Thực lực của gã là hỗn động cảnh thất tầng.
Tuy nhiên, chí tôn có danh ngạch.
Dù gì gã là đẳng cấp trưởng lão, nay đến hỗn động cảnh thất tầng xem như tiềm lực không lớn. Người thực lực không lớn trừ phi thăng lên hỗn động cảnh bát tầng, nếu không thì môn phái sẽ không để gã chuyển đến vị trí chí tôn.
Tuy nhiên, lúc bình thường không thể, lần này dọn sạch thế lực của Kiếm Chủ, Thái Sử Không thì gã sẽ lên ngôi ngay.
Chính vì có thể leo lên ngôi không cần làm Tỏa Vệ quân tốt cho nên gã mới hăng hái như vậy.
Đoan Mộc Như Hổ cười to nói:
- Ha ha ha ha, rốt cuộc ngươi rơi vào tay ta, Thái Sử Bi!
- Thái Sử Bi, Tống Địa, Yến Thu Nguyệt, đám môn hạ Thái Sử chí tôn các ngươi, giỏi lắm, lúc Lục Nguyên ở thì hay lắm mà, giờ rơi vào tay chúng ta rồi hả?
Hiên Viên Lệnh cũng rất đắc ý. Gã ở trong tay Lục Nguyên ăn rất nhiều bồ hòn, hận hắn sâu trong xương cốt. Gã biết mình không bao giờ địch lại nổi Lục Nguyên, cho nên có thể giết đồng môn với hắn thì rất sung sướng.
- Nhưng có thể giữ lại Yến Thu Nguyệt, làm tỳ thiếp của ta cũng không tệ, đương nhiên phải trước phế pháp lực đã.
Ánh mắt Hiên Viên Lệnh dâm tà đánh giá Yến Thu Nguyệt.
- Dù Lục Nguyên trở về ta cũng có thể giết hắn!
Người nói huênh hoang là trong kiếm đạo bát cực, Kiếm Tú. Gã bị cho rằng kém xa Lục Nguyên, sao chịu phục nên giờ khoác lác nói.
- A, dám khiêu chiến ta? Có gan thật.
Một thanh âm lạnh nhạt phát ra, một bóng người rơi xuống.
Lục Nguyên nhìn Kiếm Tú, hời hợt nói:
- Kiếm Tú, bây giờ ta đã đến, ngươi tới khiêu chiến ta xem, xem coi ngươi làm sao giết ta.
- Lục Nguyên, ngươi đến rồi, đúng lúc lắm, đợi Tỏa Vệ Tư Không Tỏa ta gặp ngươi!
Tư Không Tỏa đứng dậy, lòng mừng như điên, chỉ cần gã đánh chết Lục Nguyên là lập công to. Gã nghĩ kỹ rồi nếu đấu không lại Lục Nguyên lập tức đi ngay, gã không tin hắn có thể cản được gã. Tỏa Vệ Tư Không Tỏa gã có một môn tuyệt kỹ chính là tốc độ phi hành.
Tư Không Tỏa vung tay áo, hai trường tỏa vươn hướng Lục Nguyên, thì ra Tư Không Tỏa có tổng cộng song tỏa nhưng bình thường che giấu thực lực, chỉ dùng một tỏa, bây giờ vì đánh chết Lục Nguyên để lập công lớn nên lấy ra song tỏa, muốn trói hắn vào trong. Tuyệt kỹ song tỏa cực kỳ khó đối phó.
Chính lúc này, Lục Nguyên thuấn di tới trên đỉnh đầu Tư Không Tỏa, một kiếm chém xuống.
Nhanh quá! Tư Không Tỏa muốn bay đi.
Nhưng sao Lục Nguyên cho gã bay đi được, một kiếm lại chỉ tới trước, kiếm khí khổng lồ chớp mắt chém cả Tư Không Tỏa và song tỏa của gã. Khoảnh khắc, một ám vệ hỗn động cảnh thất tầng đã chết trong tay Lục Nguyên.
- Tỏa của ngươi so với thập cường võ đạo tỏa đạo kém rất nhiều.
Giết chết ám vệ Tư Không Tỏa xong Lục Nguyên nhìn hướng Kiếm Tú, nói:
- Tốt lắm, bây giờ đến phiên Kiếm Tú ngươi khiêu chiến ta, để ta xem ngươi làm sao giết ta hả?
Kiếm Tú quỳ xuống.
Gã không quỳ không được.
Gã chưa từng nghĩ bây giờ Lục Nguyên sẽ cường đến vậy.
Lúc Kiếm Tú và Lục Nguyên gặp nhau thì hắn là hỗn động cảnh nhất tầng, Kiếm Tú là hỗn động cảnh tam tầng. Khi đó hai người bay đến kiếm tu tinh thần, kết quả lúc đó Kiếm Tú thua Lục Nguyên, nhưng không phục muốn lại so tài với hắn. Tuy nhiên, mặt sau Lục Nguyên thắng Kiếm Tú, giết chết Kiếm Tuệ, Kiếm Ma thì gã không còn đòi tranh đấu với hắn nữa.
Đến bây giờ Kiếm Tú đã tới hỗn động cảnh tứ tầng, với tuổi của gã thì đúng là một nhân tài Kiếm Môn khó gặp.
Tất nhiên gã cho rằng mình không phải đối thủ của Lục Nguyên, nhưng chắc muốn thắng gã thì hắn phải tốn chút chiêu thức.
Kết quả bây giờ Lục Nguyên một chiêu giết chết Tư Không Tỏa hỗn động cảnh thất tầng. Phải biết rằng Kiếm Tú bị Tư Không Tỏa mấy chiêu đánh gục, bây giờ Tư Không Tỏa lại bị Lục Nguyên một chiêu giải quyết, cái này khiến Kiếm Tú làm sao chịu nổi đây.
- A, sao chưa ra tay?
Lục Nguyên nhìn Kiếm Tú, người năm đó cùng mình tranh đấu giờ ở trước mặt không bằng cả một con kiến, là vì mình biến cường.
Kiếm Tú rốt cuộc không thể chịu đựng, gã dù gì cũng là một trong kiếm đạo bát cực. Tay động, đâm ra Tú Phong kiếm, một chiêu Hoa Khai Bách Sơn Sơn Bất Động, khí thế hùng hồn. Nhưng Lục Nguyên không rút kiếm, pháp lực biến thành chưởng to dễ dàng một chưởng đập bẹp Kiếm Tú. Ở không trung một chữ tú từ từ rơi vào tay Lục Nguyên.
Sơ đại văn tự phong tự chia thành ba mươi hai tự trong đó chữ tú rơi vào tay hắn, lại có thêm một nhị cấp văn tự, đáng tiếc có ngày được một sơ đại văn tự mới tuyệt.
Lục Nguyên nhìn hướng Đoan Mộc Như Hổ, Hiên Viên Lệnh, nói:
- A, không phải mới rồi các ngươi nói muốn giết hết môn hạ Thái Sử chí tôn à? Hiên Viên Lệnh, ngươi đã nói muốn đem Yến Thu Nguyệt sư tỷ làm thị thiếp, phế pháp lực, tốt lắm.
Đoan Mộc Như Hổ lập tức quỳ xuống nói:
- Lục Nguyên, cầu xin ngươi tha ch ota!
Gã phát hiện đánh không lại Lục Nguyên nên quỳ xuống xin tha, tất nhiên đây chỉ là kế hoãn binh thôi. Chỉ cần Lục Nguyên tha cho gã một mạng, tìm cơ hội chạy trốn, bây giờ tình thế Kiếm Môn nghiêng hướng Hiên Viên chí tôn, khi đó Hiên Viên chí tôn giam giữ Lục Nguyên rồi là gã sẽ báo mối thù quỳ gối này.
Hiên Viên Lệnh không quỳ xuống, gã lập tức bỏ chạy. Không chạy không được, gã không có ý nghĩ đấu với Lục Nguyên, đó là đi tìm chết, ngay cả Tư Không Tỏa một chiêu đã tiêu đời.
Một quỳ một chạy trốn.
Lục Nguyên đánh ra bàn tay to, liên tục vỗ hai chưởng. Chớp mắt Hiên Viên Lệnh, Đoan Mộc Như Hổ đều bỏ mạng. Hiên Viên Lệnh có thù hận đã lâu với hắn giờ cuối cùng chết rồi.
Bình thường Lục Nguyên ít khi giết người, liên tục giết cần mười người thế này rất hiếm hoi.
Nhưng bây giờ hắn không thể không giết người.
Hiện nay Kiếm Môn nội loạn.
Đối mặt nội loạn thì khoái đao trảm loạn ma. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hơn nữa chỉ cần giết những phần tử ô uế Kiếm Môn, trả lại bầu trời trong lành mới khiến Kiếm Môn phát triển tốt hơn.
Bình thường không tiện giết mấy thứ núp bong Kiếm Môn này, giờ Kiếm Môn loạn từng tên nhảy ra, vừa lúc để mình giết đã tay.
Vì tương lai Kiếm Môn mà giết, vì tương lai của kiếm mà giết.
Ta giết những người này, trong lòng không hề thẹn.
Trừ những khối u ác tính này mới có thế giới càng xinh đẹp.
Trong lòng Lục Nguyên dâng lên vô hạn hào hùng.
Tay động phá vỡ xiềng xích, Thái Sử Bi, Tống Địa, Yến Thu Nguyệt đều được tự do. Nhưng đám Thái Sử Bi nhìn Lục Nguyên như xem quái vật, họ không bao giờ ngờ bây giờ hắn mạnh đến thế, dễ dàng giết chết ám vệ Tư Không Tỏa hỗn động cảnh thất tầng, khiến họ thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Thật là một người kỳ diệu.
Đương nhiên nếu họ biết Lục Nguyên một kiếm giết Đoan Mộc chí tôn thì không biết sẽ kinh ngạc đến mức nào.
Lục Nguyên thuấn di bay đi. Lúc này ngoài ba tinh thần có nhiều môn hạ Hiên Viên chí tôn đang truy sát phe Kiếm Chủ, Thái Sử Không, cơ bản chiếm ưu thế áp đảo. ám vệ môn hạ Hiên Viên chí tôn có rất nhiều, Lục Nguyên không khách sáo, thuấn di đi một kiếm vung ra, giết chết một tên hỗn động cảnh nhất tầng đang truy sát Tần Sương Thành.