Ta không biết phải trả lời câu hỏi của Vân Hoà công chúa như thế nào.
Không nghĩ tới, Thẩm Duật đột nhiên lên tiếng: "Ngụy tướng quân suốt đêm hồi kinh, còn không tới mấy ngày mà đã không thiếu nữ nhân vây quanh rồi sao?"
Thanh âm của hắn trước sau như một lạnh lùng, lời nói ra cũng không chút khách khí.
Ngụy Liệt mở miệng nói: "Ta tìm nương tử, liên quan quái gì đến ngươi.”
Đây là lần đầu tiên trong hôm nay ta nghe Ngụy Liệt nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Giọng hắn trầm thấp, ngữ điệu thờ ơ, lời nói ra cũng thô tục.
Quả nhiên là người xuất thân từ nhà binh thường lưu manh.
“Ta toàn tâm toàn ý với nàng, không giống như Thẩm Duật ăn trong bát nhìn trong nồi, một bên để cho người nhà chuẩn bị cầu hôn, một bên ân cần săn sóc nữ tử khác.”
Nghe vậy, Vân Hòa công chúa biến sắc.
Ta sửng sốt.
Thẩm Duật còn chuẩn bị cùng nữ tử nào cầu hôn?
Sẽ không phải là ta chứ?
Hy vọng là ta đã nghĩ sai.
Ta ngước mắt nhìn lại, cùng Thẩm Duật bốn mắt nhìn nhau, trên mặt hắn chợt loé lên chút hoảng loạn.
Ta biết hắn cũng đã sống lại.
Nhưng hắn không nhất thiết phải biết rằng ta cũng đã sống lại.
Nghĩ đến đây, ta cười nói: "Không biết vị nữ tử nào có phúc khí như vậy?"
Đôi mắt Thẩm Duật sáng ngời, lại nghe ta nói tiếp: "Thẩm đại nhân đa tài đa nghệ, chắc chắn sẽ vì nàng tự tay vẽ, tự tay khắc tượng gỗ...... Thật sự là khiến người ta hâm mộ.”
Từng câu từng chữ ta phun ra, Thẩm Duật chợt trừng to hai mắt.
Lần này, hắn nhất định hiểu được.
Thẩm Duật, đừng làm phiền ta nữa.
Ta tuyệt đối không nhắc đến chuyện cũ, ngươi cũng chớ nhắc đến ta, cứ để trái tim của ta và ngươi giao cho người khác đi thôi.
Hai chiếc thuyền rốt cục lướt qua nhau,
Thẩm Duật còn đang nhìn chằm chằm ta.
Từ xa ta thấy Vân Hoà công chúa phất tay áo đi vào khoang thuyền.
Thẩm Duật hơi dừng lại, rồi thu hồi ánh mắt nhìn về phía ta, lập tức đi theo.
Rốt cục, khi chỉ còn lại ta cùng Ngụy Liệt hai người.
Không khí một lần nữa trở nên xấu hổ.
Ngụy Liệt ngậm miệng lại.
Không biết vì sao vẻ mặt hắn hình như có chút chán nản.
Nếu không phải hắn vừa mới nói qua, ta còn tưởng rằng hắn câm điếc chứ.
Cho đến khi, trâm ngọc hoa mẫu đơn của ta vô ý rơi vào trong hồ.
Ta còn chưa kịp phản ứng, đã thấy người đối diện không nói hai lời, lao đầu vào trong nước.
Ta: "......”
Qua hồi lâu, cũng không thấy Ngụy Liệt nổi lên mặt nước.
Ta hoảng hốt, nhào tới bên cạnh thuyền, cố gắng nhìn rõ dưới nước.
Cơn ác mộng thời niên thiếu sẽ theo con người cả đời.
Ta nhớ lại cảm giác nghẹt thở như thiêu đốt kia, bốn phía đều là bóng tối, chỉ có ánh sàng từ nơi xa không thể với tới mờ mờ chiếu xuống.
Đó là năm thứ hai sau khi mẫu thân qua đời.
Nửa đêm mơ về, ta còn khóc, nhưng dường như cha ta hoàn toàn đã quên bà rồi.