Hoa Tầm Gửi - Nam Kha

Chương 3




Mạc Cảnh Sơ cầm một cây bút đỏ trong tay, ngón tay khẽ di chuyển rồi đánh một dấu tích vào một câu, dáng vẻ tập trung chuyên chú chấm bài thi cho các đàn em trai, gái mấy năm dưới. Lý Anh bước vào từ cửa, nhìn thấy xấp bài thi trên bàn anh thì xoay đầu cười nói với Trần Trác: “Anh lại để Cảnh Sơ chỉnh sửa bài thi giúp mình à? Làm đệ tử ruột của anh cũng vất vả quá rồi.”

Mạc Cảnh Sơ ngẩng đầu khi nghe thấy âm thanh, trong mắt chứa đầy ý cười: “Giáo sư, cô.”

Lý Anh cười với anh, Trần Trác khịt mũi một cái rồi lấy ra một điếu thuốc rồi ung dung đi đến bên cửa sổ, hất cằm về phía anh: “Nói cho cô em nghe xem, làm đệ tử ruột của thầy thì làm việc nhẹ nhõm đến mức nào.”

Mạc Cảnh Sơ cười khẽ, viết xuống một điểm số đỏ rực lên bài thi, ngước mắt nhìn Lý Anh rồi cười bất lực: “Cô à, như cô thấy đấy… là em bị ép buộc thôi.”

Lý Anh bật cười một tiếng, đưa tay vuốt vuốt mái tóc đen của mình, chớp chớp mắt: “Cảnh Sơ à… vào buổi chiều mấy hôm trước, Lân Yến đến để giao luận văn cho cô đã nói một vài tin tức tám nhảm…” Bà ấy cười, giọng điệu mang theo sự thăm dò: “Nghe nói mấy hôm trước em vừa được một cô gái bên khoa Mỹ thuật tỏ tình đúng không?”

Anh nhíu mày, nhếch môi cười, đậy nắp bút đỏ lại rồi nhướng đôi mắt tinh anh nhìn: “Khoa Mỹ thuật ạ? Thì ra cô ấy đến từ khoa Mỹ thuật… Em không có ấn tượng gì cả.”

Trần Trác nhả ra một ngụm hơi khói, quay đầu nhìn anh chằm chằm, nói với giọng điệu nhàn nhạt: “Em thì có ấn tượng với ai được chứ? Thanh mai bên cạnh nhà em à?” Nụ cười của Mạc Cảnh Sơ không hề thay đổi, xoay tít cây bút đỏ giữa các ngón tay, màu đỏ của bút nằm bên trong thân bút trong suốt xoay chuyển trên tay anh như một đoá sen đỏ nở rộ, thân bút phản chiếu mặt trời đang lặn, ánh sáng màu cam chói mắt.

“Không ạ, cô ấy không ở sát vách nữa, cô ấy ở nhà em.”

Lý Anh và Trần Trác đều sững sờ khi nghe những lời này, Lý Anh phản ứng lại đầu tiên với đôi mắt sáng ngời: “Cuối cùng thì em đã theo đuổi được rồi?” Bà ấy và Trần Trác đều biết rằng Mạc Cảnh Sơ có một bạn thanh mai trúc mã nhỏ hơn anh một tuổi, cô học khoa tiếng Trung ở trường của họ, họ cũng đã từng gặp qua vài lần, là một cô gái cười lên trông rất đáng yêu và là cô gái khiến người ta có khát khao bảo vệ. Mạc Cảnh Sơ nghe vậy thì thản nhiên gật đầu, ánh mắt sáng như sao, đen nhánh và sâu xa.

Trần Trác nhíu mày, dập tắt điếu thuốc rồi kẹp tàn thuốc đã tắt vào giữa hai ngón tay, ánh mắt sáng lên: “Theo đuổi gần cả thế kỷ rồi ấy chứ? Cuối cùng cũng theo đuổi được rồi? Xấu hổ chưa kìa, anh chàng đứng đầu ban A và thủ khoa ngành Vật lý phải bỏ ra mấy chục năm để theo đuổi một cô gái?”

Lý Anh quay đầu trừng mắt nhìn ông ấy, cố ý đưa tay và xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út, nhướng mày trừng ông ấy một cái: “Anh còn nói Cảnh Sơ? Anh cũng không nghĩ thử xem anh đã theo đuổi em bao lâu, huống gì người ta là một cô gái trẻ, cân nhắc nhiều thì cũng tốt thôi, như vậy mới không bị lừa. Nào như em chứ, thấy anh theo đuổi lâu như thế thì cảm thấy đáng thương nên đã đồng ý với anh, không ngờ lại bị anh lừa về nhà sớm như vậy, hối hận cũng chẳng kịp.”

Trần Trác nhướng nhướng mày, cười cười ranh mãnh: “Đáng đời, vào cửa nhà anh rồi thì là người của anh.” Ông ấy quay đầu nhìn về phía Mạc Cảnh Sơ rồi nở nụ cười, như vô tình nói: “Em nhớ kỹ câu nói này, xem như thầy dạy cho em, hy vọng em có thể thông suốt từ đầu đến cuối.”

Trần Trác mỉm cười, đi đến bên cạnh Lý Anh vươn bàn tay vốn dĩ đang để trong túi quần, chiếc nhẫn bạc đang được đeo chặt chẽ trên ngón áp út, lấp lánh ánh bạc, tất nhiên là không sáng bằng kim cương nhưng cũng chói lọi loá mắt, như một lời thề ước vừa thánh khiết vừa chân tình. Ông ấy cố ý lắc lắc tay trước mặt Lý Anh, nói đùa: “Giống như thầy đây này, sớm mang cô dâu về nhà.”

Mạc Cảnh Sơ cười cười, nhìn họ bằng ánh mắt ước ao, khâm phục, sau đó lại đưa mắt về sắp xếp lại bài thi rồi đứng dậy cầm điện thoại trên bàn, xoay người gấp gáp rời đi. Trần Trác nhíu mày: “Sao thế, bị loé mù mắt nên muốn đi à? Bài thi đã sửa xong chưa?”

Mạc Cảnh Sơ mỉm cười, trượt ngón tay thon dài lên trên màn hình điện thoại, sau khi điền mật mã thì xuất hiện một tấm ảnh do anh chụp lén của Mẫn Dao vào thời cấp ba. Trong ảnh, cô nhìn xuống sách với vẻ mặt bình thản, ngây thơ, sắc mặt không màng danh lợi, không giống với khí chất dịu dàng bình thường, anh nhìn vào màn hình hơn nửa ngày rồi cười khẽ:

“Chẳng còn lại bao nhiêu, em nghĩ là giáo sư sẽ sửa xong thôi… Dù sao bây giờ em cũng là người đã có bạn gái, nên không thể có nhiều thời gian để giúp thầy xem bài thi được, em cũng muốn nhanh chóng cưới được vợ về nhà.” Anh đi đến cửa thì ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Trần Trác, nghiêng đầu một chút: “Dù sao cũng có cô ở đây, hẳn là thầy cũng sẽ có động lực để chấm bài thi.” Nói xong thì anh mở cửa rồi lách mình qua trong giây lát, sau đó đóng cửa lại, một loạt động tác rất liền mạch, Trần Trác cứ trơ mắt nhìn trợ giảng của mình vứt lại một đống bài thi rồi bỏ chạy.

Lý Anh cười vui vẻ ở bên cạnh, đưa tay vỗ vai Trần Trác, giọng điệu đầy sự trêu tức: “Ông Trần, ông Trần à, Cảnh Sơ người ta muốn yêu đương với cô gái trẻ rồi, anh còn thêm chuyện ồn ào làm gì? Thật sự đáng thương cho anh, em còn có lớp nên không thể ở cùng anh được, anh nên sửa bài thi nhanh đi.” Nói xong thì Lý Anh cầm cốc giữ nhiệt trên bàn rồi bước ra ngoài, chuẩn bị bước vào tiết học tiếp theo. Trần Trác yên lặng nhìn theo hướng vợ mình vừa rời đi, quay đầu nhìn đống bài kiểm tra còn dư lại hơn một nữa thì thở dài, cuối cùng cũng chấp nhận số phần mà nhặt cây bút đỏ vừa bị Cảnh Sơ vừa chơi đùa trong lòng bàn tay lên.

Mạc Cảnh Sơ mở cửa nhà Mẫn Dao, anh hoàn toàn không ngạc nhiên khi thấy phòng khách tối om. Hôm nay Mẫn Dao chỉ có lớp học vào buổi sáng, buổi chiều và buổi tối đều rảnh rỗi, tính của cô lại lười biếng nên lúc này cô đang ngủ cũng chẳng có gì là lạ. Anh đưa tay mở đèn, lấy đồ ăn mua ở siêu thị đặt lên bàn, sau đó xoay người đi về phía phòng của Mẫn Dao, đưa tay di chuyển tay nắm cửa, nhíu mày.

Thế mà lại không khoá.

Anh thuận theo thế mở cửa ra, nhẹ nhàng bước vào phòng và nhìn thấy cô gái nhỏ nằm trên giường với mái tóc đen lòa xòa, đắp mền màu nhạt che kín thân mình, vào lúc này đèn ngủ trên tường tỏa ra ánh sáng dịu dàng đang phản chiếu với khuôn mặt đang ngủ của Mẫn Dao. Cô nghiêng đầu thoáng lộ ra chiếc cổ trắng ngần, cô ngủ như một con mèo con vừa ra đời, khiến người khác cảm thấy muốn yêu thương. Mạc Cảnh Sơ bất lực mỉm cười, đáy mắt ngập tràn vẻ dịu dàng mê đắm. Anh nhìn chiếc cổ đang lộ ra bên ngoài và đôi tay trắng như tuyết, yết hầu của anh lại cử động.

Mạc Cảnh Sơ chậm rãi đến gần cơ thể cô, cúi đầu sát vào bên gáy cô rồi đưa mũi ngửi lấy mùi thơm ngào ngạt từ mái tóc đen như mực của cô, chịu đựng một lúc thì cuối cùng cũng thất thủ trước con dã thú đang ngủ yên trong lòng anh từ lâu. Đôi môi mỏng khẽ do dự, anh ngập ngừng và từ từ chạm lên làn da mát lạnh của cô, sau khi chạm vào thân thể mềm mại của cô thì không thể kìm nén được nữa mà bắt đầu hôn từ cổ của cô. Răng và môi của anh khẽ hé mở, hàm răng trắng đang nhẹ nhàng chạm vào xương quai xanh của cô, sau đó anh mở răng ra và nhẹ nhàng cắn lấy phần xương quai xanh đang nhô cao, giống như đang nhấm nháp một thứ gì đó trân quý. Mẫn Dao “ưm” một tiếng, nghiêng người muốn tránh né sự tra tấn này, nhưng không ngờ động tác này càng thuận tiện hơn cho người đàn ông đang bò lên người cô mà nhấm nháp.

Trên mặt anh vẫn đang cười, khẽ tằng hắng cổ họng, khàn giọng thì thầm bên tai cô:

“Công chúa nhỏ… dậy thôi.”

Nói xong, anh nheo mắt nhìn cô gái không hề có phản ứng lại dưới thân mình, nở nụ cười ranh mãnh.

Gọi em rồi mà em không chịu thức dậy, nên anh đành phải dùng cách thức khác khiến em tỉnh dậy thôi.

Anh tự nhủ xong thì yết hầu lại chuyển động, giống như gửi một thông điệp cảnh cáo đến con mồi, nhưng chú thỏ nhỏ vẫn đang đắm chìm trong giấc ngủ ngọt ngào của mình mà không hề đáp lại. Mạc Cảnh Sơ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của cô một lúc, âm thầm thở dài và cúi đầu dùng môi mình dán chặt vào môi của cô.

Chặt chẽ dán sát vào.

Hơi thở của anh dần dần trở nên gấp gáp, anh rời đi trong chốc lát rồi lại thở hổn hển vài tiếng, sau đó không nhịn được mà hôn lên. Anh mút mạnh hơn, hơi thở ấm nóng trong miệng càng lúc càng nhanh.

Giống như một con thú vô cùng đói khát, vô cùng khao khát, vô cùng hy vọng.

Đó là sự mềm mại mà anh từng cho rằng nó nằm ngoài tầm với.

Làm sao lại có thể… chỉ lướt qua rồi thôi…