Đến Thụy Vương phủ, Hiên Viên Hạo Quân đỡ Tô Nhu Linh xuống xe ngựa sau đó nắm tay nàng dẫn nàng vào trong.
"Gọi thái y đến," Hiên Viên Hạo Quân hướng Phi Nhật ra lệnh, "Còn có, ngươi mang theo nha hoàn của nàng qua Tô phủ một chuyến, cầm một bộ y phục của nàng sang đây."
Vốn dĩ Tô Nhu Linh có mang theo y phục dự phòng, nhưng lúc nãy bọn họ đi gấp quá, Xuân Vũ không kịp cầm theo y phục nên hiện tại nó vẫn đang ở trên thuyền hoa.
Phi Nhật chắp tay, vâng một tiếng, chạy đi phân phó thị vệ gọi thái y đến chính viện, sau đó lại leo lên xe ngựa chở Xuân Vũ về Tô phủ.
Xuân Vũ biết hiện tại cần thiết lấy được y phục cho tiểu thư thay nên mặc dù biết không nên để Tô Nhu Linh một mình ở lại Vương phủ, nàng cũng chỉ có thể làm như vậy.
Đến chính viện, một thị vệ mặc trang phục tương tự Phi Nhật tiến đến nghênh đón, thỉnh bọn họ vào trong sau đó đứng canh ở cửa.
Trong phủ có thái y túc trực sẵn, Tô Nhu Linh vừa mới ngồi xuống không lâu hắn đã đến, được tên thị vệ kia cho vào.
Lúc thấy Tô Nhu Linh, thái y kinh ngạc nhướng mày, nhưng rất nhanh hắn đã điều chỉnh lại biểu cảm, cung kính đến trước mặt hai người hành lễ, "Tham kiến Vương gia."
"Miễn lễ. Ngươi mau nhìn Vương phi một chút, nàng bất cẩn rơi xuống nước, bổn vương lo nàng sẽ sinh bệnh."
Thái y thầm giật mình, hóa ra vị trước mắt này chính là Thụy Vương phi tương lai. Hèn chi nàng lại được Vương gia mang vào tận phòng ngủ, trên người còn khoác y phục của hắn.
Tuy rằng hắn rất kinh ngạc trước mức độ coi trọng Hiên Viên Hạo Quân dành cho Tô Nhu Linh, sắc mặt hắn lại vẫn không thay đổi, lấy ra một chiếc khăn tay trắng sạch sẽ đặt lên trên cổ tay trắng nõn của nàng, cẩn thận bắt mạch.
Không bao lâu sau, hắn thu tay lại, hướng hai người nói, "Bẩm Vương gia, thân thể Vương phi vốn không quá tốt, tuy hiện tại chỉ mới vào thu nhưng Vương phi ngâm nước trong thời gian dài, hàn khí đã xâm nhập vào cơ thể. Cũng may sau đó nàng kịp thời được giữ ấm, tình trạng không quá tệ. Trước mắt thần sẽ kê đơn thuốc trừ lạnh cho nàng, sau đó lại kê thêm vài đơn thuốc bổ chậm rãi bồi bổ cho nàng, tầm một tháng thân thể của Vương phi sẽ hoàn toàn được cải thiện."
Tuy hắn nói khá dài dòng nhưng lại không có kiểu rào trước đón sau, một hơi liền nói những gì Hiên Viên Hạo Quân muốn nghe nên hắn cũng không tức giận. Sau khi nghe xong, Hiên Viên Hạo Quân phất tay cho hắn đi chuẩn bị thuốc, "Ngươi cứ xem tình hình mà làm, nhất định phải trị hảo cho Vương phi."
Thái y 'vâng' một tiếng, hành lễ rồi lui ra.
Hiên Viên Hạo Quân ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm lấy bàn tay nàng rồi truyền nội lực qua, giọng nói mang theo lo lắng hỏi, "Còn lạnh sao?"
Cũng không rõ là do tác dụng của nội lực hay do hắn đang ngồi quá gần, Tô Nhu Linh bỗng cảm thấy như đang ngồi cạnh lò sưởi, toàn thân đều ấm áp lên.
Tô Nhu Linh nhẹ lắc đầu, mỉm cười nói, "Không lạnh."
"Còn cười được? Hửm?" Hiên Viên Hạo Quân trừng nàng, "Tại sao thân thể lại không tốt?"
Tô Nhu Linh bĩu môi, "Có kế mẫu nào lại thật lòng yêu thương con nguyên phối chứ?"
Hiên Viên Hạo Quân vừa hỏi xong cũng đã nhận ra câu này rất vô nghĩa, hắn đã điều tra qua nàng, chẳng lẽ còn không biết nguyên nhân?
Hắn đau lòng đưa tay xoa đầu nàng, mở miệng gọi, "Phi Nguyệt."
Tên thị vệ đang đứng ở cửa lập tức bước vào, cung kính chắp tay nói, "Có thuộc hạ."
"Ngươi chạy nhanh đến Tô phủ nói với Tô Tướng một tiếng, trong một tháng tới Vương phi sẽ ở nơi này dưỡng bệnh, đồng thời nói Xuân Vũ chuẩn bị thêm vài thứ cần thiết cho nàng."
Nếu như lúc trước nghe Hiên Viên Hạo Quân xưng nàng là Vương phi, lại nhìn đến tình trạng y phục của hai người Phi Nguyệt vẫn có thể không biến đổi tâm tình thì hiện tại hắn lại không thể không kinh ngạc nhìn Hiên Viên Hạo Quân.
Tô Nhu Linh cũng bất ngờ không kém, vội vàng ngăn cản hắn, "Vương gia, việc này không thích hợp."
"Ngoan, ngươi chính là Vương phi của ta, không có gì là không thích hợp cả," Hiên Viên Hạo Quân mỉm cười sờ đầu nàng.
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì cả. Ngươi là thánh thượng ban hôn cho ta, để ta xem ai dám có can đảm nói gì về ngươi."
Thấy hắn đã quyết định, Tô Nhu Linh đành thôi, mà Phi Nguyệt lúc này cũng trả lời, "Vâng, Vương gia."
Hiên Viên Hạo Quân phất tay, hắn liền lui ra ngoài, tích tắc sau Tô Nhu Linh đã không còn nhìn thấy thân ảnh của hắn nữa.
*
Tô phủ.
Tin tức Tô Minh Ngọc ngất xỉu bị nha hoàn dìu vào phủ rất nhanh đã lan khắp toàn phủ, ba vị chủ nhân còn lại trong phủ nhanh chóng chạy tới viện của nàng.
Lúc Tô Thẩm thị thấy nữ nhi mình sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, trái tim như bị người nhéo vặn, đau lòng khóc rống lên, "Ngọc Nhi của nương! Ngươi sao lại thế này! Đại phu đâu? Đã kêu đại phu chưa?"
Hồng Mai vội vàng bẩm báo, "Nô tì đã cho người gọi đại phu rồi ạ."
"Vậy hắn đâu? Tại sao bây giờ còn chưa đến? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi chăm sóc tiểu thư như thế nào vậy hả?!"
"Nương, người bình tĩnh một chút, đừng xúc động tránh tổn thương thân thể," Tô Hữu Khang vội vàng vuốt lưng nàng, giúp nàng thuận khí.
Tô Khải Bằng không để ý đến hai người, nhíu mày lo lắng hỏi Hồng Mai, "Nhị tiểu thư đâu? Không phải bọn họ cùng ra ngoài chơi thuyền sao?"
Hồng Mai vội giải thích, "Bẩm lão gia, nhị tiểu thư đã được Thụy Vương gia đưa đi trước rồi ạ."
Tô Khải Bằng nhăn mày càng sâu, nhưng rốt cuộc không dây dưa chuyện này nữa, hỏi sang vấn đề khác, "Đã xảy ra chuyện gì, ngươi kể lại rõ ràng cho ta nghe."
Hồng Mai toát mồ hôi lạnh, thành thật kể lại, "Lúc đó hai vị tiểu thư đứng ở mạn thuyền ngắm cảnh, đại tiểu thư nói muốn trò chuyện với nhị tiểu thư, ra lệnh cho bọn nô tì lui ra xa. Nói không bao lâu, đại tiểu thư đột nhiên hét lên 'muội muội', sau đó liền ngã ra ngoài. Mà ngay sau đó nhị tiểu thư cũng hét lên 'tỷ tỷ' rồi cùng đại tiểu thư rơi xuống hồ."
Tô Thẩm thị vừa mới trấn tĩnh đôi chút, giờ phút này lại bùng nổ, "Lão gia! Chính là nàng! Là nàng hại Ngọc Nhi!"
"Câm miệng!" Tô Khải Bằng tức giận quát, "Linh Nhi tính tình như thế nào ngươi chẳng lẽ còn không rõ? Nàng sao có thể làm ra chuyện thương thiên hại lý hãm hại thân tỷ của mình được chứ! Chẳng lẽ ngươi ngày thường cũng là mang thái độ như thế này đối với nàng?!"
Bị quát mắng, Tô Thẩm thị chợt bừng tỉnh, nhận ra mình vừa rồi thất thố, nàng liền ủy khuất áy náy đáng thương nói, "Lão gia, thiếp biết sai rồi, là thiếp quá lo cho Ngọc Nhi nên mới như vậy. Mọi ngày thiếp đối với Linh Nhi thế nào chẳng lẽ lão gia còn không rõ sao? Linh Nhi đối với thiếp cũng giống như Ngọc Nhi đối với thiếp vậy, đều là thân nữ nhi a."
Tô Khải Bằng liếc mắt nhìn nàng, soi không ra được có gì không đúng, liền ừm một tiếng bỏ qua.
Nhân lúc Tô Khải Bằng không nhìn nàng nữa, Tô Thẩm thị căm tức trừng Hồng Mai.
Tiện tì đáng chết! Vậy mà không biết nhân cơ hội này đem tội lỗi đổ cho Tô Nhu Linh!
Nàng lại không biết, Hồng Mai không phải không có ý định đó, nhưng cuối cùng nàng lại không dám. Khi đó trên thuyền còn có Xuân Vũ, Thụy Vương gia và Phi Nhật, nàng sợ nàng bịa đặt giá họa cho Tô Nhu Linh xong, đừng nói Tô Khải Bằng có thể tin hay không, mà ba người kia chắc chắn sẽ vì Tô Nhu Linh đứng ra minh oan.
Đến lúc đó, sự thật đâu còn quan trọng nữa? Giữa một nô tì và một Vương gia, ai trọng ai khinh đã rất rõ ràng.
Đúng lúc này, quản gia bỗng từ bên ngoài chạy vào, hướng Tô Khải Bằng thông báo, "Lão gia, có thân vệ của Thụy Vương gia cầu kiến ngài, nói là truyền lời thay Thụy Vương gia."
Tô Khải Bằng vừa nghe, cho rằng Hiên Viên Hạo Quân sai người đến thông báo lại tình hình của Tô Nhu Linh, lập tức xoay gót chân bước ra ngoài.
Đến tiền viện, Tô Khải Bằng quả nhiên thấy một nam nhân ăn mặc trang phục thị vệ đang đứng đợi. Thấy Tô Khải Bằng đến, Phi Nguyệt chắp tay lạnh nhạt nhưng lễ độ nói, "Tô Tướng ngài hảo. Tiểu nhân phụng mệnh Vương gia đến truyền lời, Vương phi bất cẩn rơi xuống nước, thái y khám qua nói rằng cần phải tĩnh dưỡng một tháng. Một tháng tới, Vương phi sẽ ở Vương phủ dưỡng bệnh, hy vọng Tô Tướng không cần lo lắng."
Sắc mặt Tô Khải Bằng thoắt cái trở nên kỳ dị không thôi, kinh ngạc ấp úng nhìn hắn, "Cái này... có phải không hợp lắm không...?"
"Tô Tướng yên tâm, Vương gia nói, ngài và Vương phi là phu thê được thánh thượng ban hôn, không có gì là không hợp cả. Hơn nữa, thái y nhìn ra căn cốt của Vương phi vốn không quá tốt, Vương gia phải tận mắt nhìn Vương phi hoàn toàn khỏe mạnh trở lại mới có thể yên lòng."
Một thoáng lo âu xẹt qua trong đáy mắt Tô Khải Bằng, nhưng sau đó hắn bỗng ngộ ra được ẩn ý trong lời nói của Phi Nguyệt, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
"Ta biết rồi, phiền ngươi chuyển lời đến Vương gia, nữ nhi nhờ cậy hắn chiếu cố."
"Tiểu nhân đã biết, cũng phiền Tô Tướng thông báo cho nha hoàn Xuân Vũ của Vương phi, dặn nàng mang theo một số vật dụng cần thiết cho Vương phi để nàng có thể thoải mái sinh hoạt ở Vương phủ trong thời gian tới."
"Được," Tô Khải Bằng nhìn qua quản gia, hắn lập tức hiểu ý chạy đi hậu viện truyền lời.
Phi Nguyệt hoàn thành xong nhiệm vụ, không tiếp tục ở lại, cáo từ Tô Khải Bằng rồi rời đi. Lúc ra đến bên ngoài, hắn nói với Phi Nhật một tiếng để hắn biết dự định của Hiên Viên Hạo Quân, sau đó phóng người quay trở lại Vương phủ.