Thật ra Tô Hinh Nhi mới qua lại với Nghiêm Dĩ Bạch vào mấy tháng trước, đối với người bạn trai Nghiêm Dĩ Bạch này, có thể nói cô ta cực kỳ hài lòng.
Dù sao tuy rằng cô ta xinh đẹp, nhưng nhà họ Tô không cùng đẳng cấp với nhà họ Nghiêm, Nghiêm Dĩ Bạch có thể vừa ý cô ta, vậy đúng là phúc của cô ta.
Nhưng cô ta mới qua lại với Nghiêm Dĩ Bạch chưa bao lâu đã vô tình nghe nói chuyện năm đó của Nghiêm Dĩ Bạch và Tô Nhược Vân, điều này khiến Tô Hinh Nhi tức phát điên.
Nghiêm Dĩ Bạch thế mà từng thích tiện nhân Tô Nhược Vân kia!
Dựa vào cái gì!
Người đàn ông hoàn mỹ cao cao tại thượng như Nghiêm Dĩ Bạch, cả Tô Hinh Nhi cô ta còn cảm thấy không xứng, tiện nhân Tô Nhược Vân kia sao xứng được sao?
Nhưng cho dù Tô Hinh Nhi có tức giận hơn đi nữa cũng buộc lòng phải thừa nhận, năm đó Nghiêm Dĩ Bạch có tình cảm rất sâu đậm với Tô Nhược Vân.
Cô ta sợ Nghiêm Dĩ Bạch vẫn vấn vương tình cũ với Tô Nhược Vân nên mới bày ra chuyện hôm nay, một mặt là muốn thăm dò Nghiêm Dĩ Bạch, mặt khác, là muốn khiến Nghiêm Dĩ Bạch ghét Tô Nhược Vân hơn.
Thế nhưng xem thái độ hôm nay của Nghiêm Dĩ Bạch, có lẽ anh thật sự không còn tình cảm với Tô Nhược Vân nữa rồi.
Nghĩ vậy, Tô Hinh Nhi mới yên tâm một chút.
Không chỉ có Tô Hinh Nhi nghĩ vậy, mấy bạn học khác ở đây cũng thế.
Mấy nam sinh có gia cảnh giàu có lại phóng đãng lúc nãy, bây giờ cũng dám lên tiếng đùa giõn: "Còn không phải sao, loai phụ nữ như Tô Nhược Vân, tốn chút tiền có thể ngủ một đêm, cậu cả nhà họ Nghiêm của chúng ta sao lại để ý đến?"
"Không sai không sai.
Thế nhưng nói ra thì, nhan sắc của Tô Nhược Vân đúng là cũng đáng giá.
" Một nam sinh khác hùa theo, nhớ lại dáng người có lồi có lõm vừa nãy của Tô Nhược Vân, mắt càng lúc càng sáng, trong mắt lập lòe tia sáng hèn mọn bỉ ổi, nhếch miệng cười, "Khà khà, dù sao hiện tại cô ta đang thiếu tiền, không bằng tôi cũng tiêu chút tiền ngủ với cô ta một đêm? Ít nhiều gì cũng là hoa hậu giảng đường, nếu chơi thì nhất định rất có cảm giác, ha ha.
.
A a a!"
Nam sinh hèn mọn bỉ ổi còn chưa dứt lời đã bất chợt phát ra tiếng hét thảm thiết.
Mọi người giật mình, ngẩng đầu nhìn đã thấy đầu nam sinh kia bị bình rượu đập thành một mảng lớn, máu tươi trộn với mảnh vỡ thủy tinh chảy xuống, trông mà giật cả mình.
Mà người đứng trước mặt đây, người cằm miệng bình rượu, là Nghiêm Dĩ Bạch mặt mày lạnh như băng.
Nam sinh kia ngã xuống đất, đau đến sắc mặt tái nhợt, nhưng nhìn Nghiêm Dĩ Bạch trước mặt, gã không dám nổi giận, chỉ run lẩy bẩy, hoảng hốt nói: "Cậu, cậu Nghiêm.
.
Cậu đang.
.
"
"Mày ồn ào quá rồi đấy, muốn để mày yên lặng một chút.
"
Nghiêm Dĩ Bạch lạnh lùng bỏ lại câu này rồi không để ý tới đám người sợ đến mặt mày tái nhợt ở đây nữa, không thèm quay đầu lại ra khỏi phòng.
Tất cả mọi người cả thở mạnh cũng không dám, chỉ có Tô Hinh Nhi ngồi tại chỗ, hơi siết chặt hai tay.
Cuối cùng chuyện này là sao?
Nghiêm Dĩ Bạch là vì nam sinh nói chuyện nhục nhã Tô Nhược Vân, nên mới ra tay?
Quả nhiên anh vẫn chưa quên được Tô Nhược Vân!
Tiện nhân Tô Nhược Vân này, đã chia tay với Nghiêm Dĩ Bạch rồi còn không chịu yên, cả ngày chỉ biết quyến rũ người khác!
Cô ta nhất định phải cho tiện nhân Tô Nhược Vân biết thế nào là lễ độ!
Nghĩ vậy, Tô Hinh Nhi chợt cầm túi bên cạnh mình, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Đi đến hành lang vắng người, Tô Hinh Nhi mới lấy điện thoại ra, bấm một dãy số
"Alo, viện trưởng Trương đấy à?" Điện thoại nhanh chóng kết nối, Tô Hinh Nhi nở nụ cười ngọt ngào mở miệng, "Là tôi, Tô Hinh Nhi, là như vầy, tôi nghe nói chỗ chú gần đây trùng hợp có một nữ bệnh nhân chờ được thận phù hợp chuẩn bị mổ đúng không? Ừm, là thế này, tôi muốn làm phiền chú, sắp xếp quả thận này cho người khác.
".