Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 96: Vương gia vạn an (26)




Hôn sự của Tô Nhu Linh và Hiên Viên Hạo Quân đã được định ra từ năm trước, bên Khâm thiên giám và Lễ bộ đã chuẩn bị từ lâu, chỉ cần Tô Nhu Linh vừa cập kê liền chọn ngày lành gần nhất để tổ chức hôn lễ.

Vì vậy, dù đã qua lễ cập kê, Tô Nhu Linh vẫn phải tiếp tục ở nhà chờ gả.

Tô Khải Bằng vừa mới bận rộn lo xong lễ cập kê cho tiểu nữ nhi của mình thì lại tiếp tục bù đầu chuẩn bị cho hôn sự của nàng, lên danh sách của hồi môn các thứ, mà Tô Nhu Linh thân là nhân vật chính thì lại chán đến muốn mốc cả người, không có chuyện gì để làm.

Ban đầu Hiên Viên Hạo Quân đồng ý đợi xuân đến sẽ tiếp tục dạy nàng cưỡi ngựa, nhưng hiện tại nàng lại đang chờ gả, theo tục lệ dân gian thì phải tránh gặp mặt Hiên Viên Hạo Quân, vì vậy nàng chỉ có thể ngoan ngoãn ở tại trong phủ.

Hôm diễn ra hôn lễ, mới sớm tinh mơ Tô Nhu Linh đã bị người lôi dậy, kéo đi sửa soạn tắm rửa. Bị giày vò một hồi cơn buồn ngủ của nàng cũng bay sạch, nàng như con rối, để mặc cho nha hoàn cùng toàn phúc phu nhân trang điểm thay đồ giúp mình.

Đợi đến giờ lành, Tô Nhu Linh để Tô Hữu Khang cõng mình ra cổng. Thật ra với những mâu thuẫn đã xảy ra giữa nàng và mẫu tỷ của hắn, nàng đoán hẳn hắn cũng không thực lòng muốn cõng nàng, chỉ tiếc, tục lệ là như thế, hắn dù có muốn hay không cũng phải làm mà thôi.

Ra đến cổng, Tô Hữu Khang đặt nàng lên kiệu, bởi vì cách một tầng khăn voan nên nàng không nhìn đến được bóng dáng Hiên Viên Hạo Quân, chỉ biết hắn sẽ cưỡi ngựa đi ở phía trước nàng.

Đến Vương phủ, sau một loạt các bước từ bắn cửa kiệu, bước qua than hồng đến bái đường, hôn lễ rốt cuộc cũng xong, Tô Nhu Linh mệt mỏi không còn sức lực được Hiên Viên Hạo Quân đỡ vào trong hỷ phòng.

Sau khi cầm nhành đào thay nàng vén khăn voan, lại giúp nàng gỡ xuống mũ miện, Hiên Viên Hạo Quân đưa nàng ly rượu giao bôi. Hai người tay vòng tay, uống cạn ly rượu sau, Hiên Viên Hạo Quân ân cần dặn dò, “Nàng ở đây chờ ta, nếu đói bụng thì cứ ăn trước, không cần vì mấy quy củ gì đó mà nhịn, biết chưa?”

Nhìn ra được sự ôn nhu và chiều chuộng trên khuôn mặt hắn, Tô Nhu Linh cong môi cười gật đầu.

“Đợi ta trở lại.”

Tô Nhu Linh khẽ cười, đẩy hắn, “Ta biết rồi, chàng mau đi đi, đừng để bọn họ chờ lâu.”

Hiên Viên Hạo Quân cũng biết hắn nán ở lại đây cũng chẳng được gì, bèn xoay gót ra ngoài, thầm nghĩ cần phải nhanh chóng giải quyết đám người ngoài kia rồi trở về tìm thê tử của hắn.

Xuân Vũ tiếp xúc với Hiên Viên Hạo Quân đã lâu, cộng thêm nàng đã từng có dịp ở lại Vương phủ nên hiện tại không hiếu kỳ, còn ba người Hạ Phong thì ngược lại. Lúc nãy có hắn ở đây nên các nàng đều khẩn trương, quy củ mà đứng, sau khi hắn rời đi các nàng mới thả lỏng, đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng.

“Vương phi, thuộc hạ mang đồ ăn đến cho ngài,” một giọng nam nhân đột nhiên vang lên khiến ba người Hạ Phong giật mình.

Nhưng Xuân Vũ thì lại nhanh chóng ra mở cửa, nhận lấy hộp đồ ăn từ Phi Nguyệt sau đó mang lại bàn, lấy từng dĩa thức ăn trong đó ra.



Thu Sương phản ứng lại trước nhất, cùng với Hạ Phong đến bên Tô Nhu Linh đỡ nàng dậy, “Tiểu thư, ngài mau lại ăn một chút đi.”

Xuân Vũ nghe nàng gọi, quay đầu nhắc nhở, “Ngươi nên gọi là Vương phi.”

Thu Sương chột dạ thè lưỡi.

Tô Nhu Linh khẽ cười vỗ tay nàng, “Không sao, không có việc gì.”

Ngồi vào bàn, Tô Nhu Linh nhấc đũa lên ăn vài miếng an ủi dạ dày trống không của mình. Nàng không tính ăn no vì lát nữa còn phải cùng Hiên Viên Hạo Quân ăn mấy món mang ý chúc phúc cát tường, nên ăn được vài đũa nàng liền thôi. Xuân Vũ khuyên nàng vài câu, thấy nàng không lay động thì không nói nữa, cùng những người khác thu dọn bàn.

Hơn một khắc sau, Hiên Viên Hạo Quân trở lại, theo sau hắn còn có mấy vị công tử tiểu thư trong hoàng thất.

Tô Nhu Linh cho rằng với tính cách Hiên Viên Hạo Quân biểu hiện ra bên ngoài, hắn hẳn sẽ bị khách khứa giữ lại ép rượu thật lâu, nào ngờ mới qua một khắc đã có thể thoát ra, nàng không khỏi có chút ngạc nhiên.

“Chàng trở lại nhanh vậy?”

Hiên Viên Hạo Quân nhướng mày, không vui nói, “Còn nhanh? Ta lại cảm thấy đã thật lâu đâu. Nàng không nhớ ta sao?”

Lời này nếu nói ra lúc chỉ có hai người thì không sao, nhưng hiện tại xung quanh lại đầy người, đám người kia còn đến vì mục đích nháo động phòng, lập tức ồ lên trêu đùa bọn họ, Tô Nhu Linh liền xấu hổ.

Hiên Viên Hạo Quân cũng biết nàng da mặt mỏng, huống chi trên người nàng còn đang mặc hỷ phục đỏ rực, nàng vừa đỏ mặt cả khuôn mặt liền trở nên yêu kiều nhu mì động lòng người, khiến người vừa nhìn liền rung động đến tận tâm can. Hắn sao có thể để người khác chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nàng lúc này, liền không khách khí ra lệnh đuổi khách.

Đám hoàng thất kia lúc nãy đã được chứng kiến ‘thủ đoạn’ của Hiên Viên Hạo Quân, thấy hắn đen mặt đuổi người cũng không dám có gan dây dưa ở lại, lập tức nói vài câu trêu đùa tượng trưng rồi rút lui.

Ngay cả mama được Tây Thái hậu phái tới, vốn là muốn nhìn hai người họ ăn hết các món ăn mang ý chúc phúc, cũng bị hắn không khách khí đuổi đi. Mới mở miệng nói được câu ‘việc này không thích hợp’ lại bị ánh mắt của hắn dọa tới, nàng khẽ nuốt nước bọt, gượng cười bỏ lại thức ăn chạy lấy người.

Căn phòng nhất thời trở nên trống trải hẳn, Hiên Viên Hạo Quân hài lòng xoay đầu lại, chợt phát hiện vẫn còn bốn bóng đèn khác trong phòng, lại mở miệng đuổi người, “Các ngươi cũng lui đi.”

Bốn người Xuân Vũ Hạ Phong đưa mắt nhìn nhau, do dự vài giây, cuối cùng xoay gót đi ra ngoài.

Đợi đến khi cửa phòng được đóng lại, Hiên Viên Hạo Quân mới thỏa mãn dắt tay Tô Nhu Linh lại bàn ăn ngồi xuống, “Rốt cuộc cũng chỉ còn hai chúng ta.”

Tô Nhu Linh đỏ mặt, đánh tay hắn, “Chàng việc gì phải gấp gáp như vậy chứ.”



Hiên Viên Hạo Quân cười cười, không trả lời nàng, dùng đũa chia toàn bộ thức ăn trên bàn thành hai phần, sau đó gắp vào trong bát nàng.

Tuy mỗi một phần đều rất ít, nhưng số lượng món ăn lại quá nhiều, cho dù mới vừa rồi vẫn còn đang đói meo Tô Nhu Linh cũng chỉ ráng ăn được hết bảy phần, còn lại ba phần, tự nhiên là vào bụng Hiên Viên Hạo Quân.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao ban nãy hắn nhất quyết đuổi mama đi.

Ăn xong, Hiên Viên Hạo Quân gọi người vào đem khay dĩa đựng thức ăn ra ngoài, sau đó lại cho người lui.

Hiện trời đã tối, phòng được thắp sáng bằng nến, dưới ánh lửa vàng nhạt bập bùng, khung cảnh trong phòng có phần tối mờ và ấm áp. Nơi này chỉ còn nàng và hắn, ăn cũng đã ăn xong, nháo động phòng cũng coi như đã hoàn tất, nghĩ đến bước kế tiếp sắp phải làm, Tô Nhu Linh lập tức đỏ bừng mặt.

Hiên Viên Hạo Quân thấy phản ứng của nàng thì cong môi cười, tựa như vạn hoa đua nở, tràn đầy nhu tình cùng ý tứ không rõ, đưa tay bế bổng nàng lên, bước đến cạnh giường nhẹ nhàng đặt nàng xuống, sau đó chồm lên.

Tô Nhu Linh bị động tác của hắn dọa sợ, hai tay theo bản năng đặt ở trước ngực hắn ngăn lại, ấp úng nói, “Hay là… hay là chúng ta tắm trước đã?”

Hiên Viên Hạo Quân cười cười, xem nhẹ hai bàn tay đang ngăn ở trước ngực mình, đưa tay vén tóc mai nàng đáp, “Không cần, ta không chê.”

Tô Nhu Linh lúc này thật sự rất rối. Nàng không phải bài xích thân cận hắn, chỉ là trước giờ hai người chỉ nắm tay, hôn còn chưa hôn, đột nhiên đi đến bước động phòng nàng liền không thích ứng kịp.

Trong lúc cấp bách, chưa trải qua đại não kiểm duyệt Tô Nhu Linh đã nói ra lời, “Nhưng ta chê.”

Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Hiên Viên Hạo Quân tắt rụi, hắn nheo mắt nguy hiểm nhìn nàng, dưới đáy mắt bập bùng ánh lửa, không rõ là lửa tình hay lửa giận, “Sao? Tiểu Linh chê ta? Hửm?”

Tô Nhu Linh biết mình nói sai lời rồi, lại thêm bị biểu cảm của hắn lúc này dọa sợ, đỏ mặt rối rắm giải thích, “Không, không phải!! Ta… ta chỉ là…” nàng cuống đến mức hai mắt cũng long lanh ánh nước, “Chàng không thể từ từ một chút sao?”

Hiên Viên Hạo Quân mọi ngày đều chiều nàng hết mực, lúc này lại nhếch môi, khàn khàn tà tứ nói, “Không được, muộn rồi. Tiểu Linh dám chê ta, ta nhất định phải phạt nàng.”

Tô Nhu Linh còn chưa kịp nói gì, môi đã bị hắn áp lên, phong kín.

Tuy rằng Hiên Viên Hạo Quân mới vừa rồi còn nói lời dọa nàng, lúc này đây hôn nàng lại cực kỳ dịu dàng ôn nhu, tựa như nhớ đến đêm nay chính là lần đầu tiên của nàng, hắn không nỡ khiến nàng sợ hãi, liền đem toàn bộ nhẫn nại cùng ôn nhu của mình đi dẫn dắt, yêu nàng.

Dưới những đợt sóng nhu tình dịu dàng lại dồn dập của hắn, nội tâm khẩn trương của Tô Nhu Linh dần thả lỏng, cuối cùng nàng như hóa thành con thuyền giấy, để mặc cho hắn đưa đẩy cuốn trôi.