật đầu một cái
____________________
“A…………”
Trên chiếc giường màu xám tro lớn, truyền đến một tiếng “ươm”, ngay sau đólà một cánh tay lộ ra khỏi cái chăn màu xám, Lôi Dĩnh từ từ mở mắt, chớp mắt mấy cái, rồi đột ngột đứng thẳng dậy
Giương mắt nhìn cănphòng, đây là chỗ nào? Không có mùi thuốc gay mũi, không có vách tườngtrắng như tuyết, ngay cả cách bày trí của phòng cũng khác xa, nàng………nàng đang ngủ trong phòng bệnh sao?
Vén chăn lên, không quan tâm đến mình mang giày hay chưa, nàng mở cửa phòng chạy ra ngoài, nàng muốn sớm làm rõ nơi này là chỗ nào một chút, là ai mang nàng đến đây
“Phu nhân, người đã tỉnh” Một phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi cung kính nói
Phu nhân?
Chẳng lẽ Hạo đã mang nàng rời khỏi bệnh viện? Hơi cau mày, nàng hỏi “Xin hỏi nơi này là đâu?”
“Thưa phu nhân, nơi này là phòng của thiếu gia” Người phụ nữ mở miệng nói
“Thiếu gia là ai?” Lôi Dĩnh cau mày hỏi tiếp
“Thưa phu nhân, thiếu gia là tổng giám đốc “tập đoàn Minh Thị” Người phụ nữkhông trực tiếp nói tên của chủ mình ra, bởi vì đó là điều bất kính, với câu trả lời này, thì cô gái trước mắt sẽ biết hắn là ai
Tổng giám đốc? Thiên Mạch! Nghĩ đến đây, Lôi Dĩnh mở to hai mắt nói “Nơi này là Paris”
“Thưa phu nhân, đúng vậy, xin hỏi phu nhân có muốn dùng cơm hay chưa?” Ngườiphụ nữ không nhanh không chậm nói , vẻ mặt vẫn như cũ
Lôi Dĩnhnghe được câu trả lời của nàng , liền có cảm giác muốn ngất, sao lại như vậy? Tại sao hắn lại mang nàng về Paris? “Anh ấy ở đâu?” Hiện tại nàngvốn dĩ không cảm nhận được cơn đói, chỉ muốn biết rõ rốt cuộc có chuyệngì đã xảy ra
“Thiếu gia đến công ty, tối sẽ trở về, hiện tại đãđến giờ trưa, xin hỏi phu nhân có muốn dùng bữa hay không?” Người phụ nữ mở miệng hỏi
“Ko cần, hiện tại tôi phải gặp anh ấy” Lôi Dĩnh vừa nói vừa đi về phía cửa
Người phụ nữ đi nhanh, cản trước mặt nàng, nhìn nàng nói “Xin phu nhân về nghỉ, thiếu gia khi tan việc sẽ về nha”
Lôi Dĩnh nhìn chằm chằm bà ta nói “Đây là ý gì, chẳng lẽ tôi muốn đi ra khỏi cửa cũng ko được?”
“Thiếu gia có dặn là , người có thể tùy ý đi lại trong nhà, nhưng ko được gọiđiện thoại, ko được bỏ đi, phu nhân muốn làm gì có thể gọi tôi” Ngườiphụ nữ nói lại những lời dặn dò lúc sáng
Khổ não cau mày, nghenàng nói đống lớn đống nhỏ, Lôi Dĩnh đã hiểu được mình bị ” giam lỏng”rồi, nàng ko vui la lên “Ý của bà là tôi bị “giam lỏng” phải ko? Bà cóbiết làm như vậy là phạm pháp ko, bà ko có quyền làm như vậy với tôi”Trong lòng thầm nghĩ, tại sao hắn lại đối xử như vậy với nàng? Ngăn cảnnàng tiếp xúc với bên ngoài là có thể giữ nàng ở lại sao?
“Xinphu nhân yên tâm, thiếu gia ko có ý gì xấu, chỉ ra lệnh cho chúng tôichăm sóc phu nhân thật tốt, còn nữa, thiếu gia nói phu nhân vừa sinhnon, cho nên phải giúp người bồi bổ cơ thể, phu nhân đi chân đất thế này rất dễ bị bệnh “Người phụ nữ nói, liền nhanh chóng lấy từ trong tủ ramột đôi dép bông đăt dưới chân Lôi Dĩnh
Chúng tôi? Ý của nàng là trong nhà ngoại trừ nàng còn có sự tồn tại của người thứ ba hoặc nhiềuhơn nữa sao? Đột ngột trong bụng truyền ra một âm thanh quái dị, LôiDĩnh có chút lúng túng nói “Tôi đói bụng”
“Xin phu nhân đợi mộtchút, tôi sẽ hâm thức ăn lại” Nói xong, người phụ nữ thấy Lôi Dĩnh mangdép vào liền cung kính đi xuống bếp giúp nàng chuẩn bị bữa trưa
Nàng không phải là người dễ dàng nổi giận, cho nên đối mặt với người phụ nữnày , nàng ko nói ra những lời chanh chua khó nghe, bởi vì nàng biết bàta cũng chỉ làm theo lời Thiên Mạch, tất cả mọi chuyện hãy chờ ThiênMạch về rồi tính tiếp!
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, Lôi Dĩnh ănxong bữa trưa, cơm nước xong, dưới sức mạnh yêu cầu của người phụ nữ,Lôi Dĩnh đành phả nuốt toàn bộ cháo gà vào bụng rồi mới trở về phòngngủ, nằm lên giường lên, suy nghĩ xa xăm . Không biết hiện tại Hạo thếnào? Ở bệnh viện không thấy nàng chắc hắn cũng nóng lòng lắm!
…………………….
“cộc cộc”
Lôi Dĩnh nhìn chằm chằm cửa phòng, nàng vẫn ngồi trên giường không nhúcnhích, động cũng ko muốn động, sắc trời dần tối, nàng biết hắn cũng sắpvề nhà
Xoay nắm đấm cửa, đẩy ra, Minh Thiên Mạch đi vào, nhìnngười trên giường chăm chú nhìn hăn, uyển chuyển nói “Tỉnh rồi sao, dìPhúc đã chuẩn bị xong bữa tối, chúng ta xuống ăn đi”
Lôi Dĩnh ko lên tiếng, chỉ nhìn hắn, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra thứ gì đó, nhưngnàng đành thất vọng, hắn vẫn như ngày thường, cười rất ôn hòa, một chútgiả dối cũng ko có
“Sao vậy? Mặt anh có ghi chữ à?” Minh Thiên Mạch nhìn nàng trêu chọc nói
Lôi Dĩnh chậm rãi nói “Tại sao lại mang em về Paris?” Đối mặt với hắn, nàng căn bản ko thể nổi giận
“Em là hôn thê của anh, dĩ anh muốn mang em về nhà” Minh Thiên Mạch nói rất tự nhiên, hắn ko sai, chỉ cần tin vào điều này là được
“ThiênMạch, anh biết rõ em và Hạo căn bản vẫn chưa ly hôn, hơn nữa em và anhcũng đã nói rõ với nhau, tại sao anh vẫn chưa chịu buông tay?” Lôi Dĩnhcó chút mệt mỏi nói, người đàn ông này, càng lúc càng khó hiểu, thật kohiểu, rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì
“Anh sẽ khiến em ly hôn với hắn, sau đó tái giá với em” Minh Thiên Mạch dịu dàng cười nói, giọng nói rất nhẹ nhàng
“Thiên Mạch, anh có biết mình đang nói cái gì ko? Em ko thể nào ly hôn vớihắn, em yêu hắn, anh biết ko? Tại sao anh phải như vậy?” Lôi Dĩnh mangtheo nghẹn ngào phản bác lời hắn vừa rồi
Minh Thiên Mạch hơi cứng người, song nụ cười trên mặt vẫn ko đổi “Anh biết mình đang nói cái gì, anh sẽ khiến em từ từ yêu anh”
Lôi Dĩnh nắm chặc tay, nàng ko dám nhìn người đàn ông trước mắt này nữa,hắn càng lúc càng xa lạ, không còn giống với Thiên Mạch nàng đã biết,hắn thay đổi như thế này là vì nàng, điều này nàng rất chắc chắn “Là lỗi của em, ngay từ đầu em ko nên đồng ý lời cầu hôn của anh, cho anh hivọng lại thu hồi nó, thật xin lỗi, nhưng mà em ko yêu anh, Thiên Mạch,anh sẽ gặp được một cô gái yêu anh thật lòng, vậy nên anh buông tha emđi! Buông tha em đi !”
“Nếu đã hứa với anh, thì em phải tuânthủ, yêu một người quá sâu, rất khó buông tay, mà tại sao anh lại làngười phải rút lui?” Minh Thiên Mạch lạnh nhạt nói, đúng vậy, hắn làloại người ích kỷ, đối với nàng, hắn ko thể hào phóng
Lôi Dĩnhtròn mắt lệ nhìn hắn, hắn nói rất đúng, là do nàng đã hứa với hắn, lạiđổi ý, hắn ko sai, người làm sai chính là nàng, nhưng mà cho dù là thế,nàng cũng ko thể tiếp nhận hắn, bởi vì người nàng yêu ko phải là hắn
Thấy nàng ko mở miệng nói , hắn chuyển đề tài “Em đói ko? Chúng ta ăn cơmđi!” Minh Thiên Mạch ko muốn bàn luận thêm về cái đề tài này, càng nóimọi chuyện chỉ tồi tệ thêm
“Em muốn về nước, Hạo ko thấy em, sẽrất lo lắng” Lôi Dĩnh cứng rắn nói, biết hắn cố ý lái sang chuyện khác,nhưng nàng ko muốn nghe theo
Minh Thiên Mạch ko để ý đến lời nàng “Em ko muốn xuống ăn, vậy anh sẽ nhờ dì Phúc bưng lên cho em”
“Em muốn về nước, em muốn về nước………..” Lôi Dĩnh hướng bóng lưng hắn kêu lên, nhưng bóng lưa kia vẫn ko dừng lại
Thất bại nằm lỳ trên giường, nước mắt ko tiếng động chảy xuống, nàng ko muốn ở chỗ này, nàng phải về nước, nơi đó có Hạo , có tiểu Huyên Huyên, còncó cả ông, ba và mẹ