"Tiểu thư, vừa rồi có người đến đây báo lại, Thụy Vương gia cho người mời ngài qua phủ một chuyến," Hạ Phong sau khi trở lại phòng, hướng Tô Nhu Linh thông báo.
Âm thanh đột ngột vang lên gọi Tô Nhu Linh hồi thần, kinh ngạc nhìn nàng, có chút không chắc chắn hỏi lại, "Thụy Vương gia cho mời?"
"Vâng," Hạ Phong đáp.
Tô Nhu Linh vội thu lại tâm tình, bảo bọn họ giúp nàng thay đổi trang phục cùng đầu tóc. Y phục lúc trước nếu mặc ở trong nhà gặp qua khách nhân còn được, nhưng mặc đi ra ngoài, đặc biệt là đến Vương phủ thì lại không ổn lắm.
Sau khi đổi sang một bộ váy dài nhiều tầng lụa mỏng màu thiên thanh, lại phối thêm trâm cài tóc, hoa tai và vòng tay phỉ thúy, Tô Nhu Linh để lại Hạ Phong, Thu Sương và Đông Tuyết, mang theo Xuân Vũ đến Thụy Vương phủ.
Thánh chỉ vừa hạ không lâu, Thụy Vương gia đã cho mời nàng qua, hẳn là muốn gặp mặt một lần xem vị hôn thê của mình trông thế nào.
Nếu hắn đã cho cơ hội, vậy nàng cũng phải hảo hảo tận dụng, tranh thủ kiểm tra xem hắn có phải là mục tiêu của mình không.
Nếu phải, vậy nàng phải tính toán xem nên công lược thế nào, tốt nhất là trước khi thành thân có thể tăng độ thiện cảm lên.
Nếu không phải...
Tô Nhu Linh không nhịn được nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Cùng lắm thì nàng bỏ nhiệm vụ này, bị trừ tối đa mười điểm sinh lực, vẫn sống được.
Tô phủ cách Thụy Vương phủ không xa, đi xe ngựa hơn một khắc là đến.
Xuân Vũ nhanh nhẹn đặt ghế gỗ trước cửa xe, đưa tay vén rèm nói, "Tiểu thư, đã đến rồi."
Tô Nhu Linh nương theo tay Xuân Vũ bước xuống.
Lúc này trong lòng nàng đang rối loạn hồi hộp cực kỳ, không còn tâm trí đâu để quan sát Vương phủ.
Xuân Vũ tiến đến trước một thị vệ trông cửa thông báo gia môn, thị vệ liền mở cửa rồi dẫn đường cho hai người, một tên khác lại nhanh chóng chạy vào trong thông báo.
Cũng không rõ là do Tô Nhu Linh đi quá chậm hay tên thị vệ kia chạy quá nhanh, lúc nàng vừa tiến vào tiền sảnh, còn chưa kịp ngồi xuống thì đã gặp một vị nam tử trẻ tuổi, thần sắc lạnh nhạt, bên hông treo thanh kiếm tiến đến.
Sau khi hành lễ với nàng, hắn nói, "Tô tiểu thư, Vương gia đang đợi ngài ở hậu viện, xin mời đi theo tiểu nhân."
"Đa tạ," Tô Nhu Linh nhẹ gật đầu với hắn rồi chuyển bước chân, theo hắn đến hậu viện.
Một đường từ tiền sảnh, băng qua vài cái viện tử, hai cái núi giả, một cái hồ nơi xa xa, cuối cùng đến được hậu viện nơi Thụy Vương gia đang đợi.
Bước qua nguyệt môn, Tô Nhu Linh liền thấy phía đối diện dựa sát tường là vài cái viện tử san sát nhau, ven bờ tường trồng thảm cỏ và các loại cây hoa, ở giữa là khoảng sân rộng trống trải, hiện chỉ đặt một bộ bàn ghế đá được điêu khắc công phu.
Nam nhân nọ dẫn Tô Nhu Linh đến trước mặt người nam nhân đang ngồi tại đó, chắp tay cung kính nói, "Vương gia, Tô tiểu thư đã đến."
Theo tiếng thông báo, Tô Nhu Linh nhìn qua vị hôn phu mới vừa định ra một canh giờ trước của nàng, vừa nhìn đến, ánh mắt nàng lập tức bị chấn trụ.
Người nam nhân này... cũng quá đẹp rồi!
Ngũ quan của hắn không phải là hoàn mỹ nhất đẹp nhất, nhưng khi ở cạnh nhau thì lại như các mảnh ghép cùng một bức tranh, tạo nên một dung nhan cực kỳ hoàn mỹ và bắt mắt.
Nhưng đó cũng không phải là thứ khiến nàng sững sờ.
Dung mạo của hắn chỉ là phụ, khí chất của hắn mới là thứ khiến hắn áp diễm quần phương, tuyệt thế vô song. Hắn một thân ôn văn nho nhã, tươi mát tựa gió xuân, thanh nhã tựa liên, khiến người vừa nhìn liền cảm thấy vừa dễ chịu lại khoan khoái, không nhịn được có ý muốn thân cận với hắn.
Nhưng lại rất lạ, tuy hắn có một thân thần thái khí chất như thế, không hiểu sao Tô Nhu Linh lại có cảm giác hắn không thật sự ôn hòa thân cận như bề ngoài. Tựa như, sơ ý nhìn qua thì cảm thấy hắn thật ôn nhã nhẹ nhàng, nhìn lại lần nữa thì lại cảm thấy hắn vừa thanh lãnh lại lạnh nhạt, khiến người bất giác e ngại.
"Tiểu thư..."
Xuân Vũ nho nhỏ gọi một tiếng, Tô Nhu Linh bừng tỉnh khỏi suy tư, chợt nhận ra bản thân vừa ngẩn người nhìn thẳng mặt Thụy Vương gia, bào đệ và cũng là huynh đệ duy nhất còn sống của đương kim thánh thượng, trong lòng không khỏi rùng mình một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, vội vàng hành lễ.
"Tiểu nữ gặp qua Vương gia. Vương gia vạn an!"
Hiên Viên Hạo Quân nhìn nàng từ lúc mới bước vào nơi này, nhìn đến nàng ngẩn người nhìn mình, lại nhìn nàng hiện tại luống cuống mà sợ hãi đối với mình hành lễ, không nhanh không chậm đáp, "Tô tiểu thư không cần đa lễ."
Tô Nhu Linh thầm thở phào, đứng dậy, thấy hắn làm động tác mời ngồi, nàng liền tiểu tâm rụt rè ngồi xuống ghế đá ở phía đối diện.
Phi Nhật, tên thị vệ ban nãy dẫn đường cho nàng, đồng thời cũng là một trong bốn nhất đẳng cận vệ của Hiên Viên Hạo Quân, tự giác bước lên châm trà cho Tô Nhu Linh.
Hiên Viên Hạo Quân hơi phất tay, Phi Nhật hiểu ý, nửa cưỡng ép nửa lôi kéo mang theo Xuân Vũ đi ra phía xa, nhường lại khoảng không gian cho chủ tử nhà mình.
Chốc lát bỗng chỉ còn lại nàng cùng Thụy Vương gia, Tô Nhu Linh không khỏi có chút sợ hãi, hai bàn tay gắt gao nắm chặt, đầu hơi cúi xuống không dám nhìn loạn.
Hiên Viên Hạo Quân nhìn người lúc nãy còn càn rỡ dám nhìn thẳng hắn không chớp mắt, trễ nãi không hành lễ, hiện tại lại co rúc sợ sệt như tiểu bạch thỏ thì nhướng mày. Hắn còn tưởng nàng khác với trong tình báo, hóa ra là thật sự bị kế mẫu dưỡng phế.
Hiên Viên Hạo Quân nào biết, giờ phút này người bị hắn cho rằng nhát gan yếu đuối lại đang thầm thở dài không thôi, cảm thán bản thân phải giả dạng thành loại nhút nhát sợ sệt thật quá phiền toái, lại không dám không giả vờ, sợ bị người nhận ra điểm kỳ lạ.
Giờ nàng cũng có thể xem như là Thụy Vương phi tương lai, khí thế toàn thân dần dần thay đổi trở nên tự tin hơn cũng sẽ không khiến người hoài nghi, đúng không? Nàng cũng không muốn cả đời phải giả vờ thành bộ dạng sợ sệt yếu đuối đâu.
"Ngươi hẳn đã tiếp được thánh chỉ," Hiên Viên Hạo Quân quan sát ly trà trong tay, có chút ôn hòa nói.
"Vâng, đúng vậy..."
Hắn rõ ràng đã dùng thái độ nhẹ nhàng thân thiện như vậy nói chuyện với nàng, nàng lại vẫn rụt rè khép nép được, Hiên Viên Hạo Quân không tự chủ cau mày, không vui nói, "Vậy ngươi hẳn cũng rõ, hiện tại ngươi chính là Thụy Vương phi tương lai. Bổn vương không quan tâm Tô Thẩm thị cùng hai tỷ đệ trong phủ đối xử với ngươi như thế nào, đã là Vương phi tương lai của bổn vương, ngươi không thể tiếp tục tự ti sợ hãi như vậy nữa."
Hiên Viên Hạo Quân dứt lời, Tô Nhu Linh không nhịn được kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt nghiêm túc cùng không hài lòng của hắn, nàng theo bản năng liền đáp ứng, "Ta hiểu được."
Hắn sao có thể cứ thế nói thẳng ra như vậy? Chê bai nàng thì không nói làm gì, nhưng hắn còn ngầm ý chê bai ba mẹ con Thẩm thị a... Tô Thẩm thị dù sao cũng là phu nhân quan nhất phẩm, Tô Minh Ngọc cũng là cô nương khuê phòng chưa gả a!
Rốt cuộc là ai nói Thụy Vương gia ôn hòa văn nhã vậy?
Hiên Viên Hạo Quân thấy nàng dứt khoát đồng ý thì hơi nghi ngờ, không rõ nàng là có thể nhanh chóng thay đổi tùy theo hoàn cảnh, hay là bộ dạng nhát gan kia chỉ là giả.
Phát hiện nàng lại cúi đầu tránh đi ánh mắt mình, Hiên Viên Hạo Quân liền bỏ nghi hoặc sang một bên, giọng nói thả ôn hòa trở lại, "Bổn vương mời ngươi qua đây cũng chỉ là muốn nhìn một chút Vương phi tương lai của bổn vương rốt cuộc trông như thế nào, ngươi không cần phải sợ hãi."
Tô Nhu Linh gật gật đầu, lại nhớ đến hắn vừa nhắc nhở nàng nên thay đổi thì ngẩng đầu lên, đang định mở miệng trả lời một cơn gió lại đột nhiên thổi đến. Phương hướng gió thổi vừa vặn hướng thẳng đến mặt nàng, nàng theo bản năng nhắm mắt lại.
Đợi đến khi gió ngừng, Tô Nhu Linh mở mắt ra, thấy Hiên Viên Hạo Quân vẫn đang nhìn mình thì trả lời, "Ân, ta sẽ không sợ hãi."
Sẽ không sợ hãi, nghĩa là nàng vốn sợ hãi sao?
Nhìn nàng một bộ thành thật nói ra, Hiên Viên Hạo Quân hơi cong môi cười, xem ra vị hôn thê này của hắn cũng không phải thật sự nhút nhát gan bé bằng móng tay như mọi người tưởng.
Chợt nhìn thấy trên búi tóc Tô Nhu Linh vướng một mảnh trắng trắng nho nhỏ, Hiên Viên Hạo Quân tốt bụng nhắc nhở, "Trên tóc ngươi vướng một mảnh cánh hoa."
"Ah?" Tô Nhu Linh ngạc nhiên thốt lên, đưa tay sờ soạng một phen, hẳn là ban nãy cánh hoa đã bị gió thổi lên tóc nàng.
Cánh hoa vướng ở tại búi tóc, Tô Nhu Linh một phen sờ soạng không những không tìm được cánh hoa mà càng khiến nó lui sâu hơn vào trong mép búi tóc. Nàng lại không dám loạn sờ, sợ động tác của mình quá thô bạo khiến đầu tóc rối loạn, thất nghi trước mặt Thụy Vương gia.
Hiên Viên Hạo Quân thấy nàng càng tìm càng không ra, bỗng đưa tay lại, "Đừng động đậy."
Tô Nhu Linh nhìn bàn tay hoàn mỹ tựa như từ bạch ngọc điêu khắc mà thành hướng đến trên đầu mình, nhất thời ngây ngẩn hạ tay xuống, ngồi im không dám nhúc nhích.
Hiên Viên Hạo Quân đưa tay len vào giữa mép búi tóc nàng, cẩn thận lấy ra mảnh cánh hoa bướng bỉnh kia, đặt xuống bàn đá.
Tô Nhu Linh nhìn cánh hoa nho nhỏ màu trắng trước mặt mình, không hiểu sao bỗng cảm thấy nhiệt độ trên mặt có xu hướng tăng cao, xấu hổ nói, "Đa tạ Vương gia."
Dung nhan Tô Nhu Linh thuộc loại nhu nhược mềm mại, ai nhìn vừa mắt thì sẽ đối với nàng dâng lên tâm bảo hộ, ai không vừa mắt thì sẽ cảm thấy nàng phiền phức không được việc.
Hiên Viên Hạo Quân là lần đầu tiên tiếp xúc với nàng, hơn nữa biểu hiện của Tô Nhu Linh có đôi lúc làm hắn cảm thấy giống như không đồng nhất, khiến hắn cũng chưa dâng lên cảm giác chán ghét ngứa mắt đối với nàng. Nay Tô Nhu Linh lại còn đỏ mặt, khiến khuôn mặt nàng thêm một phần tinh xảo, tựa như đóa hồng liên lưu ly xinh đẹp dễ vỡ, bất giác khiến lòng hắn xuất hiện gợn sóng nhàn nhạt.