Hoa Tầm Gửi - Nam Kha

Chương 17




“Cảnh Sơ…Sơ Sơ, uống thuốc đi.”

Mẫn Dao đưa tay đẩy đẩy người đàn ông đang nằm nghiêng trên giường, chỉ thấy anh từ từ nhắm hai mắt lại hít thở đều đặn, chìm sâu vào giấc ngủ, cô mấp máy môi nhìn anh một cách bất đắc dĩ, có phần không nỡ đánh thức anh dậy. Hậu quả của việc anh ép buộc cô tối hôm qua chính là… Nửa đêm anh bắt đầu sốt nghiêm trọng hơn nhưng anh lại không chịu đi bệnh viện nên đến sáng cô đành phải dậy sớm đi ra ngoài mua cháo rồi đi đến hiệu thuốc mua thuốc cảm về cho anh, anh đã nóng đến mức mê man, trong thời gian cô ra ngoài rót một cốc nước thì Mạc Cảnh Sơ đã nằm xuống lần nữa, còn ngủ rất ngon.

Trong ấn tượng của cô… dường như anh chưa bao giờ bị cảm, như thế này rất mới lạ.

Cô thở dài một cái rồi đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc ngắn của anh: “Đã bảo anh phải ngoan ngoãn mà… Chuyện đó… sau này có thể làm cũng được mà…” Nói xong cô lại nhớ đến đủ thứ vào tối hôm qua, cô ngượng ngùng cắn môi, nhẫn tâm quyết định vươn tay lay anh dậy, khi thấy cuối cùng anh cũng khẽ hé đôi mắt mông lung ra thì mới trở tay sờ lên khuôn mặt ấm áp của anh, giọng nói dịu dàng: “Sơ Sơ, uống thuốc nào.”

Mạc Cảnh Sơ chớp chớp mắt, anh “a” một tiếng rồi vịn vào tay của cô mà chống giường ngồi dậy, sau đó nhận lấy ly nước và viên thuốc trên tay cô rồi ngửa đầu uống. Sau khi anh uống thuốc xong, anh nghiêng người đặt cái ly lên tủ nhỏ cạnh giường thì quay đầu lại nhìn Mẫn Dao cả nửa ngày, đột nhiên anh cười một tiếng rồi giang hai tay ra: “Dao Dao, ôm cái nào.”

Mẫn Dao trừng mắt nhìn anh, cuối cùng cô không chịu đựng được biểu cảm làm nũng kia nên dời gót ngoan ngoãn bò lên trên giường ngồi ở giữa hai chân của anh, vòng hai tay qua eo của anh, cô ngẩng đầu đụng đụng cái trán vào cổ của anh: “Vẫn còn hơi nóng đấy… Anh có khó chịu không?”

Anh lắc đầu, ôm chặt cô: “Dao Dao đang ở trong ngực thì sao anh có thể thấy khó chịu được chứ?”

Mẫn Dao cười thành tiếng, lông mi cong vút rung động theo từng cái chớp mắt của cô, cô đưa tay véo nhẹ vành tai của anh: “Em không có nói đến sự khó chịu đó. Anh còn chóng mặt không? Có muốn ăn món gì hay không? Em đi mua cho anh.”

Đôi mắt của Mạc Cảnh Sơ sáng rực lên, anh ôm chặt thân thể của cô rồi cong môi nở nụ cười: “Có chứ, muốn ăn em.”

“Em đâu phải đồ ăn.” Cô vừa mới nói xong thì đột nhiên nhận ra ăn của anh là có ý gì, cô nhíu nhíu mày vỗ lên lồng ngực của anh, sắc mặt ửng đỏ hờn dỗi: “Biến thái! Hôm qua mới… Không, không đúng… Hôm nay đã thế rồi mà sao anh còn nghĩ đến loại chuyện này chứ.”

“Hôm qua như thế nào?” Anh khẽ cười rồi đưa tay giật dây cột tóc của cô xuống, xõa mái tóc đen nhánh của cô ra, anh quấn nó giữa ngón tay mà đùa bỡn, trêu chọc: “Dao Dao, không phải em cũng… rất thoải mái sao? Lần sau lại làm một lần nữa nhé?”

“Im miệng! Anh lo dưỡng bệnh cho tốt đi!” Cô tức giận đến phồng hai má lên, cô vươn tay đẩy lồng ngực của anh rồi ngồi về phía mép giường, nhanh chóng mang dép lê rồi đứng lên: “Anh dưỡng bệnh cho tốt đi, em, em đi ra ngoài trước…”

Mạc Cảnh Sơ cũng không nói gì thêm, anh chỉ cười rồi vẫy vẫy tay với cô, sau đó rất thành thật mà thả cô đi ra ngoài. Mẫn Dao cắn môi dưới, xoay người đi ra khỏi phòng, cô đi vài bước sang cầm điện thoại di động trên bàn lên nhìn thoáng qua, sau khi màn hình sáng lên cô nhìn thấy người bạn quen biết trên đại học của cô gửi cho cô hai tin nhắn. Một tin hỏi cô có muốn đăng ký tham gia cuộc thi nghệ thuật vào tháng sau hay không, một tin nhắn nói rằng cô ấy có hai vé đi Thủy Cung nhưng vào hôm đó có việc bận không thể đi được, cô ấy hỏi cô có muốn đi hay không.

Mẫn Dao suy nghĩ một chút, cô đang định từ chối tham gia, ngón tay mảnh khảnh ấn mấy lần trên màn hình, lúc định gửi tin nhắn đi thì đột nhiên cô nhớ đến lúc trước, trước khi cô đi thi Mạc Cảnh Sơ đã từng nói với cô… Sau này chọn lúc nào đó khiêu vũ cho anh xem…

Nhắc đến mới nhớ lại lần cô bị mấy bạn học trong lớp múa bắt nạt vào mấy năm trước… Lần đó cũng là do anh bế cô về nhà… Rốt cuộc thì cô đã bắt đầu động lòng với anh từ lúc nào nhỉ? Chính là từ lúc đó sao? Mẫn Dao cũng không thể nhớ được thời gian chính xác, dù sao đợi đến lúc cô ý thức được thì… đã chìm sâu vào đó từ lâu rồi…

Cô cắn môi dưới, xóa bỏ dòng chữ vốn đã gõ xong rồi gõ một tin nhắn mới: Tế Tế, cậu đăng ký giúp mình đi, nếu cậu thật sự không dùng được vé đi Thuỷ Cung thì cho mình luôn nhé.

Lúc Bạch Tiêm đang chơi game trong ký túc xá thì nhận được tin nhắn của Mẫn Dao, cô ấy liếc mắt nhìn điện thoại một chút rồi lại ngẩng đầu lên nhìn nhân vật đã chết trên màn hình, cô ấy bĩu môi cầm điện thoại di động lên trả lời tin nhắn: Được, mình sẽ giúp cậu điền đơn, cho cậu một vé nhé? Hay là cậu muốn dẫn đàn anh đẹp trai ngút trời của chúng ta đi chung?”

Mẫn Dao nhận được tin nhắn thì liếm liếm môi: “Bây giờ anh ấy đã trở thành đàn anh bị bệnh rồi, không đẹp trai nữa.”

“Ồ? Ngã bệnh rồi thì không đẹp trai nữa sao?”

Cô nghe thấy tiếng thì giật nảy cả mình, suýt chút nữa thì điện thoại đã trượt khỏi tay: “Anh, anh đi ra khi nào vậy?”

Mạc Cảnh Sơ đưa tay ôm eo của cô, cúi đầu cọ vào cái cổ trắng nõn tinh tế của cô: “Anh đã ở đây từ lúc em gõ tin nhắn nhờ Bạch Tiêm giúp em đăng ký rồi.” Nghĩ thôi cũng biết, Mẫn Dao không còn ở bên cạnh nữa thì anh tiếp tục ra vẻ cún con ốm yếu ở trong phòng cho ai xem chứ? Tất nhiên phải đi ra ngoài.

“Em muốn đăng ký tham gia cuộc thi tài năng sao? Khiêu vũ à?” Anh hôn cổ của cô, lần trước sau khi anh để lại dấu hôn trên đó thì bị cô nói rằng sẽ bị người khác nhìn thấy, thậm chí còn bị cô ngó lơ rất lâu nên bây giờ anh chỉ lưu luyến giống như hôn lên da của cô mà thôi.

“Đúng vậy, khiêu vũ… Không phải trước kia anh nói muốn xem hay sao?” Sau khi nói xong thì đột nhiên cô hơi hối hận, lời này giống như là cô vì anh nên mới đăng ký tham gia vậy…

“Nhưng nếu như thế thì em sẽ bị người đàn ông khác nhìn thấy. Họ sẽ nhìn thấy Dao Dao của chúng ta xinh đẹp như vậy…” Tay anh dần hướng lên trên từ eo của cô, nhào nặn một bên mềm mại của cô: “Dáng người của em lại đẹp như vậy… Em nghĩ có khi nào họ sẽ lại dính lấy em không?”

“Em muốn cho anh xem thôi mà… Liên quan gì đến bọn họ chứ.” Mẫn Dao quay đầu lại giận dữ nhìn anh, cô giật tay của anh ra: “Đừng xoa nữa… Anh không muốn xem thì em không cho anh xem.”

Mạc Cảnh Sơ kéo người của cô qua, hôn lên môi của cô một cái, đầu ngón tay anh vuốt ve dưới cằm của cô: “Sao có thể không muốn xem chứ? Chỉ là anh không muốn để cho nhiều người như vậy biết Dao Dao của chúng ta tốt đẹp cỡ nào mà thôi. Đừng giận mà.”

Mẫn Dao bĩu môi nhìn anh một cái rồi vươn tay ôm lấy anh: “Tế Tế có cho em hai vé đi Thủy Cung, mấy ngày nữa chúng ta cùng đi nhé?”

Anh cưng chiều cong môi cười một tiếng rồi ôn tồn sờ sờ đầu của cô, dịu dàng nói: “Được, em muốn đi thì chúng ta cùng đi.”