Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 94: Vương gia vạn an (24)




Tô Nhu Linh nói chuyện với bọn họ một lúc thì đến giờ, cùng bọn họ di chuyển đến nơi tổ chức bữa tiệc.

Tây Thái hậu thân phận cao quý nên không thể đến bữa tiệc quá sớm, lúc Tô Nhu Linh đến, hầu như tất cả các quan viên và hoàng thất đều đã có mặt. Ngay cả Đông Thái hậu và Trần Thư Nghiên cũng đã đến. Trần Thư Nghiên vì được Đông Thái hậu đặc cách nên vị trí ngồi cũng là cùng bàn với nàng ta.

Tây Thái hậu nhìn thấy Trần Thư Nghiên thì đáy mắt lóe lên, ngoài mặt mỉm cười không nói gì, cùng với Hoàng hậu tiến lên vị trí của mình ngồi xuống, sau đó cho mọi người bình thân.

Tô Nhu Linh thì được cung nữ dẫn đến vị trí của mình, nhìn chỗ ngồi bên cạnh trống không nàng mới biết Hiên Viên Hạo Quân vẫn chưa đến.

Nghĩ hắn đi gặp Hoàng đế, nàng đoán có thể lát hắn sẽ cùng Hoàng đế đến đây.

Không quá lâu sau khi Tô Nhu Linh đến, thái giám canh cửa hô lớn “Hoàng thượng giá lâm!”

Tất cả mọi người trong điện đều đứng lên, dựa vào cấp bậc địa vị của mình mà quy củ hành lễ.

Tô Nhu Linh liếc nhìn nơi khóe mắt, quả nhiên thấy đằng sau hoàng bào chói mắt là vạt áo quen thuộc.

Hoàng đế đi thẳng đến vị trí của mình, đưa tay đỡ Tây Thái hậu và Hoàng hậu dậy, nhìn qua Đông Thái hậu lấy lệ nói, “Thái hậu đừng đa lễ,” sau đó đối với mọi người nói, “Chúng ái khanh mau bình thân.”

Vừa dứt lời, Hiên Viên Hạo Quân đã nắm lấy tay Tô Nhu Linh kéo nàng dậy, sau đó cùng nàng ngồi xuống.

Hoàng đế ở phía trên nói vài câu mở đầu rồi nhanh chóng khai tiệc, các vũ công tiến vào bắt đầu khiêu vũ.

“Vừa rồi thế nào? Có bị gây khó dễ không?” Ca vũ được một nửa, Hiên Viên Hạo Quân đột nhiên hỏi.

Tô Nhu Linh quay sang, thấy hắn ôn hòa nhìn mình thì khẽ lắc đầu, mỉm cười trả lời, “Không có, mẫu hậu rất tốt, hoàng tẩu cũng rất tốt.”

Hiên Viên Hạo Quân cười khẽ, giữa tiếng nhạc ồn ào, Tô Nhu Linh dường như nghe được rõ ràng tiếng cười trầm bổng của hắn, mang đậm ý trêu chọc, “Mẫu hậu a… hoàng tẩu a…”

Gò má Tô Nhu Linh nhanh chóng đỏ ửng, xấu hổ trừng hắn, “Chẳng lẽ ta gọi không đúng sao?”

“Haha, đúng, nàng gọi rất đúng. Nào, ăn đi,” Hiên Viên Hạo Quân gắp một đũa cá đã gỡ sẵn xương vào trong bát nàng, dỗ dành nói.

Tô Nhu Linh bĩu môi hừ nhẹ một tiếng, khóe môi lại không nhịn được cong lên, biểu lộ tâm tình vui vẻ của chủ nhân nó.

Hiên Viên Hạo Quân sao không thấy được biểu tình của nàng, nhưng trong mắt lại chỉ có cưng chiều cùng sủng nịch, nhu hòa cười tiếp tục gắp đồ ăn cho nàng.

Trần Thư Nghiên nhìn bọn họ mắt qua mày lại, đáy lòng giống như bị đổ ngập giấm chua, bàn tay búp măng siết chặt lấy đôi đũa ngọc.

“Cô cô…”

Đông Thái hậu liếc mắt nhìn nàng, không mặn không nhạt nói, “Ai gia tự biết phải làm thế nào.”

Trần Thư Nghiên thấy nàng đối với mình xưng ai gia, biết việc mình thúc giục khiến nàng không vui, vội ngậm miệng lại.



Đông Thái hậu thấy nàng biết điều như vậy thì hài lòng, đánh ánh mắt sang nhìn Hiên Viên Hạo Quân và Tô Nhu Linh, đối với sự thân mật vui vẻ của hai người âm thầm cười lạnh.

*

Giờ lành sắp đến, Hoàng đế dẫn đầu mọi người ra ngoài, đến ven hồ trong Ngự Hoa Viên ngắm pháo hoa.

Hiên Viên Hạo Quân đi bên cạnh Tô Nhu Linh, nhân dịp tối trời không ai chú ý dắt lấy tay nàng, ngón tay thi thoảng nhéo nhẹ phần thịt non trong lòng bàn tay nàng, thích ý chơi đến nghiện.

Đối với sở thích này của hắn, Tô Nhu Linh rất bất đắc dĩ, cũng không rõ vì sao hắn thích nghịch tay nàng đến vậy. Đôi lúc mơ hồ, nàng thậm chí còn có ảo giác, vốn là nên như thế.

Còn đang ngắm pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm, một cung nữ đột nhiên tiến đến bên cạnh nàng, cung kính nói, “Tô tiểu thư, Tây Thái hậu cho gọi ngài sang một chuyến.”

“Tây Thái hậu?” Tô Nhu Linh có chút kinh ngạc hỏi lại, đánh ánh mắt nhìn về phía Tây Thái hậu.

Lúc này bên cạnh nàng chỉ có cung nữ hầu hạ, Hoàng hậu đã theo bồi bên cạnh Hoàng thượng.

Chẳng lẽ là vì tịch mịnh nên muốn gọi nàng sang bồi nói chuyện sao?

“Vâng,” Cung nữ đáp, “Thỉnh ngài mau theo nô tì, đừng để Thái hậu đợi lâu.”

“Nếu mẫu hậu đã cho mời, vậy nàng cứ qua đó đi thôi,” Hiên Viên Hạo Quân ôn hòa cười nói với nàng, bàn tay giấu dưới vạt áo lại lặng lẽ nhéo mấy cái.

“Vậy ta qua đó một chuyến,” Tô Nhu Linh hướng hắn gật đầu, sau đó theo cung nữ đi đến trước mặt Tây Thái hậu.

Tây Thái hậu thấy nàng đến, trong ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên, hòa ái cười hỏi, “Không bồi bên cạnh Tiểu Quân sao?”

Nghe nàng hỏi lời này, Tô Nhu Linh lập tức hiểu ra, liếc mắt nhìn sang bên cạnh, quả nhiên, cung nữ kia đã rời đi từ lúc nào.

“Sao vậy?” Nhận ra được phản ứng của nàng, Tây Thái hậu nghi hoặc hỏi.

Tô Nhu Linh hơi cười, giải thích, “Vừa rồi có cung nữ đến báo mẫu hậu cho gọi nhi tức, nhưng xem đến thái độ của ngài, lại không thấy nàng ta đâu nữa, ta hẳn là bị lừa rồi.”

Dứt lời, Tây Thái hậu nhíu mày, nghi hoặc cùng tức giận nói, “Rốt cuộc là cung nữ nào lớn gan như vậy, lại dám mạo danh ai gia! Ngươi có nhớ rõ bộ dáng của nàng không?”

Tô Nhu Linh gật đầu, “Nếu lại gặp nàng, ta sẽ nhận ra ngay.”

“Vậy thì tốt. Đợi đến khi tìm được nàng, để ta xem rốt cuộc là ai lại có thể lớn mật như vậy!” Nói một lúc, Tây Thái hậu lại nghi hoặc, “Nhưng nàng giả mạo ta làm gì? Chẳng lẽ ta còn có thể vì chuyện này mà trách phạt ngươi sao?”

Tô Nhu Linh nhíu mày trầm tư, lúc ánh mắt lơ đãng tìm đến bóng dáng Hiên Viên Hạo Quân, nàng nhanh chóng hiểu ra, ánh mắt biến lạnh, khóe môi cong lên mỉa mai cười.

Tây Thái hậu phát giác nàng thay đổi, nhìn theo ánh mắt nàng, một giây sau khí thế quanh người liền biến đổi, nộ khí phát ra, đáy mắt mang theo tia khinh miệt lạnh lẽo, “Ah… hóa ra là các nàng a. Lão thái bà chết tiệt! Cũng dám nhúng tay đến nhi tử ai gia!”

Trong mắt hai người họ lúc này, tự nhiên đều là hình ảnh của Hiên Viên Hạo Quân, nhưng ở bên cạnh hắn lại xuất hiện một người, chính là tiểu thư Định Quốc Công phủ, Trần Thư Nghiên.

Hiên Viên Hạo Quân đứng hơi chếch về phía bọn họ nên bọn họ không nhìn rõ được toàn bộ biểu cảm của hắn, ngược lại, đối với Trần Thư Nghiên thì lại thấy rất rõ ràng.



Dưới ánh sáng yếu ớt mờ ảo của pháo hoa, Tô Nhu Linh thấy rõ dáng vẻ thiếu nữ thẹn thùng xấu hổ của nàng, lúc nhìn Hiên Viên Hạo Quân nói chuyện, hai mắt nàng đều sáng bừng lên như chứa đầy sao nhỏ, trên môi là nụ cười tươi sáng xinh đẹp.

Tây Thái hậu liếc sang Tô Nhu Linh, thấy nàng tuy trầm sắc mặt nhưng vẫn thong dong bình tĩnh, có chút đối lập với dáng vẻ tinh nghịch mang theo nét trẻ con mà nàng biểu hiện lúc chiều, nhất thời nhướng mày, dò hỏi, “Ngươi không sang đó sao?”

Tô Nhu Linh nhìn nàng, nhẹ cười lắc đầu, “Nếu Vương gia đã muốn, nhi tức sao có thể ngăn cản được.”

Nàng là thân nương của Hiên Viên Hạo Quân, cho dù tính tình nàng có tốt đến mấy, Tô Nhu Linh cũng không thể đối với nàng nói mấy câu đại loại như ‘ta tin tưởng hắn’ hay là ‘hắn sẽ không phản bội ta’, đặc biệt khi nơi này còn là thời cổ đại, nam nhân luôn là tam thê tứ thiếp.

Nhưng thật ra nàng trả lời như vậy, lại khiến Tây Thái hậu có cái nhìn khác về nàng.

Nàng không ngờ rằng, Tô Nhu Linh còn trẻ như vậy đã có thể thông suốt được điểm này.

“Ngươi yên tâm, ta có thể đối với ngươi đảm bảo, Tiểu Quân có thể nạp trắc phi, nhưng người đó nhất định không phải là cô nương Trần gia!”

Tô Nhu Linh yếu ớt cười, không nói gì.

Không cần nàng đảm bảo, đừng nói là cô nương Trần gia, bất kỳ cô nương nào hắn cũng sẽ không nạp.

Nàng chính là cứ như vậy tin tưởng hắn.

Mà ở một nơi khác không xa, cũng có ba người đang nhìn Hiên Viên Hạo Quân và Trần Thư Nghiên.

“Hoàng thượng, ngươi xem, trông bọn họ rất xứng đôi, không phải sao?” Thấy Hoàng đế không trả lời, nàng nói tiếp, “Ai gia biết, Hoàng thượng ngày thường trăm công nghìn việc nên chắc có lẽ đã quên mất chuyện này. Thụy Nhi dù thế nào cũng là hoàng đệ của ngươi, Vương gia của Hiên Viên quốc, vậy mà đến 19 tuổi mới được ban hôn không nói, thánh chỉ ban hôn lại chỉ có một chính phi. Cũng may các ngươi là thân huynh đệ, nếu không bọn họ còn cho rằng ngươi ghét bỏ hắn đâu.”

“Thái hậu nói phải,” Hoàng đế tựa tiếu phi tiếu, không mặn không nhạt đáp.

Hoàng hậu đứng bên cạnh cúi đầu trầm mặc không nói, trong lòng lại thầm mắng nàng ta một hồi.

Thật đúng là luôn khiến người khác khó chịu!

“Ngươi nghe lọt lời ai gia là tốt rồi. Ai gia cũng chỉ là lo lắng cho quan hệ huynh đệ các ngươi mà thôi. Theo ai gia thấy, thân phận địa vị của Nghiên Nhi không thấp, tài hoa dung mạo đều tuyệt hảo, được mệnh danh là tứ đại tài nữ, tự nhiên sẽ không ủy khuất Thụy Nhi. Bọn họ hiện tại ở chung với nhau hòa hợp như vậy, không bằng chọn luôn thời điểm giao thừa, trước mắt cứ ban nàng làm trắc phi cho Thụy Nhi. Dư lại một vị trí, chúng ta lại cẩn thận hảo hảo tuyển là được.”

Nghe nàng chính trực đề nghị, Hoàng đế không nhịn được cười lạnh trong lòng.

Cái gì gọi là không ủy khuất Thụy Nhi?

Hắn chính là vì không muốn ủy khuất thân đệ đệ duy nhất của mình cho nên mới chỉ ban hôn cho hắn một chính phi!

Ban đầu, vì suy tính của mình, hắn không thể không đem Tô Nhu Linh gả cho Hiên Viên Hạo Quân, lúc đó không đoán được hắn sẽ nảy sinh tình cảm với nàng nên lòng mang theo áy náy. Vì thế mới nghĩ, chính phi đã không hợp ý hắn, vậy ít nhất hai trắc phi cũng nên do hắn tự mình lựa chọn, coi như là đền bù cho hắn.

Vậy mà bây giờ, qua miệng Đông Thái hậu lại thành hắn ủy khuất Hiên Viên Hạo Quân, chỉ ban cho hắn một chính phi, mau mau đem Trần Thư Nghiên ban làm trắc phi cho hắn để đền bù.

A, đừng nói hiện tại Hiên Viên Hạo Quân đang đối với Tô Nhu Linh lưỡng tình tương duyệt, cho dù hắn vẫn muốn nạp trắc phi, vậy cũng phải xem xem hắn có thật sự muốn nữ nhân này hay không!